Theo thời gian trôi, chẳng mấy chốc đã là tháng thứ tám.
Tần Hà Vũ mang Chu Sinh tới bệnh viện kiểm tra siêu âm định kỳ.
Bác sĩ lăn chiếc máy trên bụng cậu, trò chuyện với đôi chồng chồng trẻ về tình trạng thai nhi.
"Phát triển tốt lắm.
Nếu có thể thì nên ăn chút cá đi, bổ sung omega3 cho đứa nhỏ."
Tần Hà Vũ gật gật đầu, đôi mắt dính tới màn hình hiển thị bào thai trong bụng Chu Sinh.
Đứa nhỏ đã đủ các bộ phận, chỉ chờ ngày chào đời.
Theo thời gian trôi, chẳng mấy chốc đã là tháng thứ tám.
Tần Hà Vũ mang Chu Sinh tới bệnh viện kiểm tra siêu âm định kỳ.
.
Truyện Lịch Sử
Bác sĩ lăn chiếc máy trên bụng cậu, trò chuyện với đôi chồng chồng trẻ về tình trạng thai nhi.1
"Phát triển tốt lắm.
Nếu có thể thì nên ăn chút cá đi, bổ sung omega3 cho đứa nhỏ."
Tần Hà Vũ gật gật đầu, đôi mắt dính tới màn hình hiển thị bào thai trong bụng Chu Sinh.
Đứa nhỏ đã đủ các bộ phận, chỉ chờ ngày chào đời.
Rất nhanh, anh đã chú ý tới góc nhỏ bên trái màn hình.
“Bác sĩ, bên kia là gì vậy? Không giống như nội tạng cho lắm.”1
“Sao lại có nội tạng trong tử cung được?” Bác sĩ kinh ngạc hỏi lại, di chuyển máy siêu âm đi.
Nhưng mà hình ảnh ban nãy giống như chỉ là ảo ảnh, không xuất hiện vật lạ.
“Có thể là lỗi máy móc thôi.” Bác sĩ cười khan, chụp thêm một bức hình nữa.
“Còn một tháng nữa là tới ngày dự sinh, gia đình chuẩn bị đồ là vừa rồi.
Ba ngày trước ngày dự sinh nhớ ghé bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.”
Lại không nghĩ tới, còn chưa tới ngày dự sinh, Chu Sinh đã vỡ ối.
Tối đó, cả nhà bốn người bọn họ đi ngủ, không khí dần chìm vào yên tĩnh.
Tần Hà Vũ như thường lệ làm một bát mì ăn đêm cho Chu Sinh.
Cậu một cái ăn hết cả bát, còn không đã thèm mà đòi thêm.
“Không được.
Nếu ăn thêm sẽ bể bụng.” Tần Hà Vũ chọc nhẹ vào rốn cậu trêu.
“Vậy thôi…” Chu Sinh liếm liếm môi.
Bọn họ cùng lên giường, sinh hoạt vợ chồng không vì mang thai mà cản trở quá nhiều.
Trái lại Chu Sinh càng thêm mẫn cảm và ham muốn.
Tần Hà Vũ ôm người từ đằng sau, giúp Chu Sinh xoa nắn ngực.
Khoảng một tuần trước, ngực Chu Sinh bắt đầu có sữa, là điều thường thấy của thai phụ khi sắp tới kỳ sinh nở.1
“Còn trướng không?” Anh nhẹ nhàng đảo các ngón tay, đem núm vú nắm gọn giữa ngón.
Chu Sinh thoải mái rên hừ hừ, còn chủ động ưỡn người lên cho Tần Hà Vũ tiện xoa bóp.
Chiếc khăn nóng được giặt thêm lần nữa, đắp lên ngang ngực giúp tránh bị tắc tia sữa.
Tần Hà Vũ xấu xa vươn tay đét một cái vào mông cậu, cười cười hôn lên vai rồi gáy dỗ dành.
“Gắng chịu một chốc, đợi đứa nhỏ ra đời, anh bù đắp cho em nhé?”
“Ngứa lắm.” Chu Sinh nũng nịu, hờn dỗi đáp lại.
“Vậy anh giúp em giải quyết trước.”
Làm một người chồng tốt, chồng mình nhu cầu cao anh cũng sẽ đáp ứng đầy đủ.
Việc nhịn cũng khiến anh nghẹn lắm được không? Nhưng mà không làm gì được.
Trong đó còn có con trai anh đó.
Những ngón tay thon dài luồn vào trong váy bà bầu, nhẹ nhàng lên xuống an ủi người thương.
Tiểu Sinh be bé nức nở mấy tiếng khóc lóc, nhưng mà Chu Sinh vẫn không ưng ý.
Tần Hà Vũ chỉ đành làm thêm lần nữa bằng mặt sau.
Không nghĩ tới chạm vào lại là một mảnh ướt át.
“Dâm đãng như vậy sao? Đều ướt cả rồi.” Tần Hà Vũ cười trầm thấp, đưa tay lên muốn trêu chọc Chu Sinh.
Lại không nghĩ tới cả bàn tay đều là màu đỏ doạ anh hết hồn.
Tần Hà Vũ bật dậy, lật chăn ra.
Giữa hai chân Chu Sinh đều là màu đỏ, vỡ ối rồi.
“Em...!Em không cảm thấy gì sao?” Tần Hà Vũ vừa luống cuống tìm đồ đi sinh, lại đau khổ hô lên.
“Em tưởng do sướng quá nên chảy nước.” Bình thường họ làm, bên dưới đều chảy nước, ai nghĩ được...1
“Em...!Ba! Mẹ! Chu Sinh vỡ ối!”
Tần Chung cùng Sầm Thuỷ đang nằm trên giường, nghe thấy câu này suýt nữa lộn nhào xuống giường.
Căn nhà yên tĩnh lại náo loạn lên.
Sầm Thuỷ có kinh nghiệm, trấn an đưa Chu Sinh lên xe.
Lại dặn cậu thở đều đều.
Đứa nhỏ chưa ra sớm như vậy đâu.
Tần Chung không đợi được lái xe tới, trực tiếp làm tài xế đánh xe đưa cả nhà tới bệnh viện.
Bệnh viện tư ban đêm cũng có người trực, thấy là danh sách bệnh nhân ưu tiên liền đưa ngay vào phòng chăm sóc đặc biệt cùng triệu tập bác sĩ thảo luận.
Đứa nhỏ được siêu âm kiểm tra, chiếm đa số khoang vùng bụng của Chu Sinh.
Nói là đa số, vì ngoài đứa bé còn có một sinh mệnh khác.
“Ông nói gì? Là...!Là thai đôi á? Thật sao...!Mẹ, con ù tai rồi.”
Tần Hà Vũ hoảng loạn nhìn sang Sầm Thuỷ, nhưng môi không kìm được kéo lên.
“Thực sự là sinh đôi.
Đứa bé còn lại khá yếu ớt, bị chèn đằng sau bé lớn, chỗ gần sống lưng nên máy siêu âm không chiếu tới được.”
Bác sĩ đưa bọn họ hình siêu âm trước khi tiến hành quyết định sinh thường hay sinh mổ.
Tờ giấy màu chiếu lên hai cái đầu, một lớn một nhỏ.
Bé lớn hơn chắn đằng trước, hai tay giang ra.
Nhìn qua không giống như đè, mà càng giống giang tay bảo vệ bé đằng sau.1
“Gia đình muốn sinh mổ hay sinh thường? Thai phụ rất khoẻ mạnh, sinh thường cũng không có nguy hiểm gì nhiều, cũng tốt cho đứa bé nữa.”
“Sinh mổ.” Tần Hà Vũ quả quyết.
“Đặt an toàn của Chu Sinh lên đầu, cậu ấy khá quan trọng bên ngoài, hy vọng các bác sĩ lúc phẫu thuật có thể hạn chế tối đa chiều dài vết mổ.”
“Sinh thường.
Em muốn sinh thường.”
Chu Sinh được hộ tá đỡ bước ra từ phòng siêu âm.
Một tay cậu đỡ bụng, khệ nệ tiến tới.
“Bên dưới có gì đẹp đâu.
Xấu thêm tí nữa cũng không sao.
Bác sĩ, tôi muốn đẻ thường.”
“Chu Sinh, việc này không an toàn.” Tần Hà Vũ nhíu mày.
“Em muốn sinh thường!” Chu Sinh gào lên, bộ dáng hung ác.
“Con của em, em sinh như nào là quyền của em.”
Mọi người thoáng giật mình, Tần Hà Vũ cũng ngạc nhiên không kém.
Này là lần đầu tiên anh bị Chu Sinh to tiếng.
Nhìn cậu được đẩy vào phòng sinh nở, Tần Hà Vũ hoang mang nhìn Sầm Thuỷ.
“Có lẽ là tình mẫu tử lên hơi cao.” Bà cười ngượng ngùng nói.
“Giống như giống cái động vật, lúc sinh là lúc cảnh giác nhất ấy.”
****************
Lời tác giả: Hôm nay đánh máy 1k3 chữ luôn.
Thế là chúng ta có 2 bảo bảo rồi nè.
Quả Quả và Trái Trái.
Cho các bác đoán ai là Quả, ai là Trái đó.
Cái phân đoạn vỡ ối mà tưởng sướng là tui đột nhiên nghĩ ra đó.????????????1.