Cả Người Đều Là Bảo

Dị năng của nhân loại là nhờ một phần gien cao đẳng văn minh cung cấp mới có, ban đầu, dị năng giả kỳ thực đều là vật thí nghiệm.

Thuở đó, rất nhiều người bị tiêm dược vật cung cấp gien cao đẳng văn minh vào, rất nhiều người chết, cũng có người còn sống, phải thừa nhận rằng, nhờ có những dị năng giả may mắn sống sót kia, nhân loại mới có được vị trí nhất định trong vũ trụ.

Ban đầu, năng lực của dị năng giả thậm chí còn không khống chế được, mãi đến tận hơn ngàn năm sau, dần ổn định lại, mà tới lúc đó thì dị năng giả cường đại cũng chẳng còn bao nhiêu.

Những ghi chép này bị người ta cố ý giấu đi, cũng chỉ có những nhân vật tầm cỡ như Triệu Lăng Vũ mới ít nhiều biết được một chút.

Lúc trước Triệu Lăng Vũ còn hoài nghi Kevin là người cao đẳng văn minh, hiện tại xâu chuỗi trước sau, càng thấy rõ mối liên hệ giữa tất cả mọi chuyện. Khó trách Kevin lại đi cướp bóc tinh cầu 12534, hẳn là vì khối kết tinh này đi?

May mà lúc Nhậm Sinh lấy đá năng lượng không ai phát hiện, nhưng để phòng vạn nhất, sau này nhất định phải cẩn thận hơn mới được…

“Chuyện liên quan đến tinh thạch rất hệ trọng, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.” Triệu

Lăng Vũ nói, hắn an tâm tin tưởng Trầm Thu Thạch cùng Đằng lão, duy chỉ có Phùng Khả Hân là hơi nghi ngại. “Ta nhất định sẽ bảo mật.” Phùng Khả Hân nói ngay, Đằng lão cùng Trầm Thu Thạch dĩ nhiên cũng bảo đảm.

“Ngươi có thể mang một khối bên người, vậy mới tốt cho hài tử.” Triệu Lăng Vũ đưa một khối tinh thạch năng lượng cho Phùng Khả Hân. Nếu như hắn đoán không nhầm, loại tinh thạch này sẽ giúp tăng đẳng cấp dị năng của thai nhi, đương nhiên, hắn cũng chưa thể khẳng định chắc chắn về điều này.

Sau này, hắn sẽ đặc biệt chú ý tình trạng của hài tử mình, đương nhiên, bao gồm cả hài tử Phùng Khả Hân.

Phùng Khả Hân vô cùng tín nhiệm Triệu Lăng Vũ, lập tức gật gật đầu: “Cảm tạ.”

“Eleanor vẫn đang chờ bên ngoài.” Triệu Lăng Vũ lại nói.

“Ta tạm thời sẽ không gặp hắn.” Phùng Khả Hân nói. Nàng biết quá nhiều chuyện của Triệu gia, lúc này nếu nàng thật sự rời đi, người nhà họ Triệu e sẽ không yên tâm, nếu vậy, chi bằng lưu lại, với con trai mình cũng là chuyện tốt.

Ngoài ra, nàng cũng muốn biết thái độ của Eleanor. gia tộc Wesley nếu biết nàng mang thai, còn có quan hệ rất tốt với Triệu gia, nhất định sẽ can dự vào quan hệ giữa nàng và Eleanor nữa… Nàng không ngại chuyện Eleanor hiếu thuận với cha

mẹ hắn, nhưng nàng chắc chắn không muốn lại phải tiếp xúc với gia tộc Wesley nữa, giờ phải xem Eleanor biểu hiện thế nào đã.

“Ta đã biết.” Triệu Lăng Vũ gật gật đầu, liếc mắt nhìn trứng trong hòm nuôi dưỡng, trong mắt lộ ra chút nhu hòa, sau đó đi ra ngoài.

Nhậm Sinh chờ Triệu Lăng Vũ đi rồi mới bất mãn hừ hừ vài tiếng — Triệu Lăng Vũ lại không nói chuyện với cậu! Tên bại hoại này!

Đang lúc nghĩ như thế, máy truyền tin trên tay Nhậm Sinh đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn, liền phát hiện là Triệu Lăng Vũ gửi tin: “Tôi sẽ về nhanh thôi.”

“Hừ!” Nhậm Sinh lại hừ hừ hai tiếng, nhưng trên mặt đã nở nụ cười rồi.

Trầm Thu Thạch thấy cảnh này, hơi có chút tiếc không dạy dỗ Nhậm Sinh chu đáo hơn.

Nhậm Sinh quá dễ dụ đi, con trai nàng theo đuổi Nhậm Sinh quá ung dung rồi! Hài tử đơn thuần như vậy thật sự rất dễ bị tra nam gạt thân gạt tâm… Được rồi, con trai nàng không phải tra nam, tuy rằng gạt thân gạt tâm, nhưng hai đứa không bao lâu nữa sẽ kết hôn rồi.

Nói tới kết hôn… Trầm Thu Thạch liền nghĩ tới lai lịch bốn hài tử.

Lúc đầu nàng tưởng con trai mình khi dễ Nhậm Sinh, sau đó Nhậm Sinh liền nói… hình như là Nhậm Sinh chủ động…

Trầm Thu Thạch nhìn chằm chằm Nhậm Sinh một lúc, đột nhiên phát

hiện ra một chuyện.

Nhậm Sinh cùng Triệu Lăng Vũ thân hình cách biệt quá lớn, như vậy, cái kia thật sự không thành vấn đề sao? Nhậm Sinh có thể hay không bị thương tổn?

Chờ Đằng lão cùng Phùng Khả Hân rời đi, Trầm Thu Thạch rốt cục không nhịn được hỏi: “A Nhậm, con và Lăng Vũ phương diện kia vẫn hài hòa đi?”

“Phương diện nào?”

“Phương diện sinh con.” Trầm Thu Thạch cắn răng nói, vấn đề thế này rõ ràng không nên để nàng hỏi mới đúng… Nhưng hết cách rồi, ai bảo Nhậm Sinh không có cha mẹ, thân bằng cố hữu?

“Hài hòa a!” Nhậm Sinh nói.

“Không… quá lớn sao?” Trầm Thu Thạch lại hỏi.

“Không có a, rất nhỏ mà.” Nhậm Sinh nói.

Thật sự rất nhỏ? Không thể nào? Trầm Thu Thạch biểu tình trong nháy mắt thay đổi quỷ dị,

Nhậm Sinh lại nói: “Ta suýt chút nữa cũng không tin nổi.” Nếu không phải cậu có linh lực, khẳng định sẽ không thấy rõ những hạt giống kia của Triệu Lăng Vũ.

Vẻ mặt chăm chú này, Trầm Thu Thạch nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên có loại cảm giác mình với đứa bé này chắc lại ‘ông nói gà bà nói vịt’ rồi.

Cân nhắc một chút, nàng mở ra máy palm-top, xóa rồi chọn, cuối cùng lựa một tấm, sau đó đưa Nhậm Sinh xem: “Ta nói là loại này, ngươi có bị thương hay không a?”

Trên bức ảnh, hai

nam nhân trên dưới chồng lên nhau, tuy rằng chỉ có vẻn vẹn vài nét bút, nhưng vẽ phi thường sinh động, còn trong suy nghĩ của Nhậm Sinh thì… nhớ tới một cái hình ảnh nào đó trùng trùng điệp điệp: “Song tu?”

“Song tu? Cái gì song tu?” Trầm Thu Thạch tò mò hỏi.

“Như vậy chính là song tu, hai người đồng thời tu luyện, càng ngày sẽ càng lợi hại!” Nhậm Sinh nói, hắn trước đây ở chỗ sư phụ mình từng thấy mấy bộ công pháp song tu, trên đó có nói song tu phi thường lợi hại, có nhiều tác dụng, lúc đó cậu còn đi hỏi sư phụ thực hư thế nào mà.

Dựa theo cách nói của sư phụ thì, song tu xác thực có rất nhiều mặt lợi đối với nhân loại, nhưng cậu không thích dùng tí nào.

Thân thể của cậu bổ như thế, là đối tượng thái bổ tốt nhất, nếu cùng người khác thì phải cẩn thận kẻo bị người kia cắn một miếng… Song tu? Đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Thế là sư phụ hắn liền không chút do dự đem tất cả công pháp song tu đi thiêu huỷ.

Đây là đông cung đồ a! Làm sao lại thành song tu? Trầm Thu Thạch nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một chuyện — này sẽ không phải là nhi tử nàng lừa gạt Nhậm Sinh đi?

“Sao chỉ có tranh? Không có công pháp?” Nhậm Sinh lật qua lật lại, phát hiện những tranh phía dưới kia, tư thế của hai cái người

trần trụi chỉ biến hóa chút thôi, thất vọng xong thì hơi nghi hoặc: “Lẽ nào song tu chỉ cần làm vậy là xong sao?”

“A Nhậm, con ở đây trông hài tử, a di có chút việc ra ngoài một chút.” Trầm Thu Thạch tiếp nhận máy palm-top, nhanh chóng đi tìm con trai của mình.

Nhậm Sinh đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Song tu!”

Lúc trước sư phụ nói cậu đi song tu nhất định phải chịu thiệt, vì cậu hấp thu linh lực người khác không nhiều, cũng không thực sự hiệu quả, nhưng Triệu Lăng Vũ khác nha, trong thân thể Triệu Lăng Vũ toàn là tức nhưỡng, đối với cậu mà nói, Triệu Lăng Vũ cũng là đại bổ a!

Thế giới này không có linh lực, Triệu Lăng Vũ không thể tu chân, chỉ có thể tu luyện công pháp rèn luyện thân thể, nhưng cũng coi như giúp hắn trường sinh, hắn sẽ giống như cậu, mấy trăm ngàn năm sau, vẫn là bộ dạng thiếu niên, song tu như vậy…?

Cậu chắc chắn sẽ giúp Triệu Lăng Vũ tu luyện!

Càng nghĩ càng thấy đây là một biện pháp hay, Nhậm Sinh nỗ lực nhớ lại hình ảnh vừa mới xem. Chỉ tiếc, căn bản là…

Cái kia lên mạng tra được? Internet hiện nay thần kỳ ghê, lên mạng cái là tra được bao nhiêu thứ… Nhậm Sinh lấy máy palm-top cá nhân ra bắt đầu tìm tòi.

Lúc trở lại Triệu Lăng Vũ thấy Nhậm Sinh đang xem video giáo dục ***.

Lúc

hắn tuyên bố thời điểm mình và Nhậm Sinh sẽ kết hôn trước mặt mọi người, lại nói Uẩn nhưỡng dược tề sẽ bán ra trong tháng sau, đã bị mẹ gọi vào, mẹ hắn còn hoài nghi hắn lừa gạt Nhậm Sinh…

Trời mới biết, hắn chỉ dám xuất tinh trong mơ thôi, Nhậm Sinh đã mang thai rồi a!

Đương nhiên, hắn không cần phải giải thích cho người khác làm gì, dùng câu nói “Hóa ra mẹ không muốn tôn tử à” để mẹ hắn muốn chỉ trích thêm cũng không dám nói nữa xong, Triệu Lăng Vũ liền đến chỗ Nhậm Sinh.

Kết quả, Nhậm Sinh cư nhiên ở đây xem loại video này…

Triệu Lăng Vũ thiết lập quyền hạn trên máy palm-top của Nhậm Sinh, chỉ có thể xem lướt qua nội dung vị thành niên có thể xem, nhưng bây giờ cái xã hội này, vị thành niên cũng cần học tập kiến thức sinh sản, chỉ có điều những thứ này đều là phim hoạt hình, không rõ ràng lắm mà thôi.

“Em làm sao tìm được?” Triệu Lăng Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Tui lên mạng tra song tu, người khác nói với ta song tu chính là ‘làm tình’, sau đó ta tiếp tục tra, cuối cùng máy palm-top đề xuất cái này.” Nhậm Sinh nói, lại nhìn bộ vị dưới cái bụng, trên cái đùi lớn một chút của Triệu Lăng Vũ.

Cậu lần đầu biết rằng, hóa ra song tu là như vậy… Triệu Lăng Vũ cùng cậu song tu, tức nhưỡng sẽ trực tiếp

truyền vào trong cơ thể cậu, hấp thu thuận tiện lắm nha, nếu có công pháp song tu, khéo khi còn có thể hấp thu càng nhiều tức nhưỡng hơn nữa ấy chứ.

Sao lúc trước sư phụ lại đem tất cả công pháp song tu đi thiêu huỷ nhỉ?

“Song tu là chuyện gì?” Triệu Lăng Vũ hỏi.

Nhậm Sinh lập tức liền giải thích, miêu tả cặn kẽ, mặc dù nói có chút lộn xộn, nhưng Triệu Lăng Vũ nghe vẫn hiểu.

“Lăng Vũ, chúng ta đi song tu đi!” Nhậm Sinh nói xong sau, hưng phấn nhìn Triệu Lăng Vũ.

Triệu Lăng Vũ suýt chút nữa đáp ứng, may mà cuối cùng nhịn được: “Chờ sau khi kết hôn.”

Người mình thích cứ mê hoặc mình như vậy là một chuyện khó mà kìm long cho được… Bất quá, hắn còn phải chuẩn bị nhiều thứ, vẻ ngoài của Nhậm Sinh… ít nhiều sẽ làm hắn có chút cảm giác tội lỗi.

Nhậm Sinh cũng không biết Triệu Lăng Vũ đang nghĩ gì trong đầu, thấy Triệu Lăng Vũ từ chối, không khỏi có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới năm ngày nữa kết hôn rồi, lại hưng phấn trở lại.

Triệu Lăng Vũ thấy thế, lại hỏi: “A Nhậm, hiện tại sinh hài tử rồi, em còn cần tức nhưỡng sao? Có thể ưu tiên luyện chế Dưỡng nhan đan hay không?”

“Tui hiện tại không dùng hết nhiều tức nhưỡng như vậy, đương nhiên có thể” Nhậm Sinh nói, lại nghĩ tới đến một chuyện, “Lăng Vũ,

kỳ thực chúng ta có thể tìm miếng đất, thả chút tức nhưỡng vào, sau đó gieo để chúng chậm rãi phát triển, như vậy một lần của anh, có thể nuôi lớn rất nhiều rất nhiều thực vật, hơn nữa cũng sẽ không lãng phí linh lực của tui.”

Cái gì kia của mình có tác dụng lớn thật… Bất quá nói vậy nghĩa là, thứ để trồng ra những linh thảo kia, kỳ thực không phải Nhậm Sinh, mà là hắn? Triệu Lăng Vũ cảm thấy có chút đặc biệt được ưu ái.

Đằng lão trong phòng thí nghiệm còn dư một ít bột dưỡng nhan đan, dựa theo nồng độ điều chỉnh có thể chế ra một trăm phần uẩn nhưỡng dược tề, còn sau đó… Khi nào thảo dược mọc ra thì làm tiếp đi.

“Cứ như vậy đi, A Nhậm, em có muốn đi mua một ít đồ dùng hay không?” Triệu Lăng Vũ hỏi, cuộc sống kết hôn cùng Nhậm Sinh định sẵn sau năm ngày, hắn cũng chưa từng bồi Nhậm Sinh vui đùa một chút, ngay cả xem phim cũng chưa từng đưa Nhậm Sinh đi coi, nói đến thật sự rất thất trách.

“Thật tốt quá.” Nhậm Sinh reo lên, thủ đô tinh có rất nhiều cảnh đẹp, tuy rằng cậu chẳng ngại cả ngày ở nhà, nhưng nếu có thể, cũng muốn muốn ra ngoài chơi nữa.

“Tôi dẫn em đi chọn một đôi nhẫn, sau đó chúng ta cùng nhau đi xem phim.” Triệu Lăng Vũ nói.

Nhậm Sinh gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

Bây giờ là buổi chiều,

đi ra ngoài mua nhẫn, vừa vặn có thể ăn cơm tối tiện thể đi coi phim… Triệu Lăng Vũ lập tức đưa Nhậm Sinh lên máy bay.

Máy bay tốc độ cực kỳ nhanh, trong thời gian cực ngắn đến một cái tinh cầu hay bất kỳ địa phương nào, cửa hàng thủ đô tinh phần lớn đều tập trung ở trung tâm thương mại, nên Triệu Lăng Vũ trực tiếp mang Nhậm Sinh đến tiệm trang sức lớn nhất trung tâm.

“Lúc kết hôn đều phải đeo nhẫn, em xem có gì thích, nếu không đặt làm riêng cũng được.” Triệu Lăng Vũ kéo Nhậm Sinh tiến vào cửa hàng trang sức.

Cửa hàng này lớn vô cùng, bên trong là khoảng chừng có mấy ngàn đài vi tính, có thể kiểm tra phần lớn kiểu mẫu trang sức trong cửa hàng, nếu thích, click đeo thử xong phía dưới sẽ bắn ra nhẫn đã chọn.

Nhậm Sinh vừa mới tiến vào, liền chạy tới chỗ máy vi tính, lại bị Triệu Lăng Vũ kéo lại: “Chúng ta lên lầu trên.” Lầu dưới máy vi tính chỉ có thể chọn kiểu mẫu phổ thông, loại đắt giá thật sự đều ở trên lầu, đương nhiên, muốn tới được đó cũng phải có quyền hạn mới được.

Mà với thân phận Triệu Lăng Vũ, muốn quyền hạn nào phải chuyện khó.

Triệu Lăng Vũ quét thẻ xong, lên lầu, đúng lúc đó, một chỗ trong sảnh cách đó không xa, giữa một đống các loại các dạng linh kiện, một vị nam tử đầu tóc rối

bù nhìn còi báo động trước mặt mình nhảy lên: “Triệu Lăng Vũ?”

Cửa hàng trang sức từ tầng thứ năm sẽ xuất ra một ít trang sức phi thường tinh xảo, lên trên nữa, trang sức giá trị còn có thể càng ngày càng cao. Đồng thời từ tầng thứ mười trở đi, liền thành mỗi vị trí mỗi nhà thiết kế.

Triệu Lăng Vũ trực tiếp liền mang theo Nhậm Sinh đến tầng thứ chín.

Trong đại sảnh rộng lớn bày đầy các loại các dạng trang sức, thoạt nhìn phi thường rực rỡ, giữa đại sảnh, càng đủ loại bảo thạch dựng lên một toà tháp cao. Ở giữa tòa tháp cao này có một chiếc đèn, chiếc đèn này phát ra tia sáng màu trắng phi thường phổ thông, nhưng ở xuyên qua các loại bảo thạch xong lại khiến cả tầng lầu này nhiễm ánh hào quang hoa mỹ.

“Thật đẹp!” Nhậm Sinh vốn dĩ còn cảm thấy trang sức rất vô vị, dù sao những thứ đồ này căn bản không có năng lượng, đeo ở trên người chỉ là trói buộc, nhưng đến tòa tháp cao này, cậu đột nhiên có chút yêu thích trang sức gì đó.

“Thích không? Thích thì cho ngươi.” Một thanh âm vang lên, một cái phong độ phiên phiên nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Lăng Vũ, thân hình của hắn cùng Triệu Lăng Vũ không phân cao thấp, mái tóc màu vàng óng sau khi chải lên, trên gương mặt để chút râu, làm cho hắn thoạt

nhìn phi thường gợi cảm. Nhưng lại không nhìn ra tuổi tác cụ thể — dị năng giả từ hai mươi đến ba trăm tuổi, dung mạo sẽ không thay đổi gì nhiều.

“Thích!” Nhậm Sinh nói thẳng, nhìn qua đối phương: “Tặng cho tui thiệt hông?”

Nhậm Sinh phản ứng hiển nhiên khiến người này có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền liền cười rộ lên: “Đương nhiên là thật, cậu yêu thích nó là vinh hạnh cho nó … Tôi có thể mời cậu ăn cơm không?”

Nhậm Sinh lắc lắc đầu.”Không thể, tui muốn ăn cơm cùng Lăng Vũ.”

Người kia lại ngẩn ra, lộ ra nụ cười tươi hơn khi nãy nữa: “Phản ứng của cậu cũng thật là ngoài dự đoán.”

“Cách Đức bá bá, cái tháp trang sức này, ta có thể dùng tiền mua.” Triệu Lăng Vũ nói. Người trước mắt này, chính là thành viên duy nhất Cách Đức gia tộc, một trong năm gia tộc lớn nhất.

Cách Đức gia tộc nhân số so với Triệu gia còn đơn bạc hơn, vì vậy, vốn dĩ người chưởng khống quân đoàn thứ ba Cách Đức gia tộc, 200 năm trước đã không thế nào xuất hiện trước mặt người khác nữa, còn nguyên nhân…

200 năm trước, lão Cách Đức thân thể xảy ra vấn đề qua đời, mà trước mắt vị này tiểu Cách Đức, mới hơn 200 tuổi.

“Nhưng đây là hàng không bán nha.” Cách Đức cười nói, vừa nhìn về phía Nhậm Sinh: “Thật sự không muốn

theo ta cùng đi ăn tối? Chỉ cần cậu đáp ứng, ta liền cho cậu ngay.”

“Ngươi đúng là một tên lừa gạt!” Nhậm Sinh nhíu mày.

“Tên lừa gạt?” Cách Đức sững sờ.

“Mới nói muốn tặng cho tui, tui không cần.” Nhậm Sinh nói.

Cách Đức lại là sững sờ. Hắn nghe đồn Triệu Lăng Vũ đến, lúc đầu hắn nói tặng đồ cho Nhậm Sinh để tỏ ra hào phóng, hắn còn tưởng rằng Nhậm Sinh có hảo cảm với mình, kết quả Nhậm Sinh không thấy hắn hào phóng chút nào, thậm chí ngay cả ăn bữa cơm cùng hắn cũng không muốn.

“Cách Đức bá bá, ngươi là muốn Uẩn nhưỡng dược tề?” Triệu Lăng Vũ hỏi.

“Không phải.” Cách Đức trực tiếp lắc lắc đầu.

“Kia?” Triệu Lăng Vũ nhíu mày, trước mắt cái này Cách Đức, có chút “lai giả bất thiện”.

“Ta muốn một hài tử. Nhậm Sinh, nếu cậu nguyện ý vì ta sinh một hài tử, toàn bộ trang sức lầu này đều là của cậu.” Cách Đức nói, vừa nhìn về phía Triệu Lăng Vũ: “Ta còn có thể giúp thăng cấp tất cả tàu chiến quân đoàn số một, đồng thời chế tác cho cậu một chiếc cơ giáp, gần đây nghiên cứu của ta có tiến triển mang tính đột phá.” Cách Đức gia tộc đều là dị năng kim loại, cho nên hắn không làm quân nhân, liền nghiên cứu vũ khí tàu chiến.

Sàn nhà dưới chân Triệu Lăng Vũ đột nhiên bắt đầu lún xuống.

Cách

Đức cười cười, khối sàn nhà bằng kim loại này liền khôi phục nguyên trạng: “Nhậm Sinh có thể một lần sinh bốn cái, hẳn là là vì thể chất đặc thù đi? Có thể hay không thụ tinh nhân tạo, vì ta sinh một đứa? Điều kiện mặc các ngươi chọn.”

“Cách Đức tiên sinh, ta nghĩ ngươi cũng không muốn trở thành kẻ địch của Triệu gia.” Triệu Lăng Vũ nói.

“Đương nhiên không a, ” Cách Đức thở dài, “Nói vậy cách này không được? Bất quá, nếu Nhậm Sinh có thể sinh, vậy chắc con trai cậu cũng có thể sinh đi? Những bốn hài tử, có thể gả cho ta một đứa hay không a?”

Triệu Lăng Vũ sắc mặt ngay lập tức hóa đen, Nhậm Sinh nhíu mày: “Con trai tui không gả cho ông đâu, ông quá già rồi.” Hài tử dù thế nào cũng có thể sống rất lâu, người trước mắt này lại chỉ có thể sống hai, ba trăm năm, làm sao cậu có thể để con trai mình tìm kẻ đoản mệnh như vậy.

Cách Đức cảm thấy ***g ngực của mình như trúng một mũi tên, khóe miệng giật một cái, lại nói: “Cậu không muốn sinh con cho ta, cũng không chịu gả con trai của cậu cho ta, nếu như vậy, chi bằng cho ta nhiều Uẩn nhưỡng dược tề một chút đi?”

Triệu Lăng Vũ khóe miệng cũng giật một cái, suýt chút nữa liền không khống chế nổi một quyền đánh tới. Được rồi, nếu không phải Cách Đức cũng không thật sự

mơ tưởng tới Nhậm Sinh, chỉ e hắn đã sớm làm vậy rồi.

“Ngươi đem cửa hàng trang sức đưa cho ta, giúp quân đoàn số một thăng cấp tàu chiến, sau đó chúng ta cho ngươi Uẩn nhưỡng dược tề?” Nhậm Sinh ánh mắt sáng lên.

“…” Đó là điều kiện sinh con a! Được rồi, nhờ Nhậm Sinh sinh con chỉ là đùa thôi, tuy rằng dị năng của hắn rất mạnh, nhưng hắn là nhân viên nghiên cứu, căn bản là đánh không lại Triệu Lăng Vũ đã trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử kia.

Kỳ thực ngay từ đầu mục tiêu chính của hắn là Uẩn nhưỡng dược tề, đầu óc nghĩ gì lại nói lung tung thế nhỉ?

Hít sâu một hơi, Cách Đức nói: “Nếu như Uẩn nhưỡng dược tề có thể bảo đảm giúp ta có hài tử, vậy ta toàn bộ đều đồng ý!”

Uẩn nhưỡng dược tề không bảo đảm giúp người ta có hài tử được, mà thăng cấp chiến hạm cùng cái cửa hàng trang sức này hẳn là rất đáng giá đi? Nhậm Sinh xoắn xuýt.

“Cách Đức tiên sinh, nếu muốn có hài tử, ngươi nên chịu khó ra khỏi cửa tìm người giao du một chút, chứ đừng cả ngày ngốc ở trong phòng thí nghiệm.” Người toàn bộ thủ đô tinh đều biết vị thành viên còn sót lại của gia tộc Cách Đức này là một tên cuồng nghiên cứu, nhìn bộ dạng luộm thuộm này của hắn, khẳng định vừa chạy từ phòng nghiên cứu tới

đây…

Hắn 200 tuổi vẫn không có hài tử, kỳ thực cũng chẳng có gì khó hiểu hết, cả ngày ngốc ở trong phòng thí nghiệm không đi tìm nữ nhân thì bảo muốn có hài tử làm sao?

“Ta chỉ vì muốn giải quyết vấn đề này tốt nhất có thể!” Cách Đức nói.

Triệu Lăng Vũ có chút bất đắc dĩ, muốn cự tuyệt, Nhậm Sinh lại đột nhiên nói: “Ông muốn thuốc bảo đảm có hài tử?”

“Đương nhiên.” Cách Đức nói.

“Chúng ta bán Uẩn nhưỡng dược tề không thể bảo đảm khiến người có hài tử, nhưng có thể làm loại nồng độ cao, cái này nhất định có thể khiến người có hài tử.” Nhậm Sinh nói.

Triệu Lăng Vũ nghe được Nhậm Sinh nói hơi kinh ngạc, nhưng không lên tiếng, Cách Đức lại là vô cùng hưng phấn: “Cậu đem thuốc cho ta, ta lập tức liền đem cửa hàng trang sức tặng cho cậu!”

“Thuốc tạm thời chưa có, muốn thì phải đợi một thời gian ngắn nữa.” Nhậm Sinh đáp lời.

“Phải chờ a…” Cách Đức thở dài, vừa nhìn về phía Triệu Lăng Vũ: “Lăng Vũ a, tuy ta sẽ không cướp người của ngươi, nhưng có thể khẳng định, ngươi sau này nhất định sẽ có rất nhiều tình địch, còn có thể có rất nhiều người muốn gọi ngươi nhạc phụ, ngươi nhất định phải cẩn thận, ta thấy tên tiểu tử Phương gia kia, ngươi phải đề phòng hơn mới được!”

Triệu Lăng Vũ mặt lại đen.

Rời khỏi trang sức đại lâu, Triệu Lăng Vũ cùng Nhậm Sinh trên tay có một đôi nhẫn Cách Đức tặng, cặp nhẫn độc nhất vô nhị tinh hệ, mà Triệu Lăng Vũ lại không rảnh chú ý, trái lại có chút rối rắm.

Ngày hôm nay người hỏi hắn về Nhậm Sinh, thật sự nhiều vô cùng, những kẻ đó liệu có thật là tình địch… May mà hắn có đủ tự tin.

Nghĩ tới đây, Triệu Lăng Vũ đột nhiên nhớ tới một chuyện khác: “A Nhậm, Uẩn nhưỡng dược tề không thể bảo đảm giúp người ta có hài tử…”

“Lăng Vũ, chúng ta lén lút cho hắn một phần thuốc khác, thuốc mang thai thế nào? Mặc kệ nam nữ, chỉ cần ăn đều có thể có hài tử!” Người ở Tu Chân Giới rất khó có hài tử, muốn hài tử so với người của thế giới này còn khó hơn, sau đó đã có người phát minh ra thuốc mang thai (Dựng tử đan)…

=================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui