Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người


Hai yêu quái rất nhanh biến mất ở khu vực này.
Đoàn người đang bận rộn trong biệt thự, sau khi thu về quần áo của đạo trưởng Linh Uẩn, bọn họ tổng cộng tìm được ba mươi hai thi thể trong biệt thự.

Trạng thái chết của mấy cái xác này khá đáng sợ, đều bị hút khô sinh khí và máu thịt, chỉ còn khung xương.
"Nhiều người như vậy!" Mọi người nhìn khung xương xếp thành mấy hàng, đều hơi khiếp sợ.
Hòa thượng Trí Hành của chùa Di Đà thở dài nói: "Nếu không phải bị đạo trưởng Linh Uẩn trấn áp thì không biết sẽ hại mạng sống của bao nhiêu người.” Đạo trưởng cao thượng."
Nói xong ông ta ngồi xuống bắt đầu niệm chú Vãng Sinh.
Nhưng trong biệt thự có âm khí, sát khí, lại không có quỷ hồn, linh hồn của những người đó cũng bị hút đi, hoàn toàn tan thành mây khói.
Đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện tà vật hung hiểm như vậy, đám người đều có chút nghĩ mà sợ, lần lượt quay đầu nhìn sư đệ của đạo trưởng Linh Uẩn là đạo trưởng Vấn Uyên.
“Đạo hữu Linh Uẩn có nói nơi này xuất hiện loại tà vật nào không?”
Vừa nghe đối phương hỏi, đạo trưởng Vấn Uyên liền lấy điện thoại di động ra xem, lắc đầu nói:
“Không, sư huynh chỉ nói địa chỉ, dặn tôi mang thêm người, pháp khí và bùa.

Lỗi tại tôi, đêm qua tôi đi giải đáp thắc mắc cho tín chúng, không đến kịp lúc.


Nếu chúng ta có thể đến sớm một bước thì sư huynh cũng sẽ không gặp phải bất trắc."
“Không trách anh được, người tu đạo chúng ta đã đoán trước được sẽ có ngày này.

Bây giờ nên giải quyết mớ thi cốt này thế nào? Theo tôi thấy hãy báo cảnh sát.”
Tà vật đã bị trấn áp, việc sau đó nên giao cho cảnh sát giải quyết.
Đạo trưởng Vấn Uyên nhanh chóng gọi điện thoại, trong lúc chờ đợi, mọi người tiếp tục tìm kiếm trong biệt thự.

Không lâu sau, có người ở trên lầu phát hiện một tượng phật bằng vàng.

Tượng phật chỉ cao hơn bàn tay một chút, điêu khắc ngũ quan rất tinh tế, thoạt nhìn thần thánh từ bi, nhưng xem kỹ sẽ phát hiện đôi mắt kia như khóc như cười, rất là quái dị.
“Tượng thần này rất sạch sẽ, chỉ là cái vỏ rỗng.”
“Đây là vị thần nào? Không phải Đạo Môn, kêu đại hòa thượng Trí Hành lên xem.”
Trí Hành niệm chú Vãng Sinh xong chen vào trong, xem một lúc thì lắc đầu: "Cũng không phải Phật Môn, có thể là dã thần.


Ủa, tượng này nhìn có hơi kỳ lạ."
Trí Hành thò tay vào ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, rút nắp ra, đổ nước lên tượng, trong miệng niệm chú, chợt thấy tượng phật kim thân vốn sạch sẽ chợt toát ra khói trắng.

Sau khi khói tan, kim thân biến thành đen thui, biểu cảm từ bi lúc này dữ tợn vô cùng, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm đằng trước.
Mọi người nhìn tượng lâu thì tâm thần dao động, bên tai nghe vô số tiếng hét, dụ dỗ.
“Trời, thứ gì tà tính quá.”
Mấy vị đạo sĩ lập tức móc bùa trừ tà trấn quỷ ra dán lên tượng, đầu tượng thần phủ kín bùa.

Nhưng trên tượng thần chỉ là sức mạnh còn sót lại, chủ nhân vốn có đã biến mất, bùa chú không có hiệu quả gì.
Hòa thượng Trí Hành nhanh chóng lấy một tấm vải thô từ trong ngực ra, bọc lại tượng tà thật, sau khi bọc kín thì cột bằng sợi thừng năm màu, tất cả âm thanh chợt ngừng.
Vẻ mặt Trí Hành nghiêm nghị nói:
"Thứ này không thể ở lại đây, tôi mang về chùa thờ, chờ tà khí bên trong hoàn toàn biến mất sẽ hủy tượng, các vị đạo hữu đừng lo lắng.”
Mấy người câm nín nhìn Trí Hành nhét tượng tà thần vào ngục, rít gào:
“Ông muốn mang gì thì mang, nhưng trả lại bùa của chúng tôi đã! Một lá bùa của tôi bán bên ngoài cũng được trăm nghìn!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận