Lúc Tần Hà Vũ tới trường quay thì Hoắc Thâm đã nói chuyện với mấy người kia được một nửa.
Người bị đánh là diễn viên chính của bộ phim, trực thuộc công ty khác.
"Chủ tịch." Hoắc Thâm thấy người tới liền đứng dậy.
Quản lý bên kia thấy Tần Hà Vũ tới thật thì liền đứng bật dậy, ông ta cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội béo bở như này được.
Theo tình theo lý, Chu Sinh kia đã gây sự với bọn họ mà, lại còn đánh người.
Bọn họ chiếm lý trước.
"Chu Sinh đâu?" Tần Hà Vũ không quan tâm bọn họ, liền hỏi.
"Cậu ấy đang ở phòng chờ riêng." Hoắc Thâm đáp lại.
"Để tôi..."
Không đợi bọn họ đi tìm Chu Sinh, Trương Nhật đã mang người qua.
Anh ta thấy Tần Hà Vũ tới liền cáo trạng trước.
"Chủ tịch, anh ta xàm sỡ Chu Sinh.
Ăn đánh, đáng lắm."
Hoắc Thâm nghe được, biểu cảm liền đen xì, liếc sang quản lý và người diễn viên kia.
Tần Hà Vũ đứng ngay cạnh cũng nhìn sang, nhất thời trong phòng đều bùng nổ khí tức Alpha, doạ ai nấy hết hồn.
"Anh..." Tần Hà Vũ tiến lên, thân mình Alpha cao mét chín đứng đối diện với người diễn viên kia.
"...có muốn bào chữa không?"
"Tôi...!tôi..." Người diễn viên lắp bắp, nhưng mà vẫn giữ được lý trí đáp lại.
"Cậu ta nói dối.
Cậu ta đánh tôi, lại còn bịa đặt.
Có tin tôi kiện cậu tội hành hung và bịa đặt ảnh hưởng danh dự người khác không?"
Tần Hà Vũ nhìn chằm chằm người diễn viên, sau đó quay lại Hoắc Thâm.
"Trong trường quay chắc chắn có máy quay, anh đi kiểm tra đi."
Hoắc Thâm nhanh chóng rời đi, đạo diễn chứng kiến cũng toát hết cả mồ hôi.
Ông ta là người chủ động mời Chu Sinh tới tham gia bộ phim.
Tuy chỉ là vai nam phụ nhưng với người mới như cậu, như thế là phù hợp.
Nếu như thật sự Chu Sinh bị sàm sỡ trong đoàn phim của ông ta, diễn viên chính chịu mười, ông cũng phải chịu một.
"Tần ảnh đế, làm phiền cậu tới đây rồi." Đạo diễn cười làm hoà, ông ta vươn tay muốn bắt.
Tần Hà Vũ nhìn ông ấy, cũng cấp cho mặt mũi mà bắt tay.
Tuy vậy lời nói vẫn không hề thể hiện sự nhượng bộ.
"Cám ơn đạo diễn đã chấp nhận để Chu Sinh tham gia đoàn làm phim của ông.
Em ấy là người mới, nếu như trong đoàn phim diễn chưa tốt, mong ông chiếu cố."
"Không không, cậu Sinh diễn rất tốt.
Tôi còn muốn mời cậu ấy tham gia dự án phim cuối năm của tôi đây.
Quả nhiên là học trò của Tần ảnh đế."
"Nếu vậy thì tốt quá.
Miễn sao là không có gì ngoài ý muốn."
Ba chữ "ngoài ý muốn", Tần Hà Vũ cố ý nhấn mạnh, sau đó buôn tay quay lại nhìn Chu Sinh.
Ban nãy cậu nghe Hoắc Thâm nói, cũng hiểu được mình gây ra hoạ không nhỏ, lại vẫn ương bướng đứng đó đúng tình hợp lý.
"Nếu như thật sự là họ sai, tôi tìm lại công đạo cho em." Tần Hà Vũ vươn tay xoa đầu cậu, thấp giọng nói.
Dù là em sai, thì anh cũng vẫn sẽ lấp liếm cho qua được.
Đánh người thôi mà, hồi trẻ anh cũng từng đánh người.
Căn phòng trôi qua một khoảng thời gian tĩnh lặng cùng ngột ngạt.
Ai nấy đều ngồi hoặc đứng chờ đợi Hoắc Thâm trở lại.
Tần Hà Vũ cũng không cần xem camera cũng biết đâu là sự thật.
Nhìn người diễn viên kia cả người đều là mồ hôi, thi thoảng lại liếc tới cửa ra vào.
Làm một diễn viên, việc kiểm soát biểu cảm và giả dạng các thân phận khác nhau cũng là một thách thức.
Tên này đã định sẵn là không hợp nghề diễn.
Dễ nhận ra như vậy, lừa được ai chứ?
Hoắc Thâm sau một thời gian cũng đã trở lại phòng chờ.
Điện thoại trong tay anh ta được đưa tới cho Tần Hà Vũ, bên trên màn hình là một đoạn video quay hình.
Mà Hoắc Thâm tiến lại chỗ diễn viên nọ, vung tay đấm một cái.
Lực từ cú đấm quá mạnh, trực tiếp đem người đánh ngã xuống sàn nhà.
Quản lý của anh ta sợ hãi hét lên.
Có thể chọn chỗ khác được không? Mặt tiền là thứ quan trọng đó.
"Mày có biết, tao khinh bỉ nhất là gì không?" Hoắc Thâm ra hiệu không cần cản anh lại.
"Chính là cái loại t*nh tr*ng thượng não như mày đấy.
Lại còn, thả dê nơi công cộng.
Đồ rẻ rách!"
Trên màn hình điện thoại, camera quay rất vừa góc độ, tên diễn viên tiến tới từ đằng sau Chu Sinh.
Ban đầu bọn họ giống như trò chuyện, sau đó tên diễn viên đột nhiên dán sát người lại, đưa tay sờ lên mông Chu Sinh.
Ai xem được điều này đều nhìn tới hắn ta với ánh mắt khinh bỉ.
Hoắc Thâm đã nói chuyện và thương lượng với bọn họ trước, lại càng tức giận.
Anh ta nhìn sang tên quản lý.
"Lúc nãy anh nói cái gì ấy nhỉ? Chúng tôi ghen tị, muốn ra tay để đoạt vai nam chính? Còn có muốn kiện? Ồ, không biết phải tôi nhớ nhầm không.
Yêu cầu chúng tôi phải quỳ xuống xin lỗi đàng hoàng."
"Tôi...!tôi không có nói như vậy." Quản lý lắc đầu phủ nhận.
"Cậu ngậm máu phun người."
"Vậy là mấy người dám trêu đùa..." Tần Hà Vũ đứng dậy, chiếc điện thoại được rút ra khỏi tay anh, bằng không sẽ bị nắm hỏng.
"...với người của tôi sao?"
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Tên diễn viên kia hèn mọn quỳ xuống.
"Là tôi có mắt như mù, không thấy được cậu đây là quý nhân nên mới làm ra hành động đó.
Tôi...!tôi khốn nạn quá."
"Hoắc Thâm, gọi phóng viên đi.
Người này làm quen tay như thế, trong đoàn quay phim hẳn có không ít người bị hắn ta làm tương tự đâu."
"Tần ảnh đế, anh đừng chấp tiểu nhân.
Tần ảnh đế, anh thương xót tôi với.
Tần ảnh đế!"
Chẳng ai dám nói đỡ cho tên diễn viên kia cả.
Bọn họ lần lượt rời khỏi căn phòng, nhốt người bên trong chờ cảnh sát tới giải đi..