Chị Lưu gãi đầu, tự dưng cô ấy ngu người một lúc, chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Lục Kinh Độ, dù gì anh cũng là Ảnh đế nổi tiếng được nhiều người săn đón hiện nay cơ mà, sao nói câu này mà mặt tỉnh rụi như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy hả?
Làm như anh là một tên mặt hoa da phấn, sống nhờ vào phú bà nhưng rất tận tụy với trách nhiệm của bản thân, coi việc ăn chùa uống chùa như lẽ đương nhiên trong cuộc sống, tóm cái quần là quen sống ăn bám vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ảnh đế mà như vậy đó hả?
Chị Lưu không bao giờ muốn có bất kỳ dính dáng gì tới chương trình [Xin chào, bạn tôi] cả, càng không muốn biết bộ mặt thật mà Ảnh đế giấu nhẹm bấy lâu nay.
Trong khi ở một diễn biến khác, vô số khách mời lại thể hiện sự hâm mộ đối với chị Lưu.
Bữa ăn này gồm bốn món mặn, xào, một món canh cơ đấy!
Trong rừng mưa nhiệt đới nguyên sinh, một ngày của họ dài ròng rã chẳng khác gì một năm trời. Rõ ràng mới có hai ngày trôi qua thôi mà họ cảm giác như mình đã bị đày đọa ở đây lâu lắm rồi vậy. Trong hai ngày này, tất cả bữa ăn của họ đều là nướng sâu lên ăn, ăn nhiều đến nỗi bây giờ vừa thấy sâu là đã có biểu hiện của hội chứng PTSD* rồi.
*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (Post-traumatic stress disorder) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ)
Giá như ban đầu họ cũng chủ động đi tìm Ninh Tiểu Ngư...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thì phải chăng họ cũng đã được ăn một bữa cơm tối bình thường rồi?
Tiếc rằng cuộc đời không có hai chữ giá như. Quả là làm người ta hối tiếc mà!
Ninh Tiểu Ngư sẽ không bao giờ biết rằng một bữa ăn cỏn con lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy. Nhiều khách mời không kiềm được mà trách cứ Ninh Du Vi trong bụng. Ban đầu, chính cô ta là người phản đối họ xin cháo của thổ dân sống ở rừng nguyên sinh!
Hôm sau, Ninh Tiểu Ngư thức dậy, rửa mặt, vệ sinh cá nhân rồi ăn một cái bánh quy nén. Đây là cái bánh quy nén cuối cùng mà cô có.
Thấy chị Lưu nhìn mình bằng ánh mắt ước ao và hâm mộ, cô chủ động hỏi: "Chị Lưu, chị muốn ăn một ít không?"
Chị Lưu mím môi: "Em gái, vậy có không đủ ăn cho em không?"
"Không đâu ạ."
Tối hôm qua Ninh Tiểu Ngư đã ăn hai bát cơm trắng lớn, đương nhiên những người khác còn ăn nhiều hơn cả cô. Có lẽ bởi vì tối hôm qua ăn khá nhiều nên bây giờ Ninh Tiểu Ngư không đói bụng cho lắm, thế là cô hào phóng chia một nửa cái bánh quy nén cho chị Lưu ăn cùng.
Con người chị Lưu vừa chân thành vừa nhiệt tình, Ninh Tiểu Ngư rất có thiện cảm với người chị giàu lòng nhiệt huyết này.
Hôm qua chị Lưu còn nghĩ bụng rằng hay là báo đáp gì đó cho Ninh Tiểu Ngư. Khổ nỗi rừng mưa nhiệt đới nguyên sinh thật sự chẳng có gì hay ho, trong tay cô ấy cũng không có gì đủ quý giá để làm quà tặng, chị Lưu vắt óc nghĩ ngợi suốt cả một buổi tối mà vẫn không tìm ra có gì để tặng được.
Giờ phút này, chị Lưu đột nhiên hiểu được phần nào tâm lý của Lục Kinh Độ.
Trở thành một phần của... "đảng chìa tay ra nhận", ăn cơm mềm thì sung sướng biết bao.
Đặc biệt trong môi trường sống khắc nghiệt này thì sự sung sướng ấy còn tăng lên gấp đôi!
Ngay cả cô ấy cũng có hơi "nghiện" cảm giác này nữa chứ đừng nói là người khác.
Ăn cái bánh quy nén mà mình đang cầm trên tay, chị Lưu bỗng dưng thấy mình như vừa nghiệm ra được chân lý của cuộc đời: "Em gái, tối nay các em phải về rồi đúng không?"
Ninh Tiểu Ngư gật đầu, thú thật: "Đúng rồi ạ."
Chị Lưu thở dài thườn thượt: "Em mà về, chị sợ chị không thích nghi nổi quá!"
Ăn chùa ba bữa cơm liên tục, đùng một cái phải quay trở về với chuỗi ngày tự lực cánh sinh, người ta không chết lên chết xuống mới là lạ.
Thẩm Ước Ước ngồi nhịn một hồi, cuối cùng vẫn phải che miệng cười trộm.
...
Sau khi ăn sáng, Ninh Tiểu Ngư nghĩ tối nay mình phải rời khỏi đây rồi, dù sao cũng ăn chùa bao nhiêu bữa cơm của người bản địa, ít nhất cô cũng nên báo với họ một tiếng, nhân tiện chào tạm biệt luôn thì mới phải đạo.
Ninh Tiểu Ngư tặng hết toàn bộ số kẹo còn lại mà mình có, thêm cả phần của Lục Kinh Độ và Thẩm Ước Ước cho thổ dân.
Thổ dân sinh sống ở đây thấy cô cư xử như vậy thì vô cùng niềm nở và hiếu khách, chủ động mời họ ở lại ăn cháo, xem như ăn trưa luôn.
Ninh Tiểu Ngư cũng không từ chối, bởi vì cô đinh ninh rằng thức ăn mà đối phương chuẩn bị cho mình và những người khác vẫn chỉ là cháo và quả trám mà thôi. Không ngờ khi đến giờ ăn trưa, ngoài cháo và trái cây ra, thổ dân còn mang đến cho họ một cái vại rượu khổng lồ.
Có phải rượu không nhỉ?
Ninh Tiểu Ngư không chắc lắm.
Thổ dân nói liến thoắng gì đó không ngừng, vừa ra hiệu Ninh Tiểu Ngư và những người khác nhìn thứ được chứa trong vại, vừa liên tục giơ ngón cái lên và nói: "Mộ! Mộ!"
[Họ nói gì vậy?]
[Để mị đoán phát nào, "mộ" chắc có nghĩa là "tuyệt" đấy.]
[Nhìn có vẻ người cầm đầu đang mời rượu họ uống rượu.]
Đối phương tiếp đãi họ vồn vã đến không ngờ, Ninh Tiểu Ngư không thể nào chối từ được, chỉ đành bắt chước theo: "Mộ, mộ."
Thấy cô cũng bảo "tuyệt", tù trưởng nom vui mừng thấy rõ, rót rượu cho từng người một.
Rượu này ngả màu xanh lá cây, không biết có phải được ủ từ quả trám không.
Ninh Tiểu Ngư khá tò mò về mùi vị của rượu do bộ lạc nguyên thủy làm ra.
Cô vừa chuẩn bị cầm ly rượu lên thưởng thức thì giọng nói đầy phấn khích của hệ thống tình yêu cất lên bên tai cô.
[Gái ơi, rượu cô đang cầm là rượu siêu bổ đấy! Nhìn màu xanh lè trông ghê ghê vậy thôi chứ rượu này có thể sánh ngang với máu nhung hươu, pín hươu, không, thậm chí còn hiệu quả hơn mấy cái đó luôn cơ!]
[Đây là báu vật của bộ tộc nguyên thủy đấy. Họ thật lòng xem cô là khách quý nên mới lấy ra tất cả những gì quý giá của họ. Nữ giới uống thì không có gì to tát, nhưng còn nam giới thì...]
[Há há, uống vào một phát là máu nóng dâng trào, máu nóng dâng trào. Xịt máu mũi, xịt máu mũi!]
[Thôi, vô chuyện chính!]
[Bây giờ cô có ba lựa chọn:
A: Khuyên Ảnh đế uống nhiều vào, uống tới bến luôn, hí hí.
B: Chơi mấy trò chơi trên bàn rượu với Ảnh đế, chẳng hạn như... rượu giao bôi, hí hí.
C: Đút Ảnh đế uống rượu, hí hí.]
Ninh Tiểu Ngư: ???
Gì mà đưa ra ba phương án thì có đến ba lần "hí hí" thế kia? Hệ thống, cậu thô bỉ quá đấy, xem lại bản thân giùm cái.
Mặc dù Ninh Tiểu Ngư chê ơi là chê sự bỉ ổi của hệ thống tình yêu này nhưng nếu không nhờ nó phát nhiệm vụ tình yêu kịp thời, cô đã không biết công dụng của loại rượu này rồi.
Nhìn dưới góc độ khác, hệ thống đã tốt bụng nhắc nhở cô. Lần này hệ thống tình yêu cũng có ích phết đấy chứ.
Nếu Lục Kinh Độ không biết gì về công dụng của loại rượu này mà cứ nốc liền một mạch, có thể lúc đó sẽ xảy ra một vài chuyện gây lúng túng cũng nên.
Mặc dù có lúng túng thì cũng không đến phiên Ninh Tiểu Ngư lúng túng nhưng dù sao cô cũng đã biết về chuyện này, cô không thể nào vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra được, không thì Ninh Tiểu Ngư cũng quá nhỏ nhen.
Khi liếc mắt trông sang, thấy Lục Kinh Độ đã cầm ly rượu lên, chuẩn bị cúi đầu uống một ngụm, Ninh Tiểu Ngư ngay lập tức chọn phương án A rồi thản nhiên lên tiếng: "Uống nhiều vào. Rượu này ngon lắm, tốt cho sức khỏe nữa."
Hệ thống tình yêu ở kế bên hát bè: [Quá đúng, quá đúng! Rượu này siêu quý đấy!]
Lục Kinh Độ: ???
Anh đặt ly rượu xuống, khẽ bật ra tiếng "ồ", sau đó hỏi với vẻ có phần hứng thú: "Tốt ở chỗ nào?"
Thẩm Ước Ước và chị Lưu cũng tò mò nhìn cô.
[Tiểu Ngư của tôi chắc sẽ không biết cả cách sản xuất của loại rượu này luôn đâu nhỉ?]
[Bởi mới nói cùng là người với nhau mà sao khác quá trời quá đất.]
[Các cô dì chú bác ơi, lần này tôi đã mở to con mắt soi thật kỹ màn hình, không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào nếu có ở xung quanh nhưng vẫn không rút ra được thông tin gì hữu dụng cả. So với Tiểu Ngư thì tôi chỉ là một kẻ ăn hại mà thôi.]
[Ăn hại +1]
[Người qua đường nè, lúc nãy tôi nghe tù trưởng lải nhải suốt cả buổi mà chẳng hiểu mô tê gì sất.]
[Mới có mấy giây mà Tiểu Ngư đã biết lợi ích của rượu này rồi ư? Đỉnh của chóp, ờ mây zing gút chóp!]
Với gương mặt đặc trưng của cá muối, Ninh Tiểu Ngư giơ ngón cái lên, chân thành giải thích thắc mắc cho Lục Kinh Độ hiểu: "Tốt ở chỗ cụ chín mươi trở lại thời thanh xuân, lão tám mươi như thời mới cưới."
[???]
[!!!]
[Đậu xanh rau má, hình như... tôi hiểu ra gì đó rồi.]
[Mị cũng... Cười ẻ há há!]
[Vậy tôi nên nói Tiểu Ngư quá tuyệt khi biết công dụng của rượu này, hay nên nói công dụng của rượu này "quá tuyệt" đây? Ghét quá đi, thổ dân định làm gì Ảnh đế đó?]
[Thổ dân ơi là thổ dân, mấy người đối xử với Ảnh đế chúng tôi như vậy đó hả?]
[Ảnh đế của tôi... Chắc không cần thứ này đâu nhỉ?]
[Không đến mức đó đâu, thật sự không đến mức đó đâu...]
[Nhìn dáng vẻ cực lực đề cử của thổ dân hồi nãy, tôi còn tưởng đây là thứ gì tốt lắm cơ, cuối cùng mới tá hỏa là... Khụ khụ, rượu tráng dương?]
[Ảnh đế kiểu: Anh có biết lịch sự là gì không?]
[Ảnh đế: Tôi bị xúc phạm rồi đấy nhé.jpg]
Lục Kinh Độ trông cũng sượng trân thấy rõ.
Thấy nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, Ninh Tiểu Ngư không còn cách nào khác ngoài bất chấp tất cả, tiếp tục đề cử: "Nên tôi mới bảo rượu này tốt lắm mà, giúp người ta quay trở về trạng thái đỉnh cao thì sao mà không tốt được?"
Tèng teng!
Nhiệm vụ hoàn thành.
Ninh Tiểu Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ tình yêu đúng là càng ngày càng xảo quyệt mà!
Lúc này, Ảnh đế đã đặt luôn ly rượu xuống, như cười như không: "Vậy e là tôi phải từ chối ý tốt của tù trưởng rồi."
[Hiểu, Ảnh đế đang bóng gió: Tôi đang đỉnh cao rồi.]
[Đang đỉnh cao rồi.]
[...]
[Đang đỉnh cao ồi!]
Những dòng "Đang đỉnh cao rồi" trong phòng phát sóng trực tiếp dài như rồng rắn lên mây, chẳng mấy chốc đã lên đến con số 999+.
Hai người trong cuộc cũng không đến nỗi gọi là bối rối, nhưng còn Thẩm Ước Ước và chị Lưu ngồi nghe cuộc đối thoại này thì thì xấu hổ đến mức trông như muốn chui xuống đất tới nơi.
Kể từ khi biết tác dụng của loại rượu này, hai người uống không được mà không uống cũng không xong.
Không uống thì tù trưởng vẫn còn ngồi canh me ở ngay kế bên.
Nhưng uống thì...
Bây giờ họ có cần thứ này đâu!
Thấy hai người có vẻ khó xử, Ninh Tiểu Ngư dứt khoát uống một ngụm rượu.
Đằng nào hệ thống tình yêu cũng bảo nữ giới uống sẽ không gặp vấn đề gì rồi.
Nói chung hệ thống này vẫn biết giữ chữ tín chứ không đến nỗi.
Thấy Ninh Tiểu Ngư uống một cách sảng khoái như vậy, người đứng đầu bộ lạc ở kế bên ngay lập tức giơ ngón cái với cô: "Mộ, mộ."
Ninh Tiểu Ngư cũng bắt chước anh ta: "Mộ, mộ."
Tù trưởng thấy Ninh Tiểu Ngư thích rượu này bèn rời khỏi đây với gương mặt đầy hài lòng.
Anh ta để lại cả khoảng sân này cho họ trông chừng.
Tù trưởng thì hài lòng, nhưng hệ thống tình yêu thì bộc lộ rõ sự bất mãn.
Hệ thống tình yêu: [Chuyện này là sao hả gái? Rõ ràng cô khuyên Ảnh đế uống nhiều vào mà sao anh ấy không uống lấy một ly nào vậy hả?]
Lúc nãy nó còn nghĩ ra luôn tên của đứa con tương lai của hai người, thế mà cuối cùng chỉ có vậy? Chỉ có vậy thôi sao?
Ninh Tiểu Ngư thể hiện mình là cá muối đích thực: "Tôi chọn phương án A mà nhiệm vụ đã đưa ra, đề cử anh ấy uống đến cùng, đúng không?]
Hệ thống tình yêu: [Thì... đúng.]
Ninh Tiểu Ngư tiếp tục phản biện: "Tôi không ngừng nói với Ảnh đế là rượu này tốt, rượu này tuyệt, cậu còn tán đồng với tôi, nói "quá đúng", đúng không?]
Hệ thống tình yêu không tài nào phản bác được câu này.
Ninh Tiểu Ngư chìa hai tay ra: "Thì chính Ảnh đế không chịu uống, tôi còn cách nào nữa đây?"
Nói xong câu ấy, Ninh Tiểu Ngư tỏ ra nghi ngờ: "Hay là cậu cảm thấy anh ấy cực kỳ cần thứ này?"
Hệ thống tình yêu vội bác bỏ: [Đương nhiên không phải rồi!] Nó không thể làm ký chủ hiểu lầm Ảnh đế được!
Không phải mà...
Do nó thấy rượu này là chất xúc tác rất tốt thôi mà!
Đứng trước ly rượu này, ly rượu lúc trước Ảnh đế bị cô tiểu thư kia toan tính chuốc cho chỉ là ‘đệ’ thôi!
Uống vào một phát, ngay cả thánh nhân cũng hóa sói.
Ninh Tiểu Ngư nhún vai: "Thế thì không phải."
Hệ thống tình yêu lại bị Ninh Tiểu Ngư dắt mũi.
Hình như đúng là...
Không uống cũng không sao thì phải?
Mặc dù chị Lưu không uống rượu này nhưng vẫn đóng gói, định bụng sẽ mang về nhà.
Thấy chị Lưu đóng gói rượu, Thẩm Ước Ước cũng gói đem về theo.
Thẩm Ước Ước giải thích thế này: "Không uống thì giữ lại làm đồ lưu niệm cũng được."
Ninh Tiểu Ngư cũng muốn gói một phần về làm kỷ niệm, khổ nỗi số rượu còn lại không nhiều lắm. Thổ dân xem rượu này như báu vật của họ nên không cho miễn phí nhiều, cộng thêm chị Lưu bảo cô ấy đã hơn bốn mươi tuổi, cần cái này hơn cô, thế nên cuối cùng Ninh Tiểu Ngư đành bỏ ý định đó.
Lúc ăn trưa, Ninh Tiểu Ngư tiện tay lấy điện thoại ra xem. Cũng chính vì hành động này, cô mới hay tin người ba mất tri giác, hôn mê bảy năm trời của mình đã tỉnh lại rồi!