Cá muối trở nên nổi tiếng sau khi bơ đẹp ảnh đế

Ninh Tiểu Ngư vừa nói “Dana một” xong thì đám thổ dân đều chợt ngơ ngác, vẻ hung dữ trên mặt cũng vơi đi khá nhiều.
 
Thấy cảnh tượng này, khán giả lại bắt đầu vỡ trận.
 
[Nghĩa là gì thế?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Bậc thầy ngôn ngữ - Vua Cá Muối đến rồi!]
 
[Cùng tham gia show giải trí mà sao Vua Cá Muối của chúng ta lại có thể xuất sắc đến vậy chứ! Những khách mời khác đang làm cái gì vậy? Chỉ trỏ.jpg]
 
[Lần này Tiểu Ngư của chúng ta lại học được ngôn ngữ bản địa bằng cách nào vậy? Thì thầm.jpg]
 
Ninh Tiểu Ngư nhận được không ít lợi lộc từ phía đạo diễn, có cơm tối nên cô cũng không chần chừ gì nữa. Cô dùng cả hai tay và hai cánh tay cùng hạ thấp xuống, nói với đám thổ dân: “Tìm. Tìm.”
 
Nói xong, cô quay người nói với nhóm Ninh Du Vi: “Bọn họ không chào đón mấy người đâu, mau đi đi.”
 
Lúc đầu thấy vẻ mặt hung dữ đáng sợ của người nguyên thủy thì Ninh Du Vi không khỏi hoảng hốt, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi đây ngay. Bây giờ thấy Ninh Tiểu Ngư xuất hiện, không biết tại sao nhưng đột nhiên cô ta lại không muốn đi nữa.
 
Cô ta mím môi, nói rất tội nghiệp: “Cô Ninh, bọn tôi không có ác ý gì cả, chúng tôi chỉ định đổi một chút cháo để ăn thôi.” Nói xong còn cắn môi: “Không phải cô biết một chút ngôn ngữ của họ sao? Có thể giúp bọn tôi một chút được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô ta nói thế, Mộc Gia Gia đã ngán ăn côn trùng cũng nói theo: “Đúng vậy, cô Ninh à, mọi người đều là khách mời của chương trình mà, cô có thể giúp chúng tôi một tay được không?”
 
[Đây gọi là ép buộc đạo đức à?]
 
[Trước đây tôi rất thích Ninh Du Vi vì thấy cô ta rất xinh đẹp, nhưng giờ nhìn thấy cô ta như này không hiểu sao thấy chướng mắt ghê.]
 
[Mộc Gia Gia có thể ngừng nịnh bợ Ninh Du Vi được không hả?]
 
[Lần này tôi thấy có vẻ Mộc Gia Gia muốn ăn cháo thật, không phải chỉ vì nịnh nọt Ninh Du Vi đâu.]
 
Trên mặt Ninh Tiểu Ngư vẫn là vẻ lười biếng như trước, sắc mặt không chút thay đổi: “Không phải lúc trước cô rất ghét ăn cháo sao Ninh Du Vi?” Những gì Ninh Du Vi nói trong phòng phát trực tiếp đã được Thẩm Ước Ước thuật lại hết cho Ninh Tiểu Ngư nghe, vậy nên cô rất rõ thái độ của cô ta với việc ăn cháo.
 
Sắc mặt Ninh Du Vi cứng đờ: “Chẳng phải tôi… Đang nghĩ cho đồng đội sao? Tôi thì chẳng sao cả, tiếp tục nướng côn trùng rồi ăn cũng được, nhưng đồng đội tôi không quen ăn như thế.”
 
Ninh Tiểu Ngư gật đầu: “Được thôi.”
 
Vẻ mặt Ninh Du Vi nhẹ nhõm, cứ tưởng Ninh Tiểu Ngư đồng ý giúp bọn họ rồi thì lại nghe thấy cô nói: “Tôi chỉ có thể xin giúp mấy người bốn bát cháo, còn chia như nào thì tự mọi người quyết định với nhau nhé.”
 

Nói xong, Ninh Tiểu Ngư cũng không thèm để ý nữa mà để bọn họ tự trao đổi với nhau. Nếu mấy người này chê bốn bát cháo ít quá, không thèm thì hoàn toàn ok thôi. Thậm chí cô cũng đang mong vậy đấy.
 
Tuy nhiên sau khi anh Vương và hội cùng thảo luận xong thì vẫn quyết định lấy bốn bát cháo, dù sao cũng có thể cải thiện được chút cơm nước.
 
Bọn họ cũng tự hiểu nếu Ninh Tiểu Ngư đồng ý giúp thì bao nhiêu bát cháo cũng không thành vấn đề, nhưng mà nhìn thái độ của cô thì chắc là không muốn giúp, vậy nên tốt nhất không đòi hỏi thêm gì để tránh tự rước lấy nhục.
 
Anh Vương lên tiếng: “Được rồi, vậy thì bốn bát cháo.”
 
Ninh Tiểu Ngư vươn tay về phía anh ấy: “Đưa socola cho tôi.”
 
Anh Vương cười khổ: “Em gái, tính toán rõ ràng với anh thế à?” Tất cả mọi người lăn lộn trong ngành giải trí, hôm nay tôi giúp anh, ngày mai anh giúp tôi, đây là chuyện rất bình thường.
 
Ninh Tiểu Ngư không có ý định dính líu đến nhóm anh Vương này chút nào.
 
Càng quen biết rộng, càng có nhiều mối quan hệ thì lại càng nảy sinh ra nhiều vấn đề phiền phức.
 
Nếu không xây dựng mối quan hệ với người ta thì làm sao người ta dốc lòng giúp đỡ và cung cấp tài nguyên cho bạn được?
 
Để duy trì được những mối quan hệ thế này thì đôi bên đều phải cùng bỏ công bỏ sức, mệt mỏi chết đi được, tốt nhất là khỏi.
 
Thế nên khi nghe thấy câu này, Ninh Tiểu Ngư chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không thế thì sao?”
 
Nếu không thì sao họ có thể nhờ cô bằng cách đưa mấy miếng socola này? Đang nghĩ gì hay thế?
 
Sau khi Ninh Tiểu Ngư lấy được socola, cô quay đầu về phía người nguyên thủy rồi giơ bốn ngón tay đơn giản, ý là bốn bát cháo. Gương mặt này của cô đã được coi là người quen với người cầm đầu rồi, chỉ cần ra hiệu như thế là đã đủ để đối phương hiểu ý của cô.
 
Một bên cho cháo, một bên cho socola, giao dịch rất vui vẻ.
 
Khi nhóm Ninh Tiểu Ngư trao đổi cháo thì còn nhận được thêm cả hoa quả tặng kèm nữa. Có lẽ biết mấy phần cháo này không phải cho đội Ninh Tiểu Ngư nên người cầm đầu cũng không đưa thêm hoa quả.
 
Sau khi đưa cháo cho anh Vương, Ninh Tiểu Ngư cũng chuẩn bị rút lui ở ẩn khi đã hoàn thành nhiệm vụ.
 
Đột nhiên, anh Vương thay mặt toàn thể cư dân mạng hỏi một câu mà ai cũng thắc mắc bấy lâu.
 
“Hai câu em nói ban nãy, na rồi tìm gì ấy, nghĩa là gì thế?”
 
Anh Vương hỏi thế khiến những người khác cùng tò mò theo, ánh mắt hóng hớt nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Ngư.
 
Ninh Tiểu Ngư ồ một cái, không định thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “‘Dana’ là ‘không sao’, ‘Tìm’ là ‘bình tĩnh’.”

 
[Uầy, thế mà cô cũng biết à?]
 
[Sao biết được vậy trời?]
 
[Cớ gì cùng học chín năm giáo dục bắt buộc như nhau mà Tiểu Ngư lại xuất sắc thế hả!]
 
[Trước đây Tiểu Ngư học ngôn ngữ người bản địa rồi à?]
 
Vẻ mặt anh Vương đầy phức tạp đã hỏi được tất cả vấn đề mà mọi người đang tò mò.
 
“Lúc trước em từng học à?”
 
Ninh Tiểu Ngư lắc đầu: “Không.” Trước khi máy bay hạ cánh, cô còn chẳng biết rừng nhiệt đới này là nơi sinh tồn của mình.
 
Đúng thực là trước đây cô đã từng xem phim phóng sự có liên quan tới rừng nhiệt đới, nhưng mà trong phim thì hầu hết chỉ có ghi chép lại tập tính sinh hoạt của người nguyên thủy, chứ không có nói kỹ về ngôn ngữ của bọn họ.
 
Trong lòng anh Vương rất tò mò, anh ấy cầm bát cháo trong tay rồi nói với tâm trạng phức tạp: “Vậy sao em hiểu ý của mấy từ này?”
 
Ninh Tiểu Ngư nhún vai: “Phần lớn người nguyên thủy trong bộ lạc đều là thanh niên chính trực trẻ tuổi nên khó tránh được nảy sinh những mâu thuẫn. Lúc trước có hai thanh niên cãi lộn rồi lao vào đánh nhau, người xung quanh khuyên can cứ nói chữ này liên tục, khó học lắm ư?”
 
Khó học lắm ư? Khó học lắm ư?
 
Bốn chữ này không ngừng vang vọng trong đầu các khách mời.
 
Trong nháy mắt, sắc mặt của các khách mời bỗng đặc sắc đến lạ, vẻ mặt nào cũng có.
 
Nếu sắc mặt mà đổi màu được thì chắc trên mặt bọn họ sẽ xuất hiện đủ bảy sắc cầu vồng mất.
 
Khó thì không phải khó, nhưng nào có ai giống Ninh Tiểu Ngư quan sát cẩn thận thế đâu!
 
Sở dĩ Ninh Tiểu Ngư có thể vận dụng ngôn ngữ linh hoạt như vậy, chỉ có thể hình dung bằng câu thành ngữ “Sống rất linh hoạt.”
 
Mặc dù từng xem phim phóng sự và có đôi phần hiểu rõ về lối sống của người bộ lạc nguyên thủ nhưng trên phim vẫn có sự xử lý ở phần hậu kỳ, không phải thực sự trải nghiệm. Người bộ lạc nguyên thủy như thế thì phải chính mình tự tìm hiểu.
 
Đi ra ngoài, có thêm một ngoại ngữ sẽ chẳng bao giờ là chuyện xấu.
 

Ninh Tiểu Ngư chỉ quan sát một chút mấy người nguyên thủy gần mình rồi nhớ thêm vài từ thôi, không ngờ lại có cơ hội dùng tới.
 
Nếu đã giải thích đến đây thì cô cũng không ngại nói thêm.
 
“Nghĩa của ‘Dana; là ‘không sao’ thực ra là tôi đoán thôi, chắc cũng không khác mấy. Còn ‘tìm’, trong lúc người kia khuyên thì cứ liên tục dùng tay cản trước người, từ trên xuống dưới, dựa theo kinh nghiệm sống, tôi đoán nghĩa là bình tĩnh, chắc cũng không sai lắm nhỉ.”
 
Càng nghe Ninh Tiểu Ngư giải thích, người xem càng cảm thấy được sự chênh lệch giữa bọn họ và cô.
 
[Cẩn thận quá trời! Khả năng quan sát đỉnh thật!]
 
[Vua Cá Muối đúng là siêu siêu lười, nhưng mà lúc cần thể hiện lại đỉnh biết bao!]
 
[Ai mà nghĩ được thế chứ!]
 
[Đúng là tâm phục khẩu phục Vua Cá Muối!]
 
[Nói cách khác, lúc Vua Cá Muối của chúng ta đang ăn cháo thì vẫn không quên quan sát bốn phía, học tập ngôn ngữ bản địa à!]
 
Mấy khách mời nghe cô giải thích xong thì mặt mũi ai cùng đầy thán phục.
 
Ninh Du Vi nhìn Ninh Tiểu Ngư với vẻ mặt đầy phức tạp. Trong kí ức của cô ta, Ninh Tiểu Ngư vẫn luôn dừng lại ở bảy năm trước. Mẹ Ninh luôn chướng mắt đứa con gái lớn này nên cô ta cũng chịu ảnh hưởng của mẹ, không thèm coi người chị gái này ra gì.
 
Nhưng mà, cũng chỉ vậy mà thôi.
 
Sau khi rời khỏi chương trình sinh tồn này, ai còn cần đến ngôn ngữ của người nguyên thủy?
 
Sau khi kết thúc chương trình, ai mà nhớ được Ninh Tiểu Ngư nói tiếng bản địa ra sao?
 
Khán giả rất mau quên.
 
Nghĩ thế, Ninh Du Vi lại nhanh chóng bình tĩnh.
 

 
Sau khi tiễn đám người kia rời đi thì trời cũng đã muộn.
 
Ninh Tiểu Ngư ra hiệu với đạo diễn một chút để ông ấy thực hiện bữa tối như lời hứa lúc nãy.
 
Đạo diễn cũng không lằng nhằng, ông ấy lập tức chuẩn bị cho bốn người bọn họ một bữa tối bình thường
 
Không có cháo, cũng không có côn trùng nướng.
 
Chỉ có bốn món và một bát canh đơn giản, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh sống trong khu rừng nhiệt đới nguyên thủy khổ sở như này thì những món ăn tầm thường nhất lại trở nên không hề tầm thường chút nào.
 
Ninh Tiểu Ngư có công lớn nên đạo diễn cũng cũng không thể cho cô ăn vớ vẩn được.
 

Đối mặt với bàn đồ ăn lớn tự nấu, Ninh Tiểu Ngư nói với ba người đồng đội: “Mọi người cùng ngồi xuống ăn đi.”
 
Gương mặt buồn bã của chị Lưu nở nụ cười rực rỡ: “Ôi chao, em gái à, chị hưởng sái ánh sáng của em rồi, ngại quá đi.”
 
Ninh Tiểu Ngư khoát tay không hề để ý: “Không có gì đâu, ăn thôi.”
 
Việc bọn họ được ăn bốn món và một bát canh đã nhanh chóng lan tin sang chỗ mấy khách mời bên cạnh.
 
Vẻ mặt anh Vương ngơ ngác: “Gì cơ? Từ bao giờ đạo diễn lại đồng ý chịu trách nhiệm về bữa tối cho họ vậy? Sao tôi không biết?”
 
Hi Nhụy cũng không biết nói sao: “Chính là lúc mà chúng ta đang đôi co với người nguyên thủy ấy.”
 
Đạo diễn tìm Ninh Tiểu Ngư để thuyết phục, một trong những điều kiện đưa ra là có bữa ăn tối.
 
Cho tới một điều kiện khác.
 
Chắc là nhóm khách mời nghe được sẽ tức anh ách mất thôi.
 
Chênh lệch giữa người với người sao mà xa xăm thế này.
 
Sau khi ăn tối xong, thấy Ninh Tiểu Ngư chui vào túi nằm nghỉ, chị Lưu bèn kéo Ảnh đế và Thẩm Ước Ước lại rồi hỏi nhỏ: “Mọi người chuẩn bị cho Tiểu Ngư cái gì thế?”
 
Thẩm Ước Ước nghe xong thì ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì cho Tiểu Ngư cơ?”
 
Chị Lưu cất tiếng ôi: “Hôm nay Tiểu Ngư đã giúp tôi rất nhiều, ăn của cô ấy hai bữa lận mà chỉ bắt một con ếch trâu cho cô ấy, thậm chí con ếch đó còn vừa gầy vừa bé nữa, chẳng đủ no chút nào. Thật sự là tôi thấy cứ áy náy mãi, định hỏi mọi người chuẩn bị cho cô ấy cái gì không.”
 
Tất cả mọi người được ăn cơm đều nhờ công của Ninh Tiểu Ngư, cô ấy muốn hỏi ý bọn họ để xem trả ơn Tiểu Ngư như nào cho ổn thỏa.
 
Nghe thấy thế, sắc mặt Thẩm Ước Ước ửng hồng, cô ấy nói lắp bắp: “Chuyện này, chuyện này là do tôi không suy nghĩ chu toàn rồi, ha ha ha.”
 
Thấy Thẩm Ước Ước không được việc, chị Lưu lại nhìn Ảnh đế đứng cạnh với vẻ mặt mong đợi.
 
Chắc Ảnh đế không đến nỗi vô tri như thế chứ?
 
Lục Kinh Độ nhận ánh nhìn chờ mong của chị Lưu, lạnh nhạt đáp lời: “À, tôi không cần, tôi quen hưởng ké rồi. Chắc là cô ấy cũng quen rồi.”
 
Chị Lưu: ???
 
Thẩm Ước Ước: …
 
Anh trai à, anh không có chút liêm sỉ nào sao.
 
Quả nhiên là ăn bám lâu ngày sẽ thành nghiện!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận