Tố Lượng vô lực ngồi trên giường bệnh nhìn đám thông tin mới được gửi đến.
Nhà họ Tố làm cây cổ thụ trong nghành giải trí, việc coi nặng thanh danh là điều dễ thấy nhất.
Mà người theo chủ nghĩa cực đoan như ba của anh, bất kì vết nhơ nào cũng cần phải xoá sạch.
"Ba của cậu nói, nếu như để nhà gái biết được cậu từng có một mối tình với Beta nam, đó sẽ là sự sỉ nhục với bộ mặt của ông ấy." Tiếng của đoạn ghi âm văng vẳng bên tai.
"Một Beta nam không thể sinh con, không có quyền lực, không có giá trị, thì không nên ngáng trước con đường thành công của cậu.
Do đó, tôi đã..."
Tố Lượng bấm ngừng đoạn ghi âm, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Chẳng trách Hoắc Thâm hận cậu như thế.
Là cậu theo đuổi anh trước, cũng bỏ anh đi trước, lại đẩy Hoắc Thâm vào nguy hiểm.
Thời điểm Hoắc Thâm nguy kịch nhất, cậu vì vinh hoa phú quý, bước vào lễ đường với người con gái khác.
Người như cậu, lấy đâu ra tư cách xin tha thứ chứ?
***************
Hoắc Thâm qua nay cứ như người mất hồn.
Cả Chu Sinh cũng nhận ra điều này.
Trương Nhật nắm rõ hơn cả, ở bên cạnh lải nhải.
"Anh Thâm, nếu như anh mệt thì nên đi nghỉ đi.
Anh nhìn cứ như xác chết í."
Cũng không thể nói một phần do Hoắc Thâm muốn mượn công việc giải toả căng thẳng được.
Bằng không chỉ cần thả lỏng sẽ không kìm được sự thổn thức trong lòng, rồi lại nghĩ ngợi, bào chữa cho kẻ tệ bạc kia.
Công việc ở đoàn quay phim tạm nghỉ do Tố Lượng bị ngã, Chu Sinh cần được sắp xếp đi làm công việc mới, Hoắc Thâm nhân đó chìm vào công việc.
Mỗi ngày đều sẽ đi lại thật nhiều, tự mình dùng quan hệ kiếm các hợp đồng.
"Vương tổng có một quản lý kim bài như cậu Hoắc đây, đúng là hổ thêm cánh." Đối tác cầm lên ly rượu trắng, cười giòn giã.
Hoắc Thâm nâng lên ly rượu, cười cười đáp lại.
"Là Chung tổng đề cao tôi rồi.
Tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi."
Qua lại mấy tuần rượu nữa mới xem như hẹn được lịch kí hợp đồng, Hoắc Thâm chếch choáng đưa người vào trong xe.
Bản thân đứng giữa trời đông lạnh đột nhiên thấy trống rỗng khó tả.
Trời chưa khuya lắm, vì để tỉnh rượu, anh định tự mình đi bộ về nhà, nơi cách chỗ này mười phút đi bộ.
Nếu như bản đồ chỉ đường đúng, hoặc là Hoắc Thâm đủ tỉnh táo để nhìn bản đồ.
Tố Lượng được tài xế đưa về từ bệnh viện, trong lòng đầy ngổn ngang thì thấy Hoắc Thâm mặc áo măng tô đứng tần ngần cạnh cột điện, không rõ là đang đợi ai hay làm gì.
"Dừng xe." Tố Lượng gõ ghế tài xế.
Thế là một người đứng ở dưới cột điện, đầu chăm chú nhìn điện thoại, một người ngồi trong xe nhìn người đứng dưới cột điện.
Cứ thế được hai phút thì từ xa có tốp người tiến lại.
Tố Lượng không để ý, Hoắc Thâm đang loay hoay với cái bản đồ cũng không để ý.
Sau đó một người giữ lấy lấy Hoắc Thâm, một người giật điện thoại, một người giật túi xách.
Tố Lượng hoảng loạn mở cửa xe chạy lại, hét.
"Cướp! Đứng lại!"
Nhưng mà Hoắc Thâm đã ngồi thụp xuống trên nền đất.
Hình như để tẩu thoát, đám đó đã đấm vào bụng anh.
Cơn nôn nao vì rượu theo đó trôi cả ra trên mặt đất.
Cũng chẳng có mấy đồ ăn.
Tố Lượng lo lắng nhìn người ngồi co ro ở đó, không đành lòng mà chạy lại.
"Hoắc Thâm, anh sao không? Anh nghe em nói chứ?"
Nôn ra xong thân thể cũng nhẹ đi nhiều, Hoắc Thâm nhìn người bên cạnh.
Có vẻ như là rời đi không chu đáo nên trên người chỉ có một bộ đồ mỏng, gió thổi đỏ cả cổ của Tố Lượng lên.
"Tôi ổn, không phiền cậu lo lắng." Hoắc Thâm lạnh nhạt nói.
Anh ôm bụng đứng lên, nhìn bản thân.
Được rồi, không tiền, không điện thoại, không biết bản thân đang ở đâu luôn.
Có lẽ Tố Lượng đã nhìn ra nên ngỏ lời.
"Em chở anh về nhé?"
"...!Sẽ không quăng tôi xuống biển làm mồi cho cá chứ?" Hoắc Thâm nhếch mép cười nhạo.
"Nhà em làm ăn trong sạch, thật đấy."
"Trong sạch nên là sai người đi giết người."
"Em xin lỗi." Tố Lượng như trẻ con bị phát hiện lỗi sai, bối rối cúi đầu.
Cả hai đứng nhìn nhau, một trận gió lạnh thổi qua tê tái những nơi hở ra.
"Xe cậu ở đâu?" Hoắc Thâm từ bỏ, hỏi.
"A, đằng kia, anh đi theo em đi."
Tài xế thấy Tố Lượng đi lại, cũng rất tò mò nhưng không lên tiếng hỏi người bên cạnh là ai.
Nghe Hoắc Thâm đọc địa chỉ, tài xế khởi động xe, đánh tay lái về khu nhà ở của Hoắc Thâm.
"Cháy! Nước đâu! Nước!"
"Cứu hoả chưa tới nữa sao?"
"Nói là năm phút nữa."
"A! Sập rồi!"
Rầm!Ruỳnh!
Hoắc Thâm ngồi trong xe, điều hoà xe phà phà ra không khí ấm áp, mà ngoài xe, một ngọn lửa đang cắn nuốt lấy mấy cái dãy toà nhà.
Trong đó bao gồm cả nhà của Hoắc Thâm.
Tố Lượng nhìn đám cháy càng cháy càng lớn, gió lạnh thổi đem lửa lan nhanh hơn bình thường.
"Cậu làm sao?" Hoắc Thâm liếc mắt.
"Sao em lại làm thế chứ?" Tố Lượng như mèo dẫm phải đuôi đau khổ hô lên.
"Như thế là, là, là phạm pháp đó."
"Tốt nhất không phải là cậu.
Nếu như tôi biết có tí gì dính dáng đến cậu, thấy một lần, tôi đấm cậu một lần."
Tố Lượng như chim cun cút, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Phía xa đã có tiếng còi xe cứu hoả, tới nhanh hơn so với dự kiến.
"Tối nay anh cũng không thể ngủ ngoài được." Tố Lượng nhỏ giọng nói.
"Tới...!tới nhà em ngủ, được không?"
Hoắc Thâm liếc mắt tới, không nhà, không tiền, không điện thoại, hình như trừ phương án này anh chẳng còn cách nào thì phải.
Im lặng tức là đồng ý, Tố Lượng nói với tài xế, bánh xe liền lăn trên đường, đi tới đích đến ban đầu.