Vai nam phản diện thì tự mình xát ớt vào mắt, nam chính thì vì sự cố dây cáp ngã xuống đất.
Đạo diễn của bộ phim chỉ có thể lủi thủi đi lên chùa cầu khấn cho sự nghiệp của bản thân, hy vọng bộ phim có thể bình an đi đến cảnh quay cuối.
Lúc Chu Sinh nghe đạo diễn bảo muốn đi quay ở nơi khác, địa điểm là một ngôi chùa thì rất hăng hái muốn đi theo.
Tần Hà Vũ biểu thị không thể.
"Phân đoạn của phản diện có chỗ nào ở chùa đâu? Em đâu cần thiết phải đi."
"Thì em có đi quay đâu.
Em đi chơi mà." Chu Sinh đúng tình hợp lý nói.
"Sắp tới Tết rồi, em đâu thể ăn Tết ở ngoài được? Đợi Tết xong anh đưa em đi chơi sau."
Nghe cũng có lý, Chu Sinh liền gật đầu đáp ứng.
Không khí trên đường phố vì Tết sắp đến mà nhộn nhịp khôn kể.
Dường như màu đỏ đang bao trùm dần các con đường.
Sầm Thuỷ biết Chu Sinh thích màu đỏ, đặc biệt đặt may cho cậu một bộ màu đỏ đô để mặc chơi Tết.
Là mẫu mới nhất, lúc mặc lên vừa như in.
"Nhìn đẹp lắm.
Tôn da." Sầm Thuỷ đánh giá, rất hài lòng với ánh mắt của bản thân.
Tết không chỉ đơn thuần là sự sum họp gia đình.
Thế gia lâu năm như nhà họ Tần, họ Sầm hiển nhiên quan trọng điều này hơn bao giờ hết.
Tần Chung sắp xếp công việc đâu vào đấy, đem Tần Hà Vũ lôi đến công ty xử lý công việc, mỗi ngày đều mười một giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Chu Sinh ngủ đến không biết trời trăng, lúc tỉnh dậy người đã đi rồi.
Đệm bên cạnh lạnh ngắt, hiển nhiên là đi từ sớm.
Mà ngoài trời, gió lạnh thổi vào tấm kính cửa sổ, rít lên một tiếng sợ hãi.
Vùi mình trong chiếc chăn dày, cậu biểu thị, bản thân có thể như này cả ngày cũng được.
Nhưng Hoắc Thâm đã sớm tới, vác người đi làm.
Công việc gần Tết, minh tinh nào cũng sẽ đi chạy show tứ tán để kịp chương trình.
Cũng chỉ có Chu Sinh thảnh thơi, làm việc trong nhà thì làm, làm ngoài trời thì không cần bàn nữa.
"Và chân thành cám ơn mọi người đã ủng hộ chương trình của chúng tôi ngày hôm nay." Người đàn ông vui vẻ hô lên, tiếng nhạc kết thúc chương trình theo đó bật lên.
Đạo diễn cũng hô cắt, mọi người bắt đầu qua lại thu dọn rồi trò chuyện.
Chu Sinh mặc chiếc áo phao đỏ, phần đầu chìm trong chiếc áo phao lớn, giống như em bé mặc đồ người lớn vậy.
Trương Nhật tiến tới hỗ trợ cậu cởi áo phao, kìm không được phì cười một tiếng.
Hoắc Thâm gõ lên đầu trợ lý, nghiêm mặt ra vẻ, sau đó đọc lịch trình.
"Quay xong chương trình này, chúng ta sẽ ghé qua chỗ đạo diễn Ngô bàn về bộ phim sắp khởi quay.
Còn có chương trình thực tế của đài truyền hình vào giữa mùa xuân sẽ được đẩy lên sớm hơn so với dự kiến.
Địa điểm là rừng rậm.
Chu Sinh, cậu có bị dị ứng gì không?"
"Thời điểm mùa xuân có phải mạo hiểm quá không?" Trương Nhật nhăn mày.
"Rừng rậm mùa xuân sẽ rất nhiều mấy con như muỗi với bọ đó."
"Chỉ là quay ở bìa rừng thôi.
Trong đoàn có người bản địa, còn có ekip đi cùng mà."
"Đi quay ở rừng sao?" Chu Sinh hoang mang hỏi.
"Phải.
Là đi sang tỉnh khác, có thể cậu với Tần Hà Vũ sẽ xa nhau một thời gian đó." Hoắc Thâm đáp.
"Hí hí, uyên ương tầm này sao mà chịu được chăn đơn gối chiếc?" Trương Nhật che miệng cười gian xảo.
Hoắc Thâm lại cầm quyển sổ đánh người thêm lần nữa, đuổi người đi lái xe lại, ngón tay gạch gạch rồi ghi ghi trên cuốn sổ.
Chu Sinh mơ mơ màng màng mới phát hiện ra, hiện tại cậu chính là chăn đơn gối chiếc thì phải? Nhưng mà sao Tần Hà Vũ lại đi đi về về vậy nhỉ? Chẳng lẽ anh ta nuôi nhân tình bên ngoài?
Con người hay có câu "thất niên chi dương", qua bảy năm thì ở bên nhau.
Hình như bọn họ từ lúc quen nhau đến giờ, chưa được một năm thì phải.
Chưa được một năm đã vầy rồi, nếu là hai năm, ba năm thì sao?
"Tần Hà Vũ, anh hết yêu em rồi à?"
Buổi tối hôm đó, Chu Sinh thức khuya, cố giữ tỉnh táo chờ người trở về.
Đến khi hai mắt sắp không tách ra được nữa thì thấy Tần Hà Vũ đầu tóc bơ phờ trở về nhà.
Tần Hà Vũ đầu óc còn đang rối bới với công việc, nghe xong câu này liền cảm thấy bất lực.
"Sao có thể chứ? Em nghe ai nói bậy đấy?"
"Vậy sao anh hay về muộn thế? Người ta bảo về muộn, chính là ngoại tình.
Mà ngoại tình là hết yêu rồi."
"Công việc ở công ty rất nhiều, nên anh phụ giúp ba.
Em đừng nghe người khác nói lung tung.
Não nhỏ xài hết chất xám với dinh dưỡng, nhỡ không cao lên được nữa thì sao?"
Chiều cao đã chậm rãi thành một nỗi đau của Chu Sinh, nghe thấy như vậy thanh niên như mèo xù lông, tức giận nằm phịch xuống giường.
"Đấy, anh chê em.
Anh hết yêu em rồi."
Cài cúc áo ngủ ngay ngắn xong, Tần Hà Vũ liền kéo chăn lên, vươn tay ôm người vào lòng.
"Yêu vô cực, hết là hết thế nào.
Đợi xong dịp bận rộn này, anh đưa em đi du lịch."
Thanh niên vẫn không hết bụng xịu, Tần Hà Vũ chỉ có thể ôm càng chặt, dỗ dành một hồi như dỗ con nít.
Không biết có phải thời gian này anh quá lạnh nhạt hay không, mà Chu Sinh dường như đang quấn lấy anh nhiều hơn.
Tuy vậy điều này anh rất hưởng thụ.