Nếu như lúc đầu cô thấy những cảnh này vừa quen vừa lạ thì bây giờ cô dường như đã biết đây là nơi nào rồi!
Bây giờ là ngày 10 tháng 12 năm 1966, còn cô - Kỷ Hương Lan, đã xuyên sách, xuyên từ năm 2222 đến năm 1966 chỉ sau ngủ một giấc.
Cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà cô mới đọc gần đây, được sáng tác dựa trên nguyên mẫu là hồi ký phát tài của một người giàu có.
May mắn thay, cô là hôn thê của người giàu có này.
Còn không may, hình như cô là một nhân vật phụ sẽ chết sớm!
Kỷ Hương Lan: "???"
Cái này!
Quá vô lý, quá vô lý, quá vô lý rồi.
Câu chuyện bắt đầu từ những năm sáu mươi.
Cô trùng tên với vị hôn thê chết sớm của nam chính là Kỷ Hương Lan, và trùng hợp hơn nữa là tên cha mẹ của Kỷ Hương Lan trong sách lại trùng với tên cha mẹ cô ngoài đời.
Chỉ vì điểm này thôi cô cũng phải xem tiếp.
Với chút đồng cảm vì nhiều sự trùng hợp, cô đã đọc hết cuốn tiểu thuyết.
Kỷ Hương Lan trong sách xuất thân từ gia đình trí thức, khi sinh cô ra, mẹ cô đã khó sinh, may mắn là cuối cùng cả mẹ và con đều bình an.
Nhưng mẹ cô không thể sinh thêm con nữa, vì vậy nhà họ Kỷ chỉ có một mình cô là con gái.
Ông nội cô là một nhà văn lớn từng du học nước ngoài, sau khi về nước được phong làm giáo sư văn học cấp một, lại được vào Ủy ban khoa học viện Trung Quốc, lương hàng tháng lên tới 445 nhân dân tệ.
Vào thời điểm đó, mức lương của giới văn nghệ cao hơn nhiều so với mức lương của giới hành chính, huống chi là giáo sư cấp một, có những tỉnh thậm chí còn không có một nhân tài văn nghệ nào.
Những người dân thường có điều kiện kém hơn, một tháng chỉ có 8 nhân dân tệ tiền ăn.
Vì vậy ông nội cô rất mong cha cô có thể từ bỏ khoa học để theo đuổi văn học, còn bà nội cô là người thừa kế nghề thuốc bắc gia truyền của nhà họ Kỷ, bà lại xúi giục Kỷ Cảnh Hòa phải theo đuổi sở thích của mình.
Bà vốn muốn Kỷ Cảnh Hòa học y với bà, sau này sẽ kế thừa y học cổ truyền.
Nhưng tính toán của hai cụ đều không thành, cha cô là Kỷ Cảnh Hòa từ nhỏ đã không muốn kế thừa y nghiệp, một lòng theo đuổi chính trị, ngay cả sở thích cũng là sửa chữa máy móc bằng thép, đóng một số đồ nội thất trong nhà, không liên quan gì đến y học.
Nhà không còn cách nào khác, đành phải cưới người môn đăng hộ đối là mẹ cô Đỗ Sơ Xuân để học nghề thuốc bắc.
Đáng tiếc là mẹ cô cũng không hứng thú với thuốc bắc, lại thích những loài hoa cỏ.
Sau đó bà nội lâm bệnh không dậy nổi, để thực hiện tâm nguyện của bà, Kỷ Hương Lan trong sách dù có chút tính tiểu thư nhưng cũng nguyện vì bà mà học y.