Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc

Đáy mắt nàng hiện lên vẻ tinh ranh, xảo quyệt mà trong đám người ở đó chỉ hắn mới nhìn ra. Hắn thầm than: " Lần này đen thật rồi".

Tên thanh niên đó thấy mình bị bỏ rơi, chẳng ai quan tâm đến hắn ở đây. Vội vàng lên tiếng:

- Tiểu thư, ngài theo no tài về đi. Ở phủ chắc giờ thiếu gia và mọi người mong ngài lắm đó. Tiểu thư, ngài....

- Ngươi về phủ trước đi. Báo với thiếu gia là chiều tiểu thư sẽ về. Không cần lo lắng.

Hắn [ tên thanh niên ] chưa nói xong thì bị Tử Thần lên tiếng cắt ngang. Hắn rất không ưu tên này. Vừa lải nhải, lại còn phá hỏng chuyện vui. Đuổi tên này đi cho khuất mắt.

Nàng ung dung thưởng thức tách trà hảo hạng trong tay. Từ từ, ngoắc tay về phía Tử Tâm:


- Tử Tâm, muội về Dược Đường thống kê cho ta những dược thảo dùng để chữa trị cho Mặc thân vương. Nhớ là phải ghe ra giấy rồi đem ra đây cho ta.

Thấy Tử Tâm vẫn ngơ ngác, nàng tới gần nàng[ Tử Tâm ], gõ vào ót y một cái:

- Không phải muội luôn buồn bực vì thiếu dược thảo sao? Giờ có cơ hội lấy lại lại không muốn hả?

- Ui da, chủ nhân. Ngài đánh ta đau nha. Đúng ha, đang thiếu dược thảo. Ngài chờ một chút, muội đi lấy kiểm liền.

Trao đổi với Tử Tâm xong, nàng quay lại chỗ ngồi. Quét ma mọi người một lượt, nàng thấy đám người Huyết Vũ thì nhịn cười đến đỏ mặt. Còn đám người Phong Dạ thì tức đến đen mặt luôn. Nàng mở miệng với giọng trêu đùa:

- Muốn cười thì cứ cười đi, đừng nhịn. Tổn hại sức khỏe thì ta đây không kiếm được thảo dược chữa trị bệnh này đâu.

- Haha... haha... Chủ nhân, ngài... ngài quá gian xảo đi..... Ngài nghĩ được chiêu... chiêu này quả là phúc hắc a... haha....

Tiếng nói xen lẫn tiếng cười của Tuyết Yên làm cho đám người Phong Dạ càng bực tức. Bỗng dưng, Phong Dạ phát hỏa, hét to:

- Các người... các người đừng quá đáng.

- Chúng ta quá đáng ở đâu? Ngươi ra đường thử hỏi xem, có ai đi khám bệnh mà không phải trả lệ phí không? May là bọn ta chỉ lấy lại thảo dược nha, chưa lấy tới ngân lượng đâu.


Vũ Lạc nhanh chóng đáp lời. Đáp trả ánh mắt tức giận của Phong Dạ bằng ánh mắt kiêu ngạo, tự tin. Tức giận đến muốn ngất, hắn[ Phong Dạ] chỉ phát ra được một tiếng:

- Các người....

- Qua khen, quá khen. Ta biết bọn hắn và ta xinh đẹp, hỏa soái lại còn lương thiện, độ lượng rồi. Ngươi cũng không cần khen nữa. Chẳng phải vừa rồi chủ tử của người đã khen bọn ta rồi sao? Khen nhiều bọn ta ngại. Bất quá, lời khen này, ta thay mặt bọn họ nhận. Cảm tạ đã khen.

Lời nói nàng của nàng cất lên khiến không ít người tự chủ mà ngã lộn nhào ôm mẹ đất. Phong Dạ triệt triệt để để tức đến phun ra máu. Còn lại đều hưởng trọn số phận ngã vào lòng mẹ đất.

- Quá vô sỉ! Nàng quả thật quá vô sỉ đi a! Miệng nàng thực độc. Vài ba câu đã đem người ta bức đến xỉu lại còn phun ra một ngụm máu tươi. Quá ác, tật quá ác.

- Quá ngưu, chủ nhân quá ngưu. Trực tiếp đem cao thủ võ công bức đến xỉu tại chỗ. Chủ nhân quá phúc hắc rồi. Người ta rõ ràng là tức nói không ra lời, thì liền bị chủ nhân quy vào lời khen. Ai mà không xỉu chắc chết quá!


Hai suy nghĩ của hắn và đám người Huyết Ảnh âm thần cảm thán.

Mặt khác, Tử Tâm sau khi kiểm kê lại số dược thảo bị thiếu hụt thì mang ra cho nàng. Nàng đưa cho Hắc Liên đọc to giữa bọn họ:

- Giải độc cho Mặc thân vương tổng cộng hao hết: Bách liên hoa ba bông, Đoạn trường thảo năm cây, Hoa tử đằng năm cây, mặt bạch xà ba, Bích huyết thảo ba cây, bla bla.....

Sau khi nghe xong số thảo dược chữa trị cho hắn thì đám người Phong Dạ triệt triệt để để ngất lần hai. Đây là cái gì? Nhiều thảo dược vậy sao? Bọn hắn phải đi đâu tìm đây? Lão Thiên, bọn ta đã đắc tội với lão khi nào vậy? Sao lão trừng trị bọn ta nặng vậy?

Nàng kệ bọn hắn than vãn trời xanh, trức tiếp đưa tờ kiểm kê cho hắn, ném cho ánh mắt chọc ghẹo:

- Thỉnh các vị mau mau đem số dược thảo này hoàn trả cho Dược Đường để chúng ta còn chữa trị cho người khác. Hôm nay có việc bận, hôm khác xin tiếp đãi sau. Mời các vị về cho. Hắc Long, tiễn khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận