Mẹ ở lại ăn cơm, Tần Hà Vũ tất nhiên không thể làm thiếu cơm.
Sầm Thuỷ cũng được chứng kiến sức ăn của Chu Sinh, nhưng sau một lúc, vẫn là cảm thấy như vậy mới tốt.
Đến lúc nghén không ăn được gì, lúc đó muốn cũng chả được.
Bà vốn định nói chuyện với Tần Hà Vũ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại chuyển thành đợi sau bữa cơm rồi nói.
Chu Sinh xong bữa liền quen thuộc rời bàn, ôm tivi cho tiêu cơm, còn Tần Hà Vũ đứng trong bếp xếp bát vào máy rửa.
Bình thường ít bát, anh sẽ tự rửa.
Sầm Thuỷ nhìn phương thức chung sống quen thuộc của bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Chẳng người mẹ nào không muốn thấy con mình hạnh phúc cả.
Chu Sinh tiêu cơm xong liền mơ màng gật gù như gà mổ thóc.
Tần Hà Vũ xem tivi cùng cậu, tất nhiên hiểu hôm nay Chu Sinh đã thức lâu hơi mọi hôm rồi.
Không ngăn cản, để cậu tự về phòng đi ngủ.
Hai mẹ con có không gian riêng, nhưng Sầm Thuỷ vẫn lo Chu Sinh nghe được, kéo người vào thư phòng trò chuyện.
Tần Hà Vũ nhìn mẹ mình lén lút, chẳng biết bà đang định nói về việc gì nữa.
"Nói mẹ nghe, sao hai đứa quen nhau." Sầm Thuỷ vẫn chưa nhớ ra Chu Sinh là cậu trai hôm bữa bà sắp xếp để đi xem mắt cùng con trai.
Tần Hà Vũ cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cả.
Kể từ khúc Chu Sinh quyến rũ anh thì mẹ anh sẽ không thích Chu Sinh.
Mà kể từ khúc bọn họ làm thì lại chẳng hoá anh hi*p con nhà người ta à?
Vị giáo sư danh giá, cả đời thuận lợi, lần đầu tiên bối rối xem nên làm như nào.
Rồi đột nhiên Tần Hà Vũ chững lại, tại sao anh lại phải lo mẹ anh không thích Chu Sinh chứ? Vì cậu ta đã kết hôn với anh hay vì đứa nhỏ trong bụng nên anh mới lo cậu ta và mẹ không hợp? Tại sao lại phải vì cậu ta mà anh bị chịu tiếng chứ?
"Mẹ hỏi con đó." Sầm Thuỷ thấy con trai đang đơ người, liền đánh anh một cái.
"Ngây người ra đó làm gì?"
"Say rượu loạn tính thôi." Tần Hà Vũ nửa thật nửa giả nói.
"Mẹ giục nhiều như vậy, con cũng không muốn sang năm bị chính phủ tuỳ tiện ghép cho một người."
"Vậy nên con tuỳ tiện kiếm một người trước?" Sầm Thuỷ bắt đầu nghi ngờ IQ của con trai.
"Cũng không phải tuỳ tiện...!Dù sao Chu Sinh cũng ưa nhìn, mẹ cũng thấy rồi.
Cậu ta rất...!dễ nuôi.
Cho gì ăn nấy, cũng không đòi hỏi gì cả.
Lỡ mang thai đứa nhỏ, cũng không nhắc gì về sự nghiệp của bản thân.
Trước đó học giỏi như vậy, hiện tại đột nhiên bị bảo lưu.
Chưa kể gia cảnh của gia đình, con thấy, cũng không tệ cho lắm."
Tần Hà Vũ nói xong cũng bị chính mình nói đến ngớ người.
Anh vẫn luôn cho rằng Chu Sinh vì quyến rũ mình mà làm đủ cách.
Bất chấp bệnh tật đi quyến rũ người ta, hành động nào cũng giống như hạng người không đứng đắn.
Nhưng mà sẽ có người bất chấp như vậy sao? Thành tích học tập của Chu Sinh khi đi làm thủ tục bảo lưu, Tần Hà Vũ đã nhìn qua.
Nhiều Alpha có khi còn phải hổ thẹn trước cậu.
Chưa kể gia cảnh gia đình đang rối ren, lúc hai người phát sinh sự việc tới giờ, Chu Sinh hoàn toàn không nhắc gì tới gia đình của bản thân.
Không xin xỏ anh tiền bạc hay quyền lực.
Luôn lắng nghe và đồng ý với những mệnh lệnh.
Hoàn toàn tuân theo vô điều kiện.
Có ai sẽ bất chấp như vậy sao?
"Như vậy, nhất định là thằng bé thích con nhiều lắm." Sầm Thuỷ nghe xong cũng an tâm phần nào, bà khẽ thở dài.
"Cả tuổi trẻ trước đó đã sống trong cái nhà như địa ngục đó.
Đúng thời điểm này lại mang thai, việc học cũng bị tạm dừng.
Nó đã đủ thiệt thòi rồi.
Hai đứa đã làm giấy đăng kí kết hôn, mẹ không tiện nói gì.
Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc là được."
"Con biết rồi." Tần Hà Vũ cúi đầu đáp ứng.
Trong tâm trí của Tần Hà Vũ quanh quẩn mãi một câu của mẹ, nhất định là thằng bé thích con nhiều lắm.
Cũng chỉ có cái mơ hồ như vậy mới có thể lý giải tại sao Chu Sinh lại bất chấp như thế.
Thật sự là vì thích anh sao?
Chu Sinh đang mơ ngủ, không hề hay biết bản thân đã trở thành một đứa nhỏ đáng thương vì tình mà bất chấp.
Cậu còn đang vui vẻ với giấc mơ được bao quanh bởi đồ ăn ngon.
Nước miếng chảy tùm lum.
Sầm Thuỷ lúc muốn rời đi, Chu Sinh vẫn còn ngủ.
Bà dặn anh nhớ để ý đồ ăn cùng nước uống.
Mấy ngày nữa lại ghé qua thăm Chu Sinh.
Tần Hà Vũ lắng nghe bà căn dặn suốt mấy phút đồng hồ, đều gật đầu bừa cho qua.
Mãi mới đưa được người đến thang máy.
Chu Sinh vẫn còn ngủ trong phòng, cũng không biết Tần Hà Vũ đã tiến vào, đứng ở đầu giường nhìn mình.
Anh nhìn thanh niên hai tay hai chân giang rộng, cũng không biết mơ thấy đồ gì ngon, nước miếng chảy ướt gối.
Đành lòng không đặng liền lấy khăn giấy lau khoé miệng.
Không nghĩ tới Chu Sinh ngửi thấy mùi phormone, liền nắm lấy cổ tay anh, đưa vào miệng gặm gặm.
Cũng chỉ là gặm, không phải cắn.
Răng nanh của Omega đều đã mài mòn sau tiến hoá, cắn cũng chẳng đau.
Ngược lại giống như thú non, chỉ cảm thấy có chút nhột.
Tần Hà Vũ muốn rút tay lại, nhưng cảm giác như có gì đó đang gãi nhẹ vào đầu ngón tay khiến anh có chút không nỡ.
Thi thoảng lại thấy đầu lưỡi Chu Sinh liếm qua đầu ngón tay, mút nhẹ một cái, biểu cảm thư thái thoải mái lắm.
Cũng không biết đang mơ thấy đồ ăn gì.
"Thật sự là thích tôi sao?" Tần Hà Vũ đưa bàn tay còn lại tới, nhéo nhẹ má Chu Sinh.
Thanh niên ăn đau, khẽ ưm nhẹ một tiếng, lại tiếp tục ngủ, chăn cũng đạp ra một góc.
Tần Hà Vũ kéo lại chăn cho Chu Sinh, vẫn là không nỡ bỏ tay ra, leo lên giường, quen thuộc mà ngủ chung với cậu..