Công việc chẳng nhanh chẳng chậm đã xong.
Hoắc Thâm đưa người trở về công ty, dù sao cả ngày cũng chỉ có mỗi việc đột xuất này, xong việc thì bọn họ tan ca chứ làm gì được nữa?
"Mấy người gặp thằng em họ của tôi sao?" Vương Đình lúc nghe Hoắc Thâm kể lại liền nhướn mày quan tâm.
"Xấu bụng hệt như mấy năm trước." Hoắc Thâm nghiến răng.
"Để tôi báo bên truyền thông để ý một chút.
Với cái tính của nó, không đăng bài lôi kéo công kích tới trang của Chu Sinh mới là lạ."
"Anh Thâm, có thể cho tôi xem acc của tôi không?" Chu Sinh lướt bài viết trên điện thoại, tò mò acc của bản thân rốt cuộc sẽ trông như nào.
"Để tôi thêm cậu vào làm quản lý chung." Hoắc Thâm đáp lại.
Không nằm ngoài dự đoán, tối đó Vương Kình thật sự đăng bài.
[Giải Diễn viên trẻ xuất sắc xem chừng to thật.
To ngang giải ảnh đế luôn sao mọi người? ]
Bên dưới bài viết liên tiếp có các bình luận hùa theo, chẳng mấy chốc đã nói tới Chu Sinh.
Dù sao việc cậu đoạt giải Diễn viên trẻ xuất sắc cũng không có giấu diếm, mọi người đều biết.
Chu Sinh nhìn đám người tràn lan vào bên dưới các bài viết acc tích xanh của bản thân, hứng thú bừng bừng đọc comment.
Lúc Tần Hà Vũ phát hiện ra, bên trong đầy lời lẽ khó nghe.
"Em đọc mấy cái này làm gì?" Anh nhíu mày.
"Giải trí thôi mà.
Tiếp thu kiến thức."
"Đều là chửi rủa, kiến thức chỗ nào?"
"Kiến thức chửi rủa đó."
Nhìn thanh niên đúng tình hợp lý đáp lại, Tần Hà Vũ vươn tay nhéo mũi cậu, lại đoạt lấy chiếc điện thoại xem tới lui.
"Vương Kình? Nghe cũng quen đấy.
Em đắc tội gì cậu ta sao?"
Chu Sinh thành thật kể lại mọi chuyện, Tần Hà Vũ nghe xong cũng ngạc nhiên nhướn mày.
Có người nhỏ nhen đến độ như vậy luôn sao?
Nói đoạn, Tần Hà Vũ cầm lấy điện thoại của bản thân, đăng bài viết mới.
[Ảnh đế ba năm liên tiếp giỏi vậy sao mọi người? Giỏi ngang ảnh đế năm năm liên tiếp luôn?]
Cánh fan Tần ảnh đế luôn chầu chực, thấy người đăng bài liền nhảy vào tương tác, tốc độ không hề thua kém fan của Vương Kình, tràn lan khắp các mặt trận sục sạo lục tìm manh mối.
Lúc Vương Kình kiểm tra bài viết của bản thân, bên dưới đều là mấy tràng cười nhạo.
[Giải thì không to, quan trọng là người ta có người làm to.]
[Ba năm liên tiếp cũng to, quan trọng là năm năm liên tiếp to hơn.]
[Ảnh đế cũng to, quan trọng là quốc bảo làng diễn to hơn.]
[Bình luận đều là to, hội chứng sợ vật to lớn của tôi tái phát rồi.]
[Này là nghe báo cho lắm vào, riết lú người ảo tưởng nè.]
Fan của Vương Kình rời đi một đoạn thời gian, lúc trở lại thấy bình luận bài viết đi theo hướng kì lạ, liền tiến hành phản công.
Nhưng mà fan Tần Hà Vũ cũng không kèm, giữ vững trận địa đã cướp.
Fan Vương Kình: [Ảnh đế đã giải nghệ thì có cái tác dụng gì? Hữu danh vô thực.]
Fan Tần Hà Vũ: [Mấy người làm như giải ảnh đế mấy người to lắm ấy.
Idol chúng tôi có năm cái.]
Fan VK: [Tiền bối ăn hiếp hậu bối.]
Fan Chu Sinh: [Thế mấy người ăn hiếp Chu Sinh thì vẻ vang lắm à?]
Fan VK: [Mới ra mắt vài tháng đã ẵm giải, lại còn bê bối.]
Fan THV: [Mấy người làm như tin xấu về Vương Kình thì ít vậy?]
Fan VK: [Giải diễn viên xuất sắc có gì vẻ vang? Không chừng là mua giải.]
Fan CS: [Nói người không nhìn lại mình, không chừng ảnh đế của mấy người cũng mua giải đó nha.]
Fan VK: [Nhát như cáy, chỉ biết đi núp sau lưng người khác.
Đồ đàn bà.]
Fan couple Vũ x Sinh: [Đỡ hơn đồ cẩu độc thân cô đơn mỗi mùa Thất tịch.]
Mùi khói súng tràn lan chỉ trong một đêm.
Trận chiến này mạc danh kì diệu lôi một vài nghệ sĩ khác vào, đem nền tảng loạn thành một mớ bòng bong.
Tần Hà Vũ nhìn thêm lần nữa, trực tiếp nhắn tin cảm ơn tới vị fan lâu năm trong group xong mới off.
Đúng lúc này bên điện thoại Chu Sinh sáng lên thông báo.
Hình như tới từ acc tích xanh của cậu.
[Chu Sinh, cậu cứ an tâm.
Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.]
Tin nhắn tới từ một người lạ, tên acc cũng rất quen thuộc.
Hình như cô ấy là một trong số những fan đầu tiên của Chu Sinh nhảy sang bài viết của Vương Kình, chiến đấu với bên đó.
Sức chiến đấu, rất đáng nể.
Anh mở điện thoại, lại nhìn Chu Sinh đã thiu thiu ngủ, lặng lẽ bước xuống giường, mở ngăn kéo lấy ra một tấm thiệp mời cưới.
[Có thể cho tôi hỏi tên của cô được không?] Tần Hà Vũ nhắn.
Bên kia xem ngay lập tức, nhưng rất lâu mới đáp lại.
[Lưu Tĩnh Hương.]
[Cám ơn cô đã ủng hộ Chu Sinh thời gian qua.
Đến góp vui với chúng tôi nhé.]
Bức ảnh chụp dưới ánh đèn vàng, hơi mờ và vỡ vì gửi qua app.
Nhưng có thể thấy nét chữ viết bằng bút máy trên tờ thiệp, uốn lượn lại hữu lực.
"Trân trọng kính mời: Lưu Tĩnh Hương"
[Là Tần ảnh đế sao ạ?] Bên đó gấp gáp nhắn tin lại.
[Phải.
Chu Sinh hiện tại ngủ rồi.
Xin lỗi vì đã tự ý coi tin nhắn của cô với em ấy nhé?]
[Không sao đâu ạ, em là fan của anh nè Tần ảnh đế.
Thực sự, em rất rất thích anh luôn.]
[Chu Sinh đọc được sẽ ghen đó.
Nên là đừng nhắn thế nhé.]
Này không phải lần đầu Tần Hà Vũ trả lời fan về việc đừng nói những từ "yêu" hay "thích" với anh.
Vì anh sợ Chu Sinh ghen.
Sự nhẹ nhàng này khiến cho các fan gào thét không thôi.
Tần Hà Vũ nói tạm biệt.
Cuộc trò chuyện cũng bị ngắt từ đây.
...****************...
Tiểu kịch trường:
Lưu Tĩnh Hương: Tôi cảm thấy hình như kiếp trước mình giải cứu thế giới nên mới được hưởng đặc ân này.
Hỏng rồi, kích động quá, không ngủ được.