Lương Gia Mân gật đầu, hắn rất hài lòng đối với sự biết điều của Giang Đường Đường.
Nếu nàng nhân cơ hội mà đòi hỏi quá đáng, như vậy hắn sẽ phải suy xét lại chuyện có cần đáp ứng yêu cầu của nàng hay không.
Khi Giang Đường Đường cầm cơm trở về, người nhà họ Lục đã sớm thu dọn xong xuôi, tất cả đang ngồi ở trên mặt đất ăn lương khô mốc meo.
Nhìn thấy trong tay nàng đang cầm cơm lam mới mẻ, trong mắt Trần thị và Giang Thải Vi đều hiện lên vẻ ghen ghét.
Giang Đường Đường không để ý tới ánh mắt của hai người bọn họ, cầm cơm lam đi đến chỗ Lục Thời Yến và bọn nhỏ.
Giang Thải Vi quay đầu liền thấy Lục Thời Yến đang nhìn Giang Đường Đường, nàng ta ghen ghét véo lòng bàn tay một cái.
Con gấu đen không biết xấu hổ kia có gì đẹp chứ? Cũng không chê bẩn mắt.
Nhưng ngửi được mùi hương cơm lam trong không khí, nàng ta không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng ta cúi đầu cắn một ngụm lương khô đã mốc meo, cho dù chết thì nàng ta cũng sẽ không cúi đầu trước tiện nhân kia.
Giang Thải Vi sĩ diện, chết cũng không muốn cúi đầu trước tình địch, nhưng Trần thị lại nhịn không được.
Bà ta nhét lương khô vào trong lòng ngực, sau đó đi về phía Giang Đường Đường: “Giang thị, đây là đồ ăn quan sai phát cho nhà chúng ta sao? Nhìn số lượng này hẳn là mỗi người một cái phải không?”
Nói xong liền muốn duỗi tay lấy.
Giang Đường Đường lại nghiêng người, tránh khỏi tay bà ta nói: “Không phải quan sai đã phát đồ ăn cho các ngươi rồi sao? Đây là tiền công của ta!”
Nói xong cũng không để ý tới ánh mắt bốc lửa của Trần thị mà đi thẳng đến chỗ mấy cha con ở bên kia.
Nàng duỗi tay sờ trán hai đứa nhỏ, thấy hai người đã hạ sốt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sờ trán hai đứa nhỏ xong, nàng lại tự nhiên mà sờ trán Lục Thời Yến, khi nhìn vào ánh mắt của hắn thì nàng mới đột nhiên phản ứng lại hắn không phải trẻ con
Nàng có chút xấu hổ nói: “Huynh có khỏe hơn chút không?”
Lục Thời Yến nhìn nàng hơi gật đầu: “Tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi!”
“Đây đều là chuyện ta nên làm!” Giang Đường Đường quyết định sắm vai mẹ hiền vợ tốt, làm tăng thêm ấn tượng tốt về chính mình, nàng đưa cơm lam qua nói: “Ta mang theo đồ ăn về, chúng ta cùng nhau chia ăn đi!”
“Ngươi cùng bọn nhỏ ăn đi, ta ăn lương khô là được.
”
Giang Đường Đường lấy đi lương khô trong tay hắn, đưa cơm lam cho hắn nói: “Luôn ăn lương khô sẽ không có dinh dưỡng, hiện tại huynh đang bị bệnh, phải chăm sóc tốt bản thân mới được.
”
Lục Thời Yến kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Giống như bắt đầu từ ngày hôm qua thì nàng đã thay đổi thành một người khác vậy.
Trước kia có thức ăn, nàng chưa bao giờ quan tâm đến bọn họ, luôn là chính mình ăn trước.
Thậm chí ăn không đủ còn muốn cướp của người khác.
Hiện tại, nàng lại nhường thức ăn ra?
Hơn nữa nửa đêm hôm qua nàng còn đi tìm thảo dược chăm sóc bọn họ, còn rửa sạch và băng bó vết thương cho hắn.
Là do trước kia hắn chưa từng thật sự hiểu biết nàng sao?