Không khí lâm vào giằng co.
Tần Hà Vũ cũng không muốn làm khó bọn họ, chỉ cười một tiếng, nói Nhi Sương tiếp tục nói chuyện với mọi người là được, rồi rời đi.
Chu Sinh bị nắm tay kéo tới một bàn khác, vốn còn bất mãn nhưng đã được đưa tới một bàn toàn bánh tiramisu, lập tức thu hút chú ý, để cậu lăn xả với niềm yêu thích.
Nếu như có minh tinh đứng một mình và hiện rảnh rỗi, phóng viên có thể tiến lên để trò chuyện và phỏng vấn khi được sự cho phép.
Thường trường hợp này sẽ không xảy ra, ban nãy đúng là phù hợp điều kiện, nhưng mà Tần Hà Vũ đã xua tay thể hiện mình không muốn nói chuyện.
Cánh phóng viên cũng chỉ có thể yên lặng tại chỗ.
Nhưng mà bây giờ, phải liều mới có được miếng ăn.
"Cậu Chu Sinh, cậu có phiền không nếu tôi hỏi cậu vài câu?" Một nữ phòng viên tiến lên, lịch sử hỏi Chu Sinh.
Tần Hà Vũ nhướn mày, không đánh thẳng vào anh mà đi tìm người bên cạnh.
Có thể thấy người này biết tìm điểm mấu chốt.
Chu Sinh nhìn sang Tần Hà Vũ, nhận được cái gật đầu mới gật đầu lại với nữ phóng viên.
"Vậy tôi hỏi về vấn đề sự nghiệp của cậu trước nhé?" Nữ phóng viên thấy bước đầu thuận lời liền nở nụ cười.
"Hai tập của chương trình 'Hôm nay ai nấu cho tôi ăn?' đều bùng nổ và thu lại doanh số cao.
Đồng thời cũng là chủ đề hot hiện nay cùng các suy đoán mùa kế tiếp.
Cậu Sinh tập tiếp theo dự định mời ai?"
Chu Sinh liếc trái, liếc phải, sau đó nhìn cô phóng viên.
"Tôi không biết."
"Cậu...!chưa quyết định sao?" Cô phóng viên cảm thấy ngạc nhiên.
"Hoặc là gợi ý cũng được.
Những người có tiềm năng."
"Người quyết định khách mời sẽ là Tần Hà Vũ, tại sao tôi phải quan tâm ai sẽ ghé chương trình vào các mục kế tiếp chứ."
Thấy thanh niên trả lời tự nhiên như thế, nữ phóng viên nghi ngờ nhìn sang Tần Hà Vũ.
Chỉ thấy Tần Hà Vũ lôi từ đâu ra một chiếc bút, cầm lấy cuốn sổ tay của nữ phóng viên.
"Tôi cảm thấy, cô là một người rất tiềm năng, và có mắt nhìn.
Chuẩn bị tinh thần và sáng mai đăng bài báo giúp tôi nhé.
Đừng quên liên hệ tới tôi."
Nữ phóng viên nhận lại cuốn sổ tay, ngơ ngác nhìn xuống những kí tự Tần Hà Vũ vừa ghi xuống.
Là một dãy số, hình như là số điện thoại.
Và kí tự còn lại là một cái tên.
Tố Lượng.
Ảnh đế Tố Lượng? Chính là người được đánh giá sẽ mang lại làn sóng điện ảnh mới với tác phẩm "Tiếng thực vật" công bố cuối năm nay?
"Đừng để vuột mất thông tin.
Suỵt." Tần Hà Vũ xua tay với những phóng viên đang tiến lại.
"Một người thôi, đã hết thời gian rồi.
Mong cô rời đi cho."
Lúc nữ phóng viên rời đi, cô ấy còn quay lại nhìn hai người bọn họ, giống như không tin vào mắt mình.
Đến khi bóng áo biến mất sau cửa ra vào, Chu Sinh mới nhìn Tần Hà Vũ, hỏi.
"Anh ghi cái gì vậy?"
"Chút cơ may cho người mắt sáng thôi." Tần Hà Vũ cười mỉm, nhấp ngụm cocktail.
Bên cạnh sự phô bày vẻ đẹp của giới giải trí, tuần lễ thời trang còn có sự kiện đấu giá từ thiện.
Những món đồ của các minh tinh sẽ được đấu giá công khai, những nhà tài trợ trong chương trình cũng sẽ ra giá và cuối cùng, số tiền sẽ được đem đi làm từ thiện.
Mọi năm, đây cũng là tiết mục đặc sắc của chương trình, thu hút ánh nhìn người theo dõi.
Mà sâu bên trong, có người lợi dụng như một cách để rửa tiền.
Chu Sinh nhìn mấy món đồ, từ đồng hồ đến vòng tay, trang sức.
Mấy nhà đầu tư thả tay đấu giá, nhất thời hội trường sôi nổi hẳn.
Tần Hà Vũ nhìn tiết mục đấu giá chuyển tới chiếc ghim cài áo của một nữ minh tinh.
Đó có thể xem là một món trang sức đẹp.
Viên ngọc đỏ với những đường vân uốn lượn tạo nên giá trị.
Kích thước to như trứng chim bồ cầu đấy, dễ phải giá từ mấy triệu đến mấy chục.
"Trứng chim đỏ kia giá bao nhiêu?" Chu Sinh chỉ tay hỏi Tần Hà Vũ.
Tần Hà Vũ có hơi ngạc nhiên, không biết trứng chim đỏ Chu Sinh bảo là gì.
Thấy cậu chỉ tay mới biết là bảo món đồ trang sức.
"Thích sao? Vậy thấy họ hô số nào, em hô số lớn hơn là được."
Chu Sinh nghe thấy vậy liền lắng nghe xung quanh, có tiếng hô năm triệu, cậu liền hô sáu triệu.
Hô bảy thì cậu hét tám.
Cứ thế đội dần lên mười một triệu.
Tần Hà Vũ không có ý để Chu Sinh ngừng.
Lúc thấy ánh mắt mọi người nhìn tới còn nhún vai tỏ vẻ.
Trẻ con trong nhà muốn mua, anh cũng không làm gì được.
Cuối cùng chiếc ghim cài áo được bán với giá mười một triệu cho Chu Sinh.
Cầm món trang sức trên tay, Chu Sinh yêu thích không thôi.
Sau đó cánh phóng viên bắt được khoảnh khắc minh tinh cầm viên ngọc đó, tách khỏi lớp viền vàng xung quanh, sau đó tuỳ ý đưa đám viền vàng cho Tần Hà Vũ.
Chỉ thấy ảnh đế đem đám vàng kia đút vào túi áo, vươn tay muốn cầm viên ngọc lại bị Chu Sinh né đi.
Mặc kệ bên ngoài đang sôi trào như nào, muốn cao thì phải đi ngủ sớm, muốn đẹp thì không nên thức khuya.
Tiệc còn chưa kết thúc, Tần Hà Vũ đã xách người lên xe trở về căn hộ của bọn họ.
...***************...
Tiểu kịch trường:
Tần Hà Vũ: Các bạn nhỏ đang xem điện thoại sau mười giờ, đặt xuống và đi ngủ đi.
Chu Sinh: Đi ngủ đi.