Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không


Một hán tử bỗng nhiên tát ba phát vào miệng mình, không ngừng mắng chính mình nói: "Này trách ta thèm ăn, trách ta thèm ăn, hai ngày nay ta ăn không ít tiên thực của tiên nhân, đây… đây là hạt giống a!"
Bọn họ thế mà lại ăn hạt giống của tiên nhân a!
Hán tử kia tát vào miệng mình làm đám thanh niên trai tráng bên cạnh học theo, xuống tay không chút lưu tình với mình, mạnh mẽ tát vào miệng mình, mắng mình là kẻ lười biếng.

Một hạt giống không biết có thể kết ra bao nhiêu lương thực, có thể nuôi sống bao nhiêu mạng người? Kết quả lại bị bọn họ ăn.

Đám hán tử này càng nghĩ càng hối hận, hận không thể lấy tay móc hết tiên thực ăn trong hai ngày nay từ trong miệng ra làm hạt giống!
Hình ảnh này khiến trong lòng Triệu Hi chua xót, nông dân triều Thiên Khải thật sự sợ đói.

Triệu Chí Dân vội vàng ngăn cản hành vi tự ngược của bọn họ, an ủi: "Hạt giống trong kho chứa đủ cho các ngươi gieo trồng.


Khoai lang khoai tây không chỉ cao sản lượng, mà còn không kén chọn đất, thời gian sinh trưởng lại ngắn, hơn ba tháng đã chín, đến lúc đó cũng có thể có hạt giống gieo trồng”.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại gào khóc, trong miệng không ngừng lặp lại: "giống tiên", ăn ngon không kén đất, lớn nhanh còn sản lượng cao, quả thực hoàn mỹ vô khuyết, ngoại trừ thần tiên làm sao có?
Thôn trưởng tuổi tác đã lớn, quỳ trên mặt đất càng là muốn khóc đến ngất đi, cả người đều khóc đến run rẩy.

Là sự thật… Tiên nhân thật sự muốn ban thưởng giống tiên cứu tế toàn bộ thôn Đào Hoa, thôn Đào Hoa bọn họ thật sự được phù hộ a.

Tiêu Thính Vân đúng lúc mở miệng: "Thôn trưởng, các ngươi khóc ở chỗ này, không bằng về trước thông tri thôn dân, chớ để lỡ canh giờ”.

Đúng vậy, loại chuyện lớn này phải nhanh chóng thông báo cho toàn bộ thôn dân.

Mấy ngày nay vừa vặn đứng vụ xuân canh tác, rất thích hợp để gieo trồng giống tiên, tuyệt đối không thể chậm trễ thời gian! Đúng rồi, nghe nói hai ngày nay Lý A Quý dẫn đồ đệ chế tạo ra không ít cày cong, cũng có thể phát huy công dụng.

Thôn trưởng vội vàng lau nước mắt, kêu đám hán tử khóc rống thành một đoàn đứng lên, nhanh chóng cáo biệt tiên nhân, chạy như điên về phía thôn Đào Hoa! Một đám hán tử chạy tới bụi đất bay mù mịt, khoa trương đến cực điểm.

Trại dân trại Thanh Phong ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ, tuyệt đại đa số bọn họ trước kia cũng là nông dân, mới vừa nghe được lương thực sản xuất 60 thạch mỗi mẫu kia, ai có thể nhịn không kích động? Chỉ là lương thực kia chỉ ban cho thôn Đào Hoa? Nếu trại Thanh Phong bọn họ cũng có thì tốt rồi.


Trại chủ Trương Đại nghĩ nếu không mình cũng mặt dày cũng cầu xin một chút.

"Trên núi trồng không tốt lắm, sản lượng cũng không được cao.

" Vương Tuyết Cầm cười nói: "Muốn theo ta học nuôi heo hay không?".

Trại dân: "????”.

Gì cơ? Nuôi heo?
Người người trại Thanh Phong đều mang vẻ mặt mờ mịt, thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao tiên nhân lại muốn nuôi heo.

Trong núi này nhiều món ăn dân dã như vậy, lớn có gấu hổ, nhỏ có gà rừng, thỏ rừng, cái nào đem ra so sánh mà không tốt hơn heo? Làm gì nhất định phải nuôi heo con người tràn đầy mùi thối kia? Cho dù là nuôi dê, bò cũng được.


"Toàn thân heo đều là bảo bối, nuôi heo so với nuôi những thứ khác đều tốt hơn" Vương Tuyết Cầm xua tay cười nói :"Việc này cũng không gấp, các ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, hiện tại không vội trả lời chúng ta.

"
Chuyện này quá mức trọng đại, cho dù Trương Đại thân là trại chủ cũng không thể tự tiện làm chủ, ngỏ ý muốn về thương nghị với thôn dân trong trại trước rồi mới quyết định.


Thôn trưởng thôn Đào Hoa - Trương Đại Tiến mang theo thôn dân chạy về thôn trang, lão bà tử trong nhà cười nói: "Lão già, ta có để lại cơm cho ngươi, mau về phòng ăn".

Thôn trưởng gấp đến độ đi đi lại lại một chỗ: "Ăn? Hiện tại còn nghĩ đến ăn? Đây chính là chuyện lớn nhất trong trăm năm của thôn Đào Hoa ta, không, là chuyện lớn nhất trong nghìn năm qua! Mau đi gọi thôn dân tới, một người cũng không thể thiếu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận