Lâm Tô mới đi du lịch từ Hải Nam trở về liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Lý Bác Học, kể cho nhóc nghe tường tận những điều mà bé mắt thấy tai nghe trong chuyến du ngoạn.
Lý Bác Học kiên trì lắng nghe, lâu lâu lại hỏi vài câu. Tỷ như, đi bơi phơi nắng có bị đen không, ăn cá có bị hóc xương hay không, đi chơi lâu như vậy có nhớ nhóc không, có mua cho nhóc vật lưu niệm nào không a. . .
Lâm Tô sờ sờ đầu, cười khúc khích : tớ quên mua quà lưu niệm cho cậu rồi, bất quá tớ mang về một lọ cát cậu có lấy không?
Chỉ cần đồ Lâm Tô cho Lý Bác Học đều thích : Lấy!
Lâm Tô : Làm thế nào đưa cho cậu được?
Lý Bác Học : Chừng nào khai giảng cậu đem vào trường cho tớ.
Lâm Tô : O(∩_∩)O~ Ừa.
Lý Bác Học : Gửi ảnh chụp cho tớ xem.
Lâm Tô : Làm thế nào để gửi?
Lý Bác Học : Dùng QQ gửi qua cho tớ.
Lâm Tô : QQ là gì?
Lý Bác Học : Ừm! Lần trước không phải tớ đã giúp cậu đăng kí rồi sao, chúng ta dùng mật khẩu tình nhân! Cậu còn nhớ dãy số đó không? !
Lâm Tô : Ah, cậu đang nói con chim cánh cụt nhỏ đó hả! Dãy số vẫn lưu trong máy tính, thế nhưng tớ không biết gửi a.
Lý Bác Học : Trước tiên cậu đi mở máy tính lên, đừng cúp điện thoại, đế tớ nói cho cậu cách làm.
Lâm Tô : Ừa.
Mười phút sau.
Lý Bác Học muốn hôn mê : quên đi quên đi, dùng chương trình trợ giúp từ xa, tớ tự làm.
Tiếp tục mười phút nữa trôi qua, cuối cùng Lâm Tô cũng tìm được ứng dụng hỗ trợ từ xa trong thanh ứng dụng, Lý Bác Học đã khống chế thành công máy tính của bé.
Lại thêm mười phút nữa.
Lý Bác Học muốn điên đầu : Tiểu ngốc, cậu đã đem ảnh trong máy chụp hình kỹ thuật số lưu vào máy tính chưa? !
Lâm Tô nghiêng đầu, nghi hoặc : Lưu bằng cách nào?
(+﹏+)~ Lý Bác Học muốn thổ huyết, suy yếu thều thào : gọi ba ba cậu tới giúp. . .
Lý Bác Học xem mớ ảnh trong máy vi tính hết mấy lần, xong rồi chọn một tấm ảnh của Lâm Tô đổi làm hình nền máy vi tính, như vậy vừa mở máy ra là có thể thấy hình ảnh Lâm Tô tươi cười ngọt ngào, thật là quá hạnh phúc đi!
Giống như được nhận vật báu nhóc kéo Lý Tường Vũ vào phòng ngủ, cùng nhau xem ảnh.
Lâm Duyệt Minh dường như không thích chụp ảnh, hơn hai trăm tấm ảnh mà chỉ có ba cái có mặt của cậu.
Một tấm chụp cậu đang đứng trên bờ biển, nét cười nhàn nhạt, ý cười không thấy nơi đáy mắt.
Một tấm khác cậu và Lâm Tô chụp chung, hai cha con ngồi bên nhau, cười rất vui vẻ, hai người kề đầu sát vào nhau, thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Tấm còn lại hẳn là do Lâm Tô chụp lén, cậu ngồi ở trên bờ cát hờ hững nhìn về phía xa xa, hình như đang có tâm sự, đôi mắt ánh lên vẻ u buồn, ánh mắt trống rỗng, lộ ra nét ưu thương.
Nhìn tấm ảnh này, ngực Lý Tường Vũ cảm thấy chua xót, hắn nhìn ra được trong lòng Lâm Duyệt Minh không vui vẻ gì, hắn muốn xóa đi nét ưu thương đó của cậu, chỉ là đối phương chưa cho mình cơ hội này.
Gọi điện vô số lần, di động của cẫu vẫn ở tình trạng tắt máy.
Hắn nghĩ hoài không ra, rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, vì sao Lâm Duyệt Minh lại trở nên lạnh nhạt như thế.
ba tấm ảnh kia vào di động, Lý Tường Vũ nhìn người trong ảnh, tự nhủ trong lòng : Em muốn trốn cũng được, tôi chỉ cho em thời gian một tháng thôi đó.
Sau khi nghỉ đông, bắt đầu đi làm lại bình thường.
Lâm Duyệt Minh khôi phục nếp sinh hoạt như trước, mỗi ngày đưa Lâm Tô đến trường học thêm, đi làm, tan tầm lại rước bé về nhà, buổi tối cơm nước xong xem TV rồi đi ngủ.
Cuộc sống khô khan đơn điệu, không có biến động. Tâm tình bình tĩnh như nước, cho dù phát sinh chuyện gì đều không có khả năng gợn sóng.
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy kinh ngạc chính là, Lý Tường Vũ đột nhiên biến mất trong cuộc sống của cậu. Sau khi từ Hải Nam trở về, đã qua hai mươi mấy ngày, đối phương vẫn không liên lạc với cậu, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có.
Nghỉ đông đã kết thúc, sau khi khai giảng, mỗi ngày đến trường đưa đón Lâm Tô thì lại sợ gặp mặt Lý Tường Vũ, chỉ có điều sự lo lắng của cậu hình như dư thừa rồi, khai giảng lâu như vậy, mà hai người chưa một lần đụng mặt nhau.
Hôm nay là ngày nghỉ của cậu, nên đưa Lâm Tô đến trường rất sớm, nhưng cậu không có đi ngay. Lâu rồi không nhìn thấy Lý Tường Vũ, cậu đột nhiên rất muốn gặp đối phương. Đứng ở một vị trí tương đối bí mật đối diện với cổng trường, ngồi ở trong xe lẳng lặng chờ đợi, cho dù chỉ là liếc mắt một cái, như vậy cũng đủ rồi.
Mặt trời dần dần chiếu rọi, học sinh lục tục tiêu sái đi vào sân trường.
Lâm Duyệt Minh nhìn đồng hồ, đã hơn mười phút rồi, người cần phải đợi vẫn chưa thấy đến.
Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cậu thấy chiếc Land Rover màu xám quen thuộc dừng lại trước cổng trường, cũng không biết đến từ lúc nào. Tim đập thình thịch, cậu hạ thấp đầu, núp trong xe, tầm nhìn chuyển qua ngoài cửa sổ, len lén nhìn chiếc xe kia.
Cậu thấy Lý Bác Học từ trong xe nhảy xuống, đóng cửa, đứng tại chỗ vẫy vẫy tay, rồi xoay người đi vào trường.
Trong lòng cảm thấy mất mát, cậu biết ô tô sẽ lập tức ly khai, vậy là vẫn không trông thấy đối phương.
Ngồi thẳng lên đang chuẩn bị rời đi, cậu lại thấy Lý Bác Học bỗng nhiên quay trở lại. Cửa bên ghế điều khiển mở ra, tâm của cậu cũng theo đó kích động hẳn lên, thế nhưng người từ trong xe đi ra cũng không phải Lý Tường Vũ, mà là Lý Tuyết Linh.
Xem ra khi mình tránh né đối phương thì song song đó, đối phương cũng lẩn tránh chính mình.
Một tia khổ sở chua xót từ tận đáy lòng nhanh chóng bốc lên toàn thân, cậu đạp chân ga, chậm rãi khởi động xe.
Chiếc Buick màu trắng lướt qua Land Rover xám đậm, cậu nhìn qua kính chiếu hậu thấy khoảng cách của hai chiếc xe càng ngày càng xa.
Lý Tuyết Linh nhìn chiếc Buik vừa chạy qua nói : “Chiếc xe kia nhìn quen quá, biển số xe cũng rất quen thuộc.”
Lý Bác Học nhìn theo ánh mắt của cô, “Đó là xe của chú Lâm, do ba con mua mà, cô thấy quen mắt là phải rồi.”
“Hèn chi, trách không được!” Lý Tuyết Linh bừng tỉnh đại ngộ, “Ba của con thật vô dụng, xe cũng tặng rồi, tân tân khổ khổ theo đuổi lâu như vậy, thế mà vẫn không thu phục được người tới tay!”
Lý Bác Học cải lại : “Ai nói, chú Lâm rất thích lão ba đó!”
“Chậc chậc, cô lại không nghĩ vậy.”
“Cô không có tiếp xúc với chú ấy, đương nhiên là nhìn không ra rồi.”
Lý Tuyết Linh cười cười, hắc hắc! Thằng nhóc này bảo vệ cha mình kỹ quá nhỉ!
“Con quay trở lại làm gì? Còn có chuyện gì sao?”
“Cô à, buổi chiều không cần tới đón, con sẽ tự mình về nhà, con phải mua một số thứ nữa.”
“Được rồi!” Lý Tuyết Linh rất hài lòng, “Cầu còn không được, mỗi ngày đưa đón mệt mỏi muốn chết! Cô thực bội phục lão ba của con, đưa đón nhiều năm như vậy cũng không thấy phiền phức!”
Lý Bác Học mắt trợn trắng, “Sau này chờ cô có con rồi thì mỗi ngày cũng phải đưa đón nó đến trường thôi.”
Lý Tuyết Linh khí phách mười phần hừ một tiếng, “Mai mốt cô có con ấy hả, loại chuyện này đương nhiên để lão ba của nó lo!”
Lý Bác Học muốn ói, ba ba của bé con ở đâu ra? Đã ba mươi tuổi rồi còn chưa có mối tình vắt vai, thực thảm!
Đương nhiên Lý Bác Học chỉ dám nói thầm ở trong lòng, không có người đàn ông nào dòm ngó chính là điều kiêng kị nhất của gái lỡ thì.
“Cô hai, ba con đi ra ngoài làm gì vậy, chừng nào về?”
“Ba của con là một người bận rộn, có nhiều ý tưởng làm ăn, tại A thị mở một chuỗi nhà hàng hải sản, hiện nay đang vội vàng trang trí, phỏng chừng sau khi khai trương, chờ nhà hàng đi vào quỹ đạo anh ấy mới có thể trở về.”
Nói đến chuyện này, Lý Tuyết Linh rất chán nản. Lý Tường Vũ lần này quyết tâm để mọi người bắt đầu một cuộc sống mới, anh em thủ hạ trong bang đều bị thuyết phục, đi theo anh ấy cùng kinh doanh nhà hàng hải sản.
Một đám côn đồ đi làm người phục vụ không phải là đang làm trò cười sao? !
Lý Tuyết Linh nghĩ việc này thật bất cập. Đám người kia suốt ngày chém chém, giết giết, chỉ hơi không hài lòng chuyện gì là đại phát đòi đánh đòi giết, hiện tại kêu bọn hắn vâng lời đi hầu hạ khách hàng, bọn chúng khẳng định thích ứng không được. Nếu như xảy ra xung đột với khách, vậy nhà hàng còn tồn tại được sao!
“Đi vào quỹ đạo? Vậy còn phải đợi bao lâu nữa?”
“Tối đa là ba tháng.” Lý Tuyết Linh thở dài, “Cô cũng muốn lão ba của con trở về nhanh lên một chút, phải thế cô mới được tự do, mỗi ngày phải thức sớm như vậy, còn những một tháng nữa, nhớ tới là ớn muốn chết. . .”
“Ai kêu cô buổi tối đi ngủ trễ làm chi, đáng đời! Con vào lớp đây.” Lý Bác Học bỏ lại một câu rồi chạy vào trường.
Lý Tuyết Linh ở phía sau lưng nhóc cười mắng, “Thằng nhóc xấu xa! Coi buổi tối về nhà ta trừng trị ngươi thế nào đây!”
Cuộc sống đơn điệu lại tiếp tục, ngày không có Lý Tường Vũ, chán chường rất nhiều, cũng cô đơn vô hạn. Thời gian đột nhiên trôi thật chậm, rất khó thích ứng.
Mùa xuân tới rồi, vạn vật như hồi sinh, khí trời cũng trở nên ấm áp hẳn lên. Nhưng Lâm Duyệt Minh lại không có cảm giác này, vẫn thấy lạnh, cả người tựa như tiến vào thời kỳ ngủ đông, đặc biệt thích ngủ, mỗi ngày tinh thần đều rất uể oải, thân thể cũng mềm nhũn, không có hứng thú làm bất cứ chuyện gì. Cứ buông ra là thấy mệt rã rời, hay ngáp vặt, hễ ngồi xuống là lại ngủ gà ngủ gật, mỗi lần xem TV hay báo chỉ, mới nhìn có chút xíu là đã ngủ mất, còn buổi tối, vừa cơm nước xong là đã nghĩ đến việc lên giường nằm, mà hễ buông mình xuống liền ngủ ngay lập tức.
Hơn nữa gần đây cậu đặc biệt thèm mấy món ăn nhẹ, vừa ngửi tới mùi dầu mỡ là khó chịu. Những món trước kia vẫn thích ăn hiện tại lại thấy ngán, rồi có nhiều thứ không thích ngược lại giờ ăn một cách ngon lành. Sức ăn cũng từ từ tăng lên, mới cơm nước xong chỉ chốc lát sau đã them ăn rồi, hình như cho dú ăn bao nhiêu cũng không đủ no.
Sau khi giải phẫu xong quay về phòng, Lâm Duyệt Minh cảm thấy mình không còn chút sức lực, vô cùng mệt mỏi. Tựa như vừa chạy 5000 m vậy, mệt đến nửa chết nửa sống còn chưa nói, toàn thân đổ mồ hôi, đầu váng mắt hoa người ớn lạnh muốn ói.
Lâm Duyệt Minh nuốt nước bọt, nhắm mắt lại ngồi tựa vào lưng ghế không ngừng thở dốc, sắc mặt tái mét, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lưu Hồng Huy xách theo hai cái cặp lồng cơm đi vào phòng làm việc, nhìn thấy một màn như vậy.
Lưu Hồng Huy hoảng sợ, để cặp lồng cơm lên bàn, đến bên cậu hỏi : “Duyệt Minh, cậu làm sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?”
Lâm Duyệt Minh chậm rãi mở mắt, “Không sao, vừa làm xong giải phẫu, có chút mệt.”
“Cậu có bị bệnh không vậy? Mặt mày tái mét, nhìn sợ muốn chết!”
“Phải không?” Lâm Duyệt Minh sờ sờ mặt mình, có vẻ hơi lạnh.
“Đúng vậy! Cậu dứt khoát xin về nghỉ ngơi đi!”
“Không được, buổi chiều còn phải phẫu thuật, đã sắp lịch rồi.”
Lưu Hồng Huy lo lắng, “Để người khác làm là được chứ gì!”
Lâm Duyệt Minh lắc đầu, “Thôi quên đi.” Ngồi thẳng lên, nhìn cặp lồng cơm trên bàn, cười hỏi : “Có mua món gì ngon không, tớ đói bụng nãy giờ nè.”
Lưu Hồng Huy mở cặp lồng ra, “Thịt bò, gà viên, không tồi chứ!”
“Ừ.” Lâm Duyệt Minh cầm cặp lồng lên ăn.
“Cơm nước xong cậu nghỉ ngơi nhiều vào, nếu như còn thấy khó chịu nhất định phải xin nghỉ, làm sao mà để tới nông nỗi này chứ! Thân thể là vốn liếng căn bản, nếu để mệt mỏi rồi suy sụp, còn làm ăn cái nỗi gì!” Lưu Hồng Huy vừa ăn vừa dong dài, ríu ra ríu rít nói liên tục.
Lâm Duyệt Minh mặc kệ hắn, vùi đầu ăn cơm, đột nhiên dạ dày cuộn lên, cảm giác những thứ vừa ăn vào đang trào ngược ra khỏi cổ họng, cảm giác muốn nôn mửa càng ngày càng mãnh liệt.
Bỏ lại cặp lồng, lập tức ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp chạy ào vào toilet.
Lâm Duyệt Minh ôm thắt lưng, đứng trước bồn rửa mặt nôn mửa không ngừng, vừa mới ói ra hai lần, dạ dày thật sự khó chịu, vị chua dâng lên, muốn ói nhưng lại chẳng còn gì trong bao tử, chỉ có thể nôn khan.
Qua thật lâu, cậu mới cảm thấy thư thái một chút, lấy tay vốc nước súc miệng rửa mặt.
Lúc này, trong WC truyền ra tiếng xả nước, cửa phía sau được đẩy ra, một người đàn ông đi ra từ bên trong, tựa tiếu phi tiếu quan sát cậu, trêu chọc nói : “Bác sĩ Lâm cậu bị bệnh sao? Nôn đến nỗi hai mắt đỏ hoe nước mắt lưng tròng, ai không biết còn tưởng cậu trốn trong WC khóc thầm đó chứ!”
Lâm Duyệt Minh nhìn người ở bên trong gương, hờ hững đáp : ” WC của khoa phụ sản bị hỏng rồi sao? Bác sĩ Nghê nhàn nhã quá nhỉ, tôi nhớ rõ khoa phụ sản hình như ở tầng hai mươi bốn mà. Anh chạy đến lầu ba đi WC cũng không ngại phiền phức hả?”
Người đàn ông đi tới bên cạnh cậu, mở vòi nước, giọng nói trở nên đứng đắn hơn, “Dùng bữa xong nhàn rỗi không có chuyện gì đi loanh quanh, bất tri bất giác đi tới lầu ba.” Sóng mắt lưu chuyển, nhìn cậu cười, trong thanh âm mang theo vẻ mờ ám, “Kỳ thực tôi muốn đến gặp Lâm mỹ nhân.”
Lâm Duyệt Minh trầm mặt xuống, “Đồ thần kinh!”
Nam nhân nghiêng đầu kề sát bên tai cậu, “Nếu như tôi bị bệnh tâm thần cũng là do em hại.”
“Nghê Cảnh Thần!” Lâm Duyệt Minh lạnh lùng nhìn hắn.
Nghê Cảnh Thần bĩu môi, không vui hừ một tiếng, “Đùa một chút mà sao khó chịu dữ vậy!”
Lâm Duyệt Minh chuyển tầm nhìn, vừa định đi ra ngoài, lại bị hắn ngăn cản.
“Vừa rồi cậu nôn lợi hại như vậy, không phải là có rồi đấy chứ?”
Lâm Duyệt Minh xiết chặt nắm tay, rất muốn đánh người!
“Lại đây, tôi giúp cậu bắt mạch.” Nghê Cảnh Thần nhanh như chớp vươn tay chế trụ cổ tay của cậu, đầu ngón tay đặt ngay mạch đập, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên vô cùng kinh ngạc, bất khả tư nghị mở to hai mắt nhìn.
“Cậu, thực sự có thai rồi? !”