Cả Nhà Lưu Đày Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn


Giang Đường Đường nhanh chóng lấy thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt từ trong không gian ra, dùng nước ấm hòa tan rồi đút cho hắn uống.


Lăn lộn một lúc lâu, thật vất vả mới cho hắn uống thuốc xong, Giang Đường Đường mới đánh giá cái sơn động vừa mới tìm thấy này, suy tư kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.


Nàng không có khả năng đưa Lục Thời Yến vào trong không gian, cũng chỉ có thể nhóm lửa ở trong sơn động, sắp xếp sơn động cho thoải mái một chút.


Giang Đường Đường nhìn thoáng qua Lục Thời Yến đang té xỉu trên mặt đất mà không hề hay biết gì, lén lấy đèn pin ra rồi tuần tra ở trong sơn động một vòng.


Vốn dĩ nàng muốn nhặt chút củi đốt ở trong sơn động, nhưng không nghĩ đến khi đèn pin chiếu vào trong sơn động lại phát hiện có rất nhiều đồ vật sáng lấp lánh.


Nàng híp mắt, đến gần cẩn thận xem kỹ lại phát hiện những thứ phát ra ánh sáng này là đá thủy tinh thiên nhiên.


Có một số ở trên vách tường sơn động, có một số giống như cây cột, cắm ở giữa đá.


Chỉ là tùy tiện tìm một cái sơn động để tránh mưa mà lại phát hiện được một bảo tàng lớn như vậy.



Tim Giang Đường Đường đập thình thịch, cũng không quan tâm tìm củi lửa mà lấy công cụ ra gõ gõ đánh đánh để đào đi.


Vì sao trong không gian của nàng lại có công cụ đào?

Chuyện này còn phải kể lại từ trước khi nàng từ chức, về trong thôn mở Nông Gia Nhạc.


Vốn dĩ nàng là một nhà thiết kế trang sức, ngoài việc thiết kế trang sức ra thì cũng tham dự vào việc chọn mua nguyên thạch.


Cho nên Nông Gia Nhạc của nàng ngoài nồi chén gáo bồn ra thì còn có một phòng cất giữ bộ công cụ cắt đá quý của nàng.


Vốn dĩ cho rằng sau khi từ chức, những công cụ này đều sẽ không dùng được.

Không nghĩ tới sau khi xuyên qua thời không lại có kỳ ngộ như vậy.


Giang Đường Đường nhanh tay nhanh chân mà đào nguyên thạch thủy tinh xuống, sau đó ném tất cả vào trong không gian.


“Khụ khụ khụ……” Khi nàng đang bận rộn đến mồ hôi đầy đầu thì trong sơn động vang lên âm thanh ho khan.



Giang Đường Đường đột nhiên nhớ tới Lục Thời Yến bị nàng bỏ quên ở một bên.


Nàng vỗ cái trán, nhanh chóng lấy một đống củi đốt từ trong không gian ra, ôm qua đó rồi đốt một đống lửa.

Thấy Lục Thời Yến nhìn mình, nàng có chút xấu hổ mà gãi đầu: “Huynh tỉnh rồi sao?”

Nói xong thì lại cảm thấy bản thân đã hỏi một câu vô nghĩa, Giang Đường Đường càng thêm xấu hổ.


“Ngươi cho ta uống thuốc à?” Lục Thời Yến cảm nhận được khoang miệng có hương vị chua xót, hỏi.


Giang Đường Đường nói bậy bạ: “Huynh phát sốt, ta nhìn thấy một loại thảo dược có thể hạ sốt ở ven đường nên đã lấy để thử, may là dùng được.



Lục Thời Yến nói: “Vừa rồi ngươi bị rơi đến nơi nào? Ta không tìm được ngươi ở trong sông.



Tìm thật lâu……

Giang Đường Đường nghĩ đến lúc hắn tìm mình ở trong sông, chính mình đang ở trong không gian tắm nước ấm thì có chút áy náy nói: “Ta cũng không rõ lắm, hình như ta nhớ rõ là rơi vào trong nước, nhưng mà khi ta bị lạnh đến tỉnh lại thì lại phát hiện mình nằm ở trong bụi cỏ.



Nàng nói như vậy, Lục Thời Yến cũng không hoài nghi.

Chỉ cho rằng nàng mơ màng mà bò dậy từ trong nước, lại không biết ngất xỉu ở nơi nào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận