Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên FULL


Thiệp mời Chu Sinh cầm không nhiều, người cậu quen thân cũng chẳng mấy ai, ngoảnh ngoảnh lại đã hết xấp thiệp trên tay.
Hoắc Thâm nhìn lịch trình, thông báo bên đầu tư vừa đổi lịch, muốn đi quay gấp.

Nếu Chu Sinh đồng ý thì hiện tại sẽ đi làm.
Chu Sinh một miệng hút nước ngọt, gật gật đáp ứng.
Cũng không biết nên nói Trái Đất tròn hay gì, lúc bọn họ tới studio mà bên đối tác book lịch quay thì gặp lại người đàn ông ban nãy, Vương Kình.
Vốn không quen thân cũng chưa từng nói chuyện, nếu như cứ lơ nhau đi thì tốt rồi.

Nhưng mà làm người ấy mà, vẫn luôn có chuyện không theo ý mình.

Và có những người hậm hực chuyện năm xưa, chỉ cảm thấy chướng mắt muốn phô bày bản thân.
"Này không phải là phu nhân của vị Tần ảnh đế kia hay sao? Ban nãy gặp gỡ còn chưa kịp chào hỏi, không biết cậu có phiền không cùng ngồi nói chuyện, một chút?"
Hoắc Thâm nhìn sang, chỉ cho Trương Nhật chỗ bọn họ sẽ trang điểm và chuẩn bị, rồi mang Chu Sinh qua.

Showbiz nói lớn không lớn, nói bé không bé, bớt được một chuyện, Hoắc Thâm liền bớt.
"Chào Vương ảnh đế, chúc mừng cậu đạt ảnh đế lần thứ ba liên tiếp." Hoắc Thâm mỉm cười.
"Hoắc quản lý khách sáo rồi.

Chút tài mọn, được mọi người yêu quý thôi." Vương Kình nhoẻn miệng cười đáp lại.

"Cũng chúc mừng phu nhân đạt giả Diễn viên trẻ xuất sắc."
Hoắc Thâm nhíu mày, những người xung quanh cũng đều nhìn sang.
Xã hội theo phân hoá, việc các cặp đôi cùng giới cũng tăng lên, nam nữ đều phân là phu nhân, phu quân rõ ràng.

Vương Kình một câu nói Chu Sinh phu nhân, hai câu phu nhân, là đang sỉ nhục giới tính của cậu.
"Vương ảnh đế, Chu Sinh là nam.

Cậu nên nói phu quân mới đúng.

Với lại thời nào rồi còn phu nhân, phu quân nữa.

Người ta đều gọi là chồng, là vợ cả rồi." Hoắc Thâm húng hắng ho.

"A, tôi quên.

Vương ảnh đế chưa lấy bạn đời, chưa biết điều này cũng phải."
Vương Kình đánh mắt lên, vẻ mặt giả tạo cũng xuất hiện vết nứt.

Hoắc Thâm như không phát hiện ra, tiếp tục nói.
"Anh họ của cậu đã dẫn người về ra mắt người nhà rồi.

Dù sao Alpha qua bốn mươi phải kết hôn.

Cậu ta bị hối đến mệt.

Giá như làm Beta như Vương ảnh đế thì tốt rồi, có thể toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp."
"Hoắc Thâm!" Vương Kình hét lên tức giận.
"A, tôi nói sai gì sao?" Hoắc Thâm hoảng hốt che miệng."Xin lỗi cậu nhiều nhé.

Dạo gần đây có lẽ phát bệnh tuổi già nên hơi khó ở chút."
Hoắc Thâm đã tám mươi, Vương Kình còn chưa năm mươi, người khó ở biểu hiện ra chỉ có một.

Này là gián tiếp chửi Vương Kình già?
"Anh đừng tưởng mình còn làm quản lý của Tần Hà Vũ." Vương Kình gằn giọng.

"Cậu ta hiện tại đã giải nghệ, mà anh chỉ là quản lý cho một minh tinh quèn, lấy đâu ra cái thái độ lên giọng với tôi?"
"Có vẻ như cậu Vương hiểu nhầm rồi, tôi đây nào có lên giọng với cậu.

Chỉ là bất bình thay cho minh tinh nhà mình.

Dù sao làm quản lý mà chỉ biết im lặng, để nghệ sĩ nhà mình chịu khổ, chịu nhục, thì cũng không phải lắm đâu, nhỉ?"
"Anh!"
"Thời gian cũng không còn nhiều, tôi đưa Chu Sinh đi quay chụp trước, Vương ảnh đế cứ thong thả ngồi chơi.

Dù sao còn một năm nữa mới diễn ra giải ảnh đế kế tiếp, chúc cậu năm tới cũng đạt được giải ảnh đế."
Nói rồi, vỗ lưng Chu Sinh mang người rời đi trong không khí đầy mùi thuốc súng này.
Trương Nhật đợi trong phòng đều tò mò muốn chết, lại phải thu dọn đồ nên không thể hóng.

Lúc Chu Sinh vào muốn hỏi chuyện, thì bị Hoắc Thâm lườm một cái, lại ngoan ngoãn đi làm việc của bản thân.

"Sao anh biết anh họ Vương Kình sắp kết hôn? Lại còn là Alpha nữa?" Chu Sinh lên tiếng.
"...Vương Đình là anh họ của cậu ta." Hoắc Thâm hất cằm một cái.

"Hai người bọn họ, không hoà thuận cho lắm.

Vương Kình vì là Beta nên không được tiếp quản gia nghiệp, vẫn luôn ghen tị khi Vương Đình được chỉ định làm người thừa kế.

Beta, là cái từ cậu ta ghét nhất."
"Anh ta có thù oán gì với Tần Hà Vũ sao?" Chu Sinh tiếp tục hỏi.
"Có mà cậu ta thù oán với toàn bộ Alpha thì có." Hoắc Thâm nhăn mặt ghét bỏ.

"Năm xưa Tần Hà Vũ cùng cậu ta tranh giành đề cử liên tục mười hạng mục, toàn bộ cậu ta đều không được mục nào, Tần Hà Vũ thì ôm tám giải.

Từ đó ôm hận luôn."
"Ngang ngược vậy luôn?" Trương Nhật kinh hoàng hô lên.
"Lần này đoạt giải ảnh đế năm thứ ba, cánh nhà báo đều tung hô nói là ngôi sao sáng, niềm hy vọng mới cho nghành giải trí.

Sao tránh được mấy cái bài liệu cậu ta có vượt qua được cái bóng của Tần Hà Vũ hay không." Hoắc Thâm tặc lưỡi một cái.

"Loại người hẹp hòi như vậy, có khi còn chả biết bản thân đắc tội lúc nào đâu."
"Thực ra ban nãy anh đắc tội với anh ta đó." Chu Sinh nhìn Hoắc Thâm.

"Có cả tôi nữa thì phải."
"Bao giờ nhà họ Tần đổ thì cậu mới phải lo đến chỗ đấy.

Còn tôi thì cậu không cần lo.

Tôi dám làm chắc chắn có kế hoạch đằng sau."
Ba người chuẩn bị thêm một lúc, bên đầu tư cũng tới để thông báo về công việc.
...********************...
Tiểu kịch trường:
Hoắc Thâm: Tố Lượng, tôi cảm thấy cúp ảnh đế để trưng nhà cũng đẹp lắm.
Tố Lượng: A? Nhưng mà hiện tại giải ảnh đế trao rồi? Em đi mua cái mới cho anh nhé?
Hoắc Thâm: Năm tới lấy cũng được, không cần vội.
Tác giả: Chuyện này đúng ra tên là "Chồng chở, chồng che" mới phải.

:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui