Chị Lưu đã ghi hình cho chương trình giải trí được hơn một tháng rồi, trong khoảng thời gian này, thứ cô ấy ăn nhiều nhất chính là các loại côn trùng. Côn trùng có giá trị dinh dưỡng cao, giàu protein, có thể cung cấp đủ năng lượng mà cơ thể cần.
Sự thật là, đã khá lâu rồi cô ấy chưa được ăn những món ngày thường hay ăn.
Dù sao thì trong rừng nhiệt đới cũng chẳng có gì sẵn cả, chỉ có côn trùng độc và rắn độc là nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy nhìn nồi lẩu tự sôi trong tay Ninh Tiểu Ngư, nói không thèm là giả.
Không chỉ cô ấy, cả những vị khách mời khác xem buổi phát trực tiếp đều không khỏi lộ ra các biểu cảm khác nhau, có ngạc nhiên, có hâm mộ, cũng chán ghét.
Người lộ ra vẻ chán ghét đương nhiên là Ninh Du Vi. Hôm qua, đến cuối cùng cô ta vẫn không ăn côn trùng nướng, chỉ ăn chút lương khô cho xong bữa.
Nhìn thấy Ninh Tiểu Ngư còn có thể được ăn lẩu tự sôi trong rừng nhiệt đới nguyên thủy, nói Ninh Du Vi không hề hâm mộ chút nào cũng là giả.
Nhưng bên cạnh hâm mộ, cô ta còn cảm thấy hơi ghen tị và căm ghét. Dựa vào đâu mà chuyện gì tốt cũng vào tay Ninh Tiểu Ngư?
Chị Lưu đứng dậy, nói một cách dứt khoát: “Tôi chuẩn bị đi tìm bọn họ, mọi người có đi không?”
Anh Vương là thành viên của dàn cast chương trình giải trí [Giới hạn sinh tồn] lập tức hỏi: "Cô đi kiếm ăn à?"
Chị Lưu cười ha ha rồi nói: “Kiếm được miếng ăn tất nhiên là chuyện tốt, không kiếm được cũng chẳng sao cả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Vương quan sát qua phòng phát trực tiếp. Anh ấy không biết nhiều về những bộ lạc nguyên thủy đã trải qua nhiều thế hệ trong khu rừng nhiệt đới này. Thông thường, những người nguyên thủy (thổ dân) này có tuổi thọ trung bình cực kỳ ngắn, đồng thời họ vẫn kế thừa và sử dụng những kỹ năng sinh tồn lạc hậu ngày trước.
Anh ấy không biết những hộp lẩu tự sôi này đến từ đâu, nhưng dù chúng xuất hiện bằng cách nào, đều không hề liên quan đến người nguyên thủy, đều không ảnh hưởng đến tâm lý tránh giao tiếp với đám người nguyên thủy này của anh ấy.
Anh Vương xua tay nói: "Vậy cô đi đi, chúc cô may mắn."
Chị Lưu gật đầu rồi quay người rời đi.
Hứa Trình mấp máy môi, anh ta thấy Ninh Du Vi không nói gì, cuối cùng vẫn không gọi chị Lưu lại.
Mặc dù, trong lòng anh ta khá muốn đi kiếm miếng bỏ bụng cùng với chị Lưu.
Hứa Trình thở dài một hơi, thôi bỏ đi, vẫn nên bắt côn trùng để ăn thôi, nếu như gặp may, bắt được vài con ếch còn gì bằng.
-
Ninh Tiểu Ngư ăn cũng không nhanh lắm, hơn nữa hộp lẩu tự sôi trong tay cô là loại cay tê.
Cô không ăn được đồ quá cay nên tốc độ càng ăn chậm hơn.
Lục Kinh Độ thì có thể ăn được cay. Nhưng hộp lẩu trong tay anh cũng là loại cay nên không đổi cho Ninh Tiểu Ngư được.
Thẩm Ước Ước ăn một cách vui vẻ, cô ấy là nghệ sĩ, bình thường phải quản lý cân nặng cơ thể của mình, không phải ăn rau thì cũng chỉ ăn rau củ sấy khô. Tóm lại, đã lâu lắm rồi, cô ấy không được ăn lẩu một cách thỏa thích rồi.
Lần này trong rừng nhiệt đới, cuộc sống sinh tồn vô cùng khó khăn nên tất nhiên cô ấy phải tự thưởng bản thân một bữa rồi.
Ninh Tiểu Ngư ăn một cách chậm rãi, sau khi hai người kia ăn xong, trong bát cô vẫn còn sót lại một ít rau.
Lúc này, chị Lưu di chuyển với tốc độ cực nhanh đã trước mặt cô.
Cô ấy thấy Ninh Tiểu Ngư đang chuẩn bị buông dĩa xuống, có vẻ định không ăn nữa, thì vội vàng nói: "Em gái, đưa chị ăn nốt phần còn thừa cho, cảm ơn em."
Ninh Tiểu Ngư thoáng sửng sốt.
Chị Lưu vừa bước nhanh như bay vừa lớn tiếng tự giới thiệu: "Chắc hồi trước em đã từng gặp chị rồi phải không? Chị là Lưu Nhứ, là thành viên của dàn cast chương trình [Giới hạn sinh tồn]. Lâu rồi chị chưa được ăn món nào bình thường. Em gái, cho chị ăn ké miếng lẩu với."
Chắc hẳn người từng giảm cân đều có thể hiểu được tâm trạng nôn nóng lúc này của chị Lưu.
Ba ngày không ăn món ăn thường ngày không có vấn đề gì cả.
Một tuần không ăn, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến các loại món ngon, nhưng không được ăn cũng không sao.
Nửa tháng, bắt đầu trở nên thèm ăn.
Một tháng, thật sự không có cách nào nhịn được.
Mà thời gian mà Lưu Nhứ tham gia chương trình giải trí này đã qua một tháng rồi.
Đúng là Ninh Tiểu Ngư không có ý định ăn tiếp đồ ăn này, cô đã cay đến mức cả người nóng bừng rồi.
Nhưng mà…
"Đây là đồ mà em ăn còn thừa lại."
Chị Lưu nhanh chóng nói: “Không sao cả.”
Trong khoảng hơn một tháng này, đồ ăn được đồ không ăn được, cô ấy đều ăn hết rồi, ăn hộp lẩu thừa của Ninh Tiểu Ngư có là gì?
Hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì cả!
Ninh Tiểu Ngư gật đầu, nếu bản thân đối phương không để ý, vậy cô cũng không thành vấn đề.
Sau khi cô đưa hộp lẩu tự sôi cho chị Lưu, chỉ thấy vẻ mặt chị Lưu nôn nóng sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.
Sau khi nhấp một ngụm nước lẩu cay, cô ấy hài lòng thở dài: "Khà, giá mà lúc này có thêm chút cơm thì sẽ càng tốt."
[Hãy nhìn chương trình giải trí này mà xem, ép con nhà người ta thành cái dạng gì rồi thế kia?]
[Dáng vẻ này của chị Lưu mới là bình thường.]
[Có thể ăn được lẩu tự sôi trong thời gian sinh tồn ở rừng nhiệt đới, chắc chỉ có mỗi mình Tiểu Ngư nhà chúng ta thôi, còn về hai người khác, chỉ có thể nói là đính kèm thôi.]
[Thương Ảnh đế một giây, bình thường tham ra hoạt động gì đó, anh ấy đều nghiễm nhiên đứng ở vị trí trung tâm, kết quả khi đến đây. Anh ấy lại thành ‘hàng đính kèm’.]
[Hahahaha, mọi người nhìn thấy biểu cảm cảm của mấy khách mời ở phòng phát trực tiếp bên cạnh không. Bọn họ ghen rồi, ghen rồi kìa.]
Đúng vậy, đám người anh Vương đều đang ghen rồi.
Hơn một tháng không được ăn cơm, ngoài Lưu Nhứ ra, còn có cả bọn họ.
Nhìn thấy đồng đội ngày trước của mình sử dụng kỹ năng giao tiếp đỉnh cao của mình để hớp được một ngụm nước lẩu, bọn họ nhìn mà thèm chảy cả nước miếng.
Lý Đệ, người nhỏ tuổi nhất trong chương trình, không khỏi cười khổ nói: “Đúng là tra tấn người ta mà.”
Nếu như tất cả mọi người đều không được ăn thì được, cũng không sao cả, còn có thể tự an ủi bản thân rằng, mọi người đều như nhau.
Kết quả bây giờ, nhóm người này lại được ăn lẩu?
Thế này thì nhịn làm sao được?
Ngay cả hai đạo diễn đã thống nhất với nhau từ đầu để có một lần hợp tác vừa ý cũng không ngờ rằng thực tế lại phát triển như thế này.
Hai show giải trí hợp tác với nhau, chủ yếu là muốn để cho dàn cast của [Xin chào, bạn tôi] trải nghiệm sinh tồn trong tự nhiên, để họ có thể kiểm tra xem, trong một môi trường sinh tồn khó khăn gian khổ này, người bạn đồng hành của mình có đáng tin cậy.
Người ta đều nói, bản chất con người không chịu được thử thách, nhưng ekip chương trình lại muốn đặt ra thử thách, để thử thách tính cách của các khách mời trước mặt rất nhiều người xem.
Đến bây giờ đã có kết quả trước thời gian dự kiến rồi.
Ninh Tiểu Ngư thực sự là một người bạn tốt, cô luôn lo liệu mọi chuyện, người khác chỉ cần ôm đùi cô là được.
Vẻ mặt anh Vương đầy oán than: "Đạo diễn ơi, hãy nhìn chúng tôi này."
Lý Đệ cũng nói: "Đạo diễn, hãy thương xót chúng tôi với?"
Đang vẻ đạo diễn lạnh lùng vô tình nói: "Người khác làm được, tại sao anh chị lại không được? Nhìn lại bản thân để tìm ra nguyên nhân."
Trong khi những vị khách ở đây đang phàn nàn, kêu than thì chị Lưu đã ăn hết phần lẩu còn lại của Ninh Tiểu Ngư với vẻ mặt thỏa mãn.
Dù không no nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết cơn đói.
Chị Lưu thu dọn rác xong, búng ngón tay rồi nói: “Đi thôi, em gái, chị dẫn em đi bắt ếch trâu.”
Ninh Tiểu Ngư đứng lên nói: "Được."
Lục Kinh Độ cũng đứng lên.
Chị Lưu không chút sợ hãi nói: “Gần rừng nhiệt đới có rất nhiều ếch nước ngọt, ếch này không có độc, có thể trực tiếp ăn sống.”
Khán giả: …
[Không hổ là người chị cả mạnh mẽ nhất trong chương trình, quả thật là xuất sắc hết chỗ nói.]
[Những người theo dõi cùng lúc hai chương trình giải trí nhận thấy, người chị cả này, là người đứng đầu trong [Giới hạn sinh tồn], ba khách mời nam còn lại cộng lại cũng không thể so sánh được với cô ấy.]
[Chị cả này đúng là thường hay ăn sống, ăn sống một con ếch chỉ là chuyện nhỏ đối với cô ấy.]
[Có phải chị cả của chúng ta đang trả ơn đáp lễ không?]
Chị Lưu lập tức nói thêm: “Đương nhiên, nếu em không quen ăn sống thì cũng có thể nấu chín rồi ăn. Cái này chị làm quen rồi, cứ giao cho chị là được.”
Thế là lần đầu tiên Ninh Tiểu Ngư và Lục Kinh Độ lần đầu tiên được nếm thử mùi vị của ếch nước ngọt trong rừng nhiệt đới.
Tuy mùi vị không được ngon cho lắm nhưng ở trong rừng nhiệt đới mà được ăn những thức ăn an toàn, không độc, đã là tốt lắm rồi.
Ếch trâu chỉ có thể coi là một món khai vị, món chính vẫn phải đi xin cháo loãng của người nguyên thủy.
Lần này trong nhóm người đi xin ăn lại có thêm một thành viên là chị Lưu.
Nói cách khác, Ninh Tiểu Ngư không chỉ chịu trách nhiệm về việc ăn uống của mình mà còn phải đèo thêm cả ba người đồng đội.
[Vua Cá Muối của chúng ta đúng là không dễ dàng gì.]
[Buồn cười chết mất, đội ngũ đi xin ăn xin uống lại đông lên rồi.]
[Vua Cá Muối: Buộc phải gánh vác thôi, ai bảo đồng đội người nào cũng không làm gì?]
May mà mặc dù trên người Ninh Tiểu Ngư chỉ còn sót lại một miếng socola nhưng Lục Kinh Độ vẫn có rất nhiều socola trong tay.
Thêm nữa, trong tay Thẩm Ước Ước cũng vẫn có rất nhiều sô cô la.
Chỉ riêng những viên socola này thôi cũng đủ để họ xin đồ ăn cho mấy ngày liền rồi.
Đương nhiên, vẫn phải dựa vào khả năng dùng ngôn ngữ cơ thể của Ninh Tiểu Ngư để trao đổi với người nguyên thủy.
Chị Lưu vừa ăn cháo loãng, vừa nói với Ninh Tiểu Ngư: "Cảm ơn em gái, em đúng là một người bạn tốt."
[Chúc mừng Vua Cá Muối đã trở thành người bạn đáng tin nhất trong chương trình giải trí!]
[Cái này cũng phải nói sao? Tuy Vua Cá Muối của chúng ta nhìn có vẻ mặn mà nhưng thực sự rất đáng tin cậy đó nha!]
[Chuyện gì khó có Vua Cá Muối của chúng ta lo!]
[Ha, vừa nhìn đã biết những người cách vách kia là chỉ là bạn giả tạo mà thôi, gặp chuyện gì là không ai dám lên.]
Nhìn thấy cảnh này, khách mời bên kia không khỏi có chút lo lắng.
Lăng Tử Cách chủ động đề nghị: “Chúng ta cũng đi xin cháo về ăn?"
Đám côn trùng đó cậu ta chỉ ăn được hai bữa là thấy buồn nôn lắm rồi.
Ninh Du Vi cười đầy ngọt ngào: "Nhìn bát cháo loãng đó đen sì, trông như kiểu bị cháy, ăn vào có tốt cho sức khỏe không? Nghe nói người nguyên thủy có tuổi thọ trung bình chỉ ba mươi lăm năm thôi."
Mặc dù Ninh Du Vi không nói thẳng, nhưng ý của cô ta là ăn nó không tốt cho sức khỏe.
Nếu không thì tại sao tuổi thọ trung bình của người nguyên thủy lại thấp đến vậy?
Hứa Trình khẽ ho một tiếng: "Thôi bỏ đi, chúng ta vẫn nên bắt côn trùng ăn thì hơn."
Trong lúc Ninh Tiểu Ngư còn đang vùi đầu ăn cháo, người đàn ông hôn mê suốt bảy năm trong bệnh viện cuối cùng cũng mở mắt ra, hai hàng lông mi hơi run run, giống như đang dồn hết sức, cố gắng mở mắt ra.
Người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của ông ấy là y tá bệnh viện.
Nhìn thấy lông mi của ông ấy run rẩy như sắp mở mắt, y tá lập tức bấm chuông cạnh giường.
Chỉ trong chốc lát, các bác sĩ và y tá đã ùa vào.
Bác sĩ lộ vẻ ngạc nhiên: “Có phải bệnh nhân trong phòng bệnh này có động tĩnh gì rồi?”
Y tá sững sờ gật đầu: “Đúng vậy, tôi vừa thấy lông mi của ông ấy động đậy.”
Bệnh nhân này đã hôn mê suốt 7 năm.
Nếu ông ấy có thể tỉnh lại thì đó sẽ là một phép màu trong y học.
Bác sĩ tiến tới kiểm tra. Ngay khi ông ấy chuẩn bị tiến hành bước kiểm tra tiếp theo, người đàn ông trên giường bệnh đột nhiên mở đôi mắt đã nhắm chặt nhiều năm ra.
Các bác sĩ giật mình trước động tác của anh ấy: "Anh... Anh tỉnh rồi à?"
Ninh Châm đã nhiều năm không nói chuyện, lúc này tầm mắt vẫn có chút mơ hồ, ông ấy cố gắng mở miệng, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ.
Bác sĩ vội vàng an ủi nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ kiểm tra chi tiết cho anh trước. Chúng tôi sẽ thông báo ngay cho gia đình anh việc anh đã tỉnh lại."
Ninh Châm nghe thấy hai chữ người nhà, khóe mắt lại chảy ra hai hàng nước mắt nóng hổi.
Ông ấy im lặng gật đầu.
Lúc này, Ninh Tiểu Ngư đang ghi hình một chương trình giải trí trong rừng nhiệt đới nguyên thủy. Bác sĩ chỉ có thể liên lạc trước với một người liên lạc khẩn cấp khác, cháu trai của Ninh Châm, tổng giám đốc Ninh.