Hoắc Thâm gõ máy tính càng lúc càng hăng.
Sao tình hình lại trở nên như này chứ?
Anh hung hăng đưa mắt nhìn tới người trên giường, Tố Lượng hai mắt nhắm nghiền, đầu quấn băng, trên mặt còn có vài vết xước do bị cát đá xẹt qua.
Chỉ một tiếng trước, người này còn bay nhảy trên dây cáp quay phim, ngoảnh lại đã thấy nằm trên đất im lìm, người xung quanh đều cuống lên cả.
Hoắc Thâm thậm chí còn cuống hơn.
Vừa hay xe của bọn họ ở bên ngoài cùng bãi đỗ xe, dưới sự trợ giúp của mọi người mà nâng Tố Lượng tới bệnh viện, lại sơ cứu mới xem như an tâm để người trên giường bệnh.
Cũng may Tố Lượng ngã xuống từ nơi không cao, chỉ là bị đập vào đúng mạch máu nên máu chảy nhiều, toàn thân cũng đều là xây xát nhẹ không đáng kể.
Đồ cổ trang vừa dày vừa nhiều lớp, lúc này thế mà có tác dụng ngoài ý muốn.
"Mọi người còn có việc ở trường quay." Trương Nhật nói.
"Quản lý và trợ lý của anh Tố Lượng có bảo đang trên đường tới.
Anh ở đây trông chừng anh ấy một lát đi.
Em trông Chu Sinh cho."
Chu Sinh vốn đã nghe Hoắc Thâm kể về chuyện của hai người bọn họ, xem như nể tình Tố Lượng hay mang đồ ăn cho mình, nói với đạo diễn để Hoắc Thâm ở lại chăm sóc.
Dù sao nếu tin tức này truyền ra, Chu Sinh vừa được tiếng tốt bụng, lại không bị dính tin ngoại tình.
Hoắc Thâm dưới sự đấu tranh, cuối cùng quyết định ở lại.
Cũng chỉ là nửa tiếng thôi, anh sợ cái gì chứ?
Tố Lượng mơ màng mở mắt ra đã thấy Hoắc Thâm như hung thần ác sát ngồi ở bàn gỗ bệnh viện, chiếc máy tính đáng thương bị người trút giận vẫn kiên cố làm việc.
"Anh Hoắc Thâm." Tố Lượng thều thào hô lên.
Lưng Hoắc Thâm khẽ cứng đờ.
Đúng là anh lớn tuổi hơn Tố Lượng, nhưng Tố Lượng lúc nào cũng gọi Hoắc Thâm, Hoắc Thâm, lâu dần anh cũng quên mất cái này rồi.
"Cậu tỉnh rồi thì nghỉ tiếp đi.
Lát nữa trợ lý của cậu sẽ tới, tôi đi trước." Hoắc Thâm đứng dậy, gấp máy tính.
"Rót em cốc nước đã...!Em khát..." Tố Lượng hạ tông giọng, yếu ớt đòi hỏi.
Hoắc Thâm quay người, cầm lấy cốc nước với bình nước, rót một cốc đưa cho người vẫn còn nằm trên giường.
Tố Lượng nhìn cốc nước trên đầu mình.
"Em đang nằm mà, đâu thể uống nước."
Hoắc Thâm mặt không đổi sắc nâng giường lên, đưa cốc nước cho người bệnh.
Thấy người nhận lấy cốc nước, anh liền quay đi muốn rời khỏi nơi này.
"Chúng ta...!không thể nói chuyện lâu hơn chút sao?" Tố Lượng nói.
"Có gì đáng để nói chứ?"
"Giống như hiện tại anh thế nào? Sau khi kết hôn có...!hạnh phúc không? Người còn lại...!là ai vậy?"
Hoắc Thâm nhíu mày quay người lại, nhìn Tố Lượng như người mê sảng.
"Tôi kết hôn? Lúc nào?"
"A?" Tố Lượng mê mang.
"Không phải Trương Nhật nói, anh kết hôn rồi sao?"
"Cậu nghĩ, với những gì cậu làm với tôi, sẽ có người nào chấp nhận một đứa khiếm khuyết sao?" Càng nói, giọng Hoắc Thâm càng trở nên cay nghiệt.
"Anh Hoắc Thâm, em không có ý đó.
Em...!Chúng ta nói chuyện được không? Anh đừng đi."
Đồ đạc đã dọn dẹp xong, Hoắc Thâm đặt cái cặp xuống mặt bàn cái phịch.
Anh nghĩ lại, tại sao anh lại phải là người trốn chạy chứ? Hiện tại anh là Beta, có gì phải sợ tên Alpha to xác này chứ?
Hoắc Thâm kéo ghế, lại ngồi gần Tố Lượng.
"Được, chúng ta hai mặt một lời.
Nói đi.
Nói rồi, sau này làm ơn Tố chủ tịch tránh xa tôi ra.
Đừng cứ mãi lởn vởn trước mặt một người hèn mọn như tôi làm gì."
Tố Lượng nhíu mày, biểu cảm đau khổ.
"Tôi sẽ không tin cậu đâu, dù sao cậu cũng từng là đối thủ với Tần Hà Vũ, làm gì có biểu cảm nào mà cậu không diễn được."
"Em không có." Tố Lượng yếu ớt đáp lại.
"Nếu như cậu không có gì để nói, vậy chúng ta kết thúc đi."
"Không, từ từ đã." Tố Lượng níu người lại.
"Anh...!thật sự chưa kết hôn sao?"
"Chưa." Hoắc Thâm nhìn người đối diện biểu cảm sáng rỡ lên.
"Nhưng mà người tôi chọn, sẽ không bao giờ là cậu.
Vậy nên tránh xa tôi chút.
Đừng làm mấy cái trò mất mặt."
"Không đâu.
Em muốn theo đuổi anh mà.
Chúng ta làm lại từ đầu được không? Em ly dị rồi.
Ly dị trong hoà bình, thật đấy.
Hiện tại sẽ không có ai ngăn cản chúng ta đâu."
"Nhưng tôi không muốn dính dáng gì tới cậu nữa.
Sai lầm lớn nhất đời tôi, chính là ngu muội tin vào lời của cậu.
Cậu nghĩ có thể lừa tôi vào một cái hố hai lần sao? Năm đó cậu sai người đi giết tôi không đủ thoả mãn hay sao?"
"Anh Hoắc Thâm, em không có.
Sai người gì chứ? Năm đó, đúng là em hiếu thắng, em bỏ rơi anh.
Em xin lỗi mà.
Em..."
"Vậy cậu nói gì với thứ này?" Hoắc Thâm tức giận xô đổ chiếc ghế.
Anh kéo áo lên, để lộ vết sẹo dài bên mạn sườn.
Vết sẹo qua thời gian dài đã không còn vẻ ghê rợn ban đầu, nhưng qua độ lồi lên có thể thấy năm đó vết thương sâu cỡ nào.
Tố Lượng nhìn chăm chăm vết sẹo đó, sau đó hoảng loạn nhìn lên Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm nhìn người đối diện đầy căm phẫn.
"Là cậu hứa hẹn với tôi về cuộc sống đẹp đẽ.
Cũng chính cậu vì vinh hoa phú quý mà rời bỏ tôi, lại coi tôi như vết nhơ muốn xoá sổ.
Hiện tại lại nói muốn nối tình xưa, việc năm xưa là hiểu lầm? Cậu cho tôi là con nít lên ba cậu nói gì cũng tin sao? Tố Lượng, tôi nói cho cậu biết, đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.
Không bao giờ!"
Hoắc Thâm hét lên.
Anh quay người, mặc kệ Tố Lượng vì muốn níu lấy anh mà bắt hụt, tự mình ngã xuống giường.
Quản lý của Tố Lượng mở cửa phòng bệnh, bị Hoắc Thâm xô phải cũng choáng váng một lúc, chút nữa không kìm được là chửi thề.
Lúc thấy Tố Lượng chật vật trên mặt đất, anh ta còn hoảng hơn nữa.
"Đưa tôi điện thoại." Tố Lượng vươn tay chỉ tới chiếc túi được mọi người để ở chiếc bàn góc phòng.
"Tôi muốn gọi cho em tôi.
Đưa tôi điện thoại!"