Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Vài lời lảm nhảm của Editor:

Phải nói thế nào nhỉ, mình cảm thấy nội dung truyện này khá hay, nhưng lại
cực kỳ khó edit, từ ngữ rất khó hiểu, có thể do mình trước giờ chưa edit thể loại huyền huyễn này bao giờ nên cảm thấy có nhiều từ rất lạ phải
suy nghĩ đắn đo rất lâu mới tìm được từ ngữ thích hợp.

Mình đọc đến
đâu edit đến đấy, vậy nên mạch truyện vẫn còn lủng củng, có một số
chỗ cách xưng hô vẫn còn chưa hợp lý, có thể theo mạch truyện sau này
mình sẽ sửa lại cho phù hợp, vậy nên rất hoan nghênh mọi người góp ý.

Chương 2:

Edit Hoa Trong Tuyết

Năm hai ngàn hai trăm chín mươi tám, ở đế đô.

”Tần quản gia, đồ ở đây.”

Nương theo lấy tiếng nói, chùm đèn lờ mờ trong phòng chợt sáng lên, người lén lén lút lút trong phòng càng thêm hoảng sợ, nhanh chóng đứng thẳng lên, cùng lúc ấy đồ vật trong tay trượt xuống, thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Nghiên đầu thoáng nhìn về phía cửa, hoang mang rối loạn đặt thứ đó trở về vị trí cũ, sau đó đi đến một góc co ro núp vào.

Một ông lão mặc quần áo lao động đi đến thấy thế đôi đồng tử khẽ co rút,
nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cho đến lúc thấy người nọ trốn đi, mới không chút dấu vết nghiên đầu nhìn quản gia đứng phía sau sau đấy cúi
đầu.

”Ừ.” Tần quản gia lạnh lùng lên tiếng, nói xong, bước
qua ông lão, bước từng bước vào, cuối cùng dừng lại trước một kệ cao
trên kệ đang để một cái rương màu đen, hai tròng mắt lóe lên, “Cái này?”

Ông lão đứng tại chỗ nghe thấy da đầu tê rần, vô thức nhìn thoáng qua người trong góc, “Vâng.”

Tần quản gia nghe vậy sắc mặt bất động, đeo bao tay sau đó cầm lấy hộp,
nhíu mày, “Ta cầm cái hộp này đi, cùng quý phủ hợp tác vui vẻ.”

Nói xong liền đặt nhẹ rương xuống cái khay đã chuẩn bị sẵn, trên khay có
bốn cái sừng đen cố định rương rất chắc chắn, xung quanh lại được lót
lông vũ mềm mại.

Lúc này Tần quản gia mới nhìn về phía nô
bộc đi theo sau liếc một cái, người nọ lập tức hiểu ý, móc đồ đã chuẩn
bị sẵn từ trong túi ra, nhìn qua là một tờ giấy bạc thật mỏng đưa cho
ông lão.

”Phòng ngừa vạn nhất, đưa cho ngươi miếng bạc,
phương pháp dùng có chút cổ xưa, muốn chắc lọc phải chờ đến tuần sau,
không nên quá nóng lòng.” Tần quản gia vừa nói, vừa bước ra khỏi gian
phòng.

Ông lão sau khi nhận lấy miếng bạc nhỏ, sau ót đã sớm toát mồ hôi, cúi đầu nói, “Đại nhân và quản gia yên tâm, ta biết...”

Nhưng mà ông lão chưa nói hết lời, quản gia đi đi ra tới cửa phòng, không có ý muốn nghe tiếp.

Ông lão cũng không ngại, im lặng lắng nghe, đến lúc xác định bọn họ đã đi
thật xa, mới ném cái mũ trên đầu xuống, nổi giận đùng đùng quay người
kéo cái người nhỏ nhỏ núp trong góc ra.

”Cháu nói đi! Cháu ở đây làm cái gì?!”

Tiểu cô nương bị bắt đến hơi mất thăng bằng, vì bảo vệ đồ vật trong ngực, cả người bị ném xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn, tru lên nói, “Đau!
Ông nội!”

”Cháu vẫn coi ta là ông nội? Không phải từ trước
ta đã dặn cháu không được phép bước vào căn phòng này rồi sao?” Ông lão
có chút khó thở, quát lớn, “ Căn bản cháu không nghe lời ta nói...”

”Cháu biết!” Tiểu cô nương sau khi bò dậy vẫn ôm thật chặt đồ trong ngực, có
chút nổi giận nói, “Đối tượng kết hôn hôm nay của Ngu đại nhân, chỉ là
một cái trứng của tộc Nặc Nhĩ!”

Ông lão càng nổi giận, ánh
mắt càng hung hiểm, “Biết rõ mà cháu vẫn đến?! Bình thường cháu thích
hồ đồ như thế nào cũng kệ, hiện tại cũng không phân biệt nặng nhẹ?”

Trong nháy mắt tiểu cô nương kia không nói gì, ngồi dưới đất, trong ánh mắt lộ ra vài phần ủy khuất, “Cháu...”

Ông lão thấy thái độ của tiểu cô nương kia, nhìn cả buổi, rút cuộc cũng
không nhẫn tâm được, nhưng đúng lúc này, ánh mắt của ông lóe lên, nhìn
cái hộp trên tay tiểu cô nương.

Nhướng mày, “Tiểu Hưu, đưa đồ vật trong tay cháu cho ta.”

Tiểu Hưu dừng lại một chút, cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ trong lòng, sau nửa
ngày, mới móp méo môi, đưa đến trước mặt ông lão, lui ra sau vài bước,
thanh âm có chút run rẩy nói, “Cháu không muốn nhìn thấy Ngu đại nhân bị ép buộc kết hôn như vậy, vì vậy cháu liền...”

Cô vừa nói, ông lão cũng đã mở cái hộp kia ra.

Thấy bên trong là một quả trứng bóng loán sạch sẽ, một quả trứng của Nặc Nhĩ tộc, lão nhân hơi sững sờ, “Vì vậy cháu định treo đầu dê bán thịt chó?”

”Đây là việc duy nhất mà cháu có thể làm, “ Tiểu Hưu chôn đầu giữa hai đầu
gối, rầu rĩ nói, “Coi như là Ngu đại nhân bất đắc dĩ phải làm như vậy,
cũng không nên tìm một quả trứng Nặc Nhĩ tộc phẩm chất kém như vậy, vì
vậy cháu nghĩ muốn đổi cho Ngu đại nhân một quả trứng tốt hơn, vốn, vốn
thiếu chút nữa sẽ thành công, nếu như tay chân cháu không vụng về.”

Nhìn cháu gái co lại như một viên cầu trong góc, ông lão yên lặng đóng hộp
lại, nhẹ nhàng thở dài, thò tay vỗ vỗ đầu của nàng, “Cháu nghĩ mình có
thể thành công?”

”Đương nhiên!” Cái đầu nhỏ cúi gầm bỗng
chốc ngẩng lên đôi mắt đen láy, một đôi mắt sáng lóng lánh, “Ông nội,
Ngu đại nhân là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta, hơn nữa vừa rồi
quản gia cũng không phát hiện ra cháu, nếu như tốc độ của cháu nhanh
thêm chút nữ nhất định sẽ làm được!”

”Nha đầu ngốc.” Ông lão thở dài, chậm rãi ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, vỗ vỗ bờ vai của cô,“Cháu cho rằng Tần quản gia thật sự không phát hiện ra cháu?”

Ánh mắt Tiểu Hưu kẽ động, “A?”

”Đây chính là tổng quản của nhà họ Ngu, hơn nữa những người kia là đều là
nhưng những người được huấn luyện đặt biệt, cháu cho rằng mang theo bọn
họ chỉ để làm đẹp mắt sao? Sợ là hắn phát hiện ra cháu còn trước cả ta.” Ông lão nói qua, trả lại cho cô cái hộp, “Quả trứng Tần quản gia mang
đi dù sao cũng là do chính Ngu đại nhân chọn, cháu muốn thay đổi, nhất
định sẽ không có kết quả tốt. Huống chi việc đã đến nước này, làm hay
không làm cũng không có gì khác nhau.”

Tiểu Hưu nghe xong,
trong nháy mắt tâm tình liền bị kích động, “Thế nhưng là, kết hôn cùng
Nặc Nhĩ tộc đối với Hồn Thú tộc chính là tìm đường chết, hổ dữ cũng
không ăn thịt con đâu! Ngu lão phu nhân căn bản chính là...”

”Nói cái gì đó!” Ông lão nhướng mày, thò tay vỗ vỗ trên đầu Tiểu Hưu, “Tiểu Hưu, sao cháu có thể nói những chuyện này?”

Sắc mặt Tiểu Hưu cứng đờ, cắn cắn môi, nuốt lời muốn nói vào bụng, đứng lên bước qua ông lão chạy ra ngoài, ông lão thở dài, chạy thẳng một mạch về phòng, đóng cửa phòng lại, tùy tiện để hộp gấm xuống bàn, nhào lên
giường chôn mặt vào chăn.

Ở đế quốc Á Đặc, tộc Nặc Nhĩ có
địa vị rất thấp, Nặc Nhĩ tộc sau khi được sinh ra chỉ lớn bằng bàn tay, ở đế quốc Á Đặc nơi lấy sức mạnh đứng đầu thì tộc người này rất không
được hoan nghênh.

Tuy rằng sau nửa tuổi người tộc này sẽ
trưởng thành, có tỷ lệ rất lớn sẽ biến thành Tạp Nhĩ tộc, có được hình
dáng như người bình thường, nhưng thể chất cũng sẽ rất yếu đuối.

Huống chi cho dù là một Tạp Nhĩ tộc hay là một Nặc Nhĩ tộc, đều phả dựa vào
Hồn Thú tộc bảo vệ cho mình, hình thức sinh tồn như vậy đã được hình
thành từ rất lâu, giống như một giao dịch, Hồn Thú tộc sẽ bảo vệ Nặc Nhĩ tộc, trái lại, Nặc Nhĩ tộc sẽ cung cấp Hồn Thú thạch cho Hồn Thú tộc.

Không sai, Hồn Thú muốn phát triển cần phải có Hồn Thú thạch, mỗi Hồn Thú
cũng sẽ có những thuộc tính không giống nhau, nên cũng sẽ cần những hồn
thạch khác nhau, chọn sai thuộc tính sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Hồn Thú,
mà chỉ sau khi có khế ước với Nặc Nhĩ tộc, mới dựa vào thuộc tính của
Hồn Thú, mới biết được hồn thạch cần là gì.

Mà năng lực của
Nặc Nhĩ tộc rất yếu, Hồn Thú tộc lại rất mạnh, vì vậy một Hồn Thú bình
thường sẽ khế ước với rất nhiều Nặc Nhĩ tộc, thậm chí là vài chục tộc
nhân Nặc Nhĩ tộc, tình trạng như vậy ở đế quốc Á Đặc cũng không phải là hiếm thấy.

Đây là cách thức chung sống có từ rất lâu, hơn
nữa Hồn Thú tộc dần trở nên mạnh mẽ, nên địa vị của Nặc Nhĩ tộc ở đế
quốc Á Đặc dần dần bị hạ thấp.

Nhưng bài xích kết hôn vơi Nặc Nhĩ tộc, đối với Hồn Thú Tộc, không phải vì địa vị của bọn họ.

Hồn Thú tộc có dấu hiệu để đánh dấu bạn lữ kết hôn cùng mình, đối với bọn
họ, dấu hiệu chính là hứa hẹn, được khắc tạo thành dấu vết, ở đế quốc Á
Đặc nếu làm trái với hứa hẹn sẽ không được chấp nhận.

Nói
cách khác, nếu như một Hồn Thú tộc kết hôn với một Nặc Nhĩ tộc, như vậy
Hồn Thú tộc này sẽ chỉ có thể có một Nặc Nhĩ tộc không thể chọn
thêm một Nặc Nhĩ tộc khác.

Nếu như đó là một Nặc Nhĩ tộc vô cùng suất sắc, hoặc là một Nặc Nhĩ tộc sau nửa tuổi có thể tiến hóa
thành một Tạp Nhĩ tộc thì có thể giải trừ hôn ước, nhưng mà dấu hiệu Ngu Uyên muốn đánh dấu, còn là một Nặc Nhĩ tộc chưa được sinh ra, hơn nữa
là một cái trứng Nặc Nhĩ tộc đầy màu sắc.

Vỏ trứng càng
trắng sạch thì Nặc Nhĩ tộc sinh ra sẽ có tìm lực càng lớn, như vậy một
quả trứng Nặc Nhĩ tộc sặc sỡ, cũng sẽ không biến thành một Tạp Nhĩ tộc,
cái này có nghĩa là, cả đời Ngu Uyên sẽ phải nắm tay với một Nặc Nhĩ tộc vô cùng thấp kém, nằm kỳ trên giường chỉ nhỏ bằng bàn tay.

Nặc Nhĩ tộc tìm lực thấp, căn bản không có cách nào cung cấp hồn thạch cấp
cao, còn đối với Hồn Thú vật mà nói, không có Hồn Thạch, trên cơ bản đó
là một con đường chết.

Ở đế quốc Á Đặc Ngu Uyên chính là cửu hồn thuật sư, thành danh sau một trận chiến đã trở thành nam thần trong lòng tất cả các thiếu nữ ở đế quốc Á Đặc, gia thế hiển hách, bậc cha
chú tổ tông đều là các vị tướng quân rất có tiếng tăm, vô luận từ phương diện nào nhìn vào, đều rất hoàn mỹ.

Trước đây khi lần đầu
tiên trông thấy hắn, Tiểu Hưu vẫn chỉ là một nô lệ ở Viễn Đông, chỉ thấy người này nhìn qua lạnh lùng như băng, ở trên cao cả đời cũng không với tới, ai cũng không nghĩ đến, người này xoay người lại giải phóng cho
hành tinh của bọn họ.

Chu dù người cuối cùng truyền thông
thông báo không phải là hắn, nhưng Tiểu Hưu biết, chính là hắn đã cho
bọn họ một cuộc sống mới.

Cho nên cô vĩnh viên không hiểu
tại sao, Ngu lão phu nhân lại để cho con ruột của mình, kết hôn cùng với một Nặc Nhĩ tộc chưa được sinh ra, coi như có đưa ra lý do chính đáng
như thế nào, cũng không thể che lấp được này là con đường tuyệt mệnh.

Lúc này Tiểu Hưu càng lúc càng cảm thấy gấp gáp, tâm tình suy ngĩ càng lúc
càng nặng nề, cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang
lên một tiếng “ ting”.

Cô hơi sững sờ, vừa nghiêng đầu, đã
nhìn thấy màng hình điện tử treo trên góc nhà đã tự động mở ra, ở trên
màn ảnh, còn không phải là Ngu Uyên sao?

Trong nháy mắt Tiểu Hưu lấy lại tinh thần, liền ngồi bật dậy nhìn vào màn hình.

Màn hình điện tử được cô thiết kế đặt biệt, chỉ cần Ngu Uyên xuất hiện trên truyền hình thì sẽ tự động thu phát, cô cũng biết rõ ngày hôm nay là
ngày kết hôn, nhưng lúc trước chưa từng nói sẽ truyền hình trực tiếp?

Bây giờ Tiểu Hưu cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ thấy trong
video khuôn mặt Ngu Uyên lạnh băng đường nét sắc sảo như được điêu khắc, từ trong video có thể thấy rất rõ Tần quản gia đang bê cái khay trên
khay là một rương nhỏ chính là chiếc rương được lấy từ nhà kho.

Từ đầu tới cuối, biểu cảm trên khuôn mặt Ngu Uyên không có chút thay đổi nào.

Giống như hôn lễ làm cho cả đế quốc khiếp sợ này không hề liên quan gì tới
hắn, cùng với khúc quân hành vang lên trong hôn lễ, giống như hai thế
giới khác nhau.

Cho đến khi Tần quản gia mang chiếc rương
đưa đến trước mặt hắn, đến khi quả trứng sặc sỡ của Nặc Nhĩ tộc xuất
hiện trên màn ảnh, cho đến khi ánh mắt của Ngu lão phu nhân chợt lóe
lên, bên kia Ngu Uyên mới đưa cánh tay lên, khắc dấu hiệu của bản thân
lên trên quả trứng sặc sỡ.

Bình thường khế ước của Hồn Thú tộc và Nặc Nhĩ tộc được ký kết sau nửa năm khi Nặc Nhĩ tộc đã thành niên, xác
định Nặc Nhĩ tộc sẽ không trở thành Tạp Nhĩ tộc mới ký kết.

Dấu hiệu xuất hiện trên một Nặc Nhĩ tộc vẫn còn là một quả trứng rất hiếm
thấy, mà lúc đánh đánh dấu dấu hiệu cũng là lúc Nặc Nhĩ tộc thoát xác,
chủ yếu là muốn dùng tinh thần lực cường hãn của Hồn Thú tộc làm cho Nặc Nhĩ tộc thoát xác, dùng cái này ký giao kèo bảo hộ Nặc Nhĩ tộc, đương
nhiên, nếu như vỏ trứng không tiếp nhận tinh thần lực của Hồn Thú, hôn
lễ sẽ xảy ra vấn đề.

Thông tin về hôn lễ này cũng đã náo
loạn các hành tinh trong một thời gian dài rồi, lúc mới bắt đầu mọi
người đều nghĩ đây chỉ là vui đùa, sau đấy lại cảm thấy mặc dù Ngu Uyên
đã đồng ý, cũng sẽ tìm biện pháp làm cho hôn lễ này không được thực
hiện, cho nên không ai nghĩ đến, hôn lễ này lại dùng phương thức truyền
hình trực tiếp để xuất hiện trước mắt mọi người!

Theo động
tác của Ngu Uyên, Tiểu Hưu càng ngày càng gấp, cho đến khi ngón tay của
hắn với những khớp xương rõ ràng vẽ lên vỏ trứng một ký hiệu, cả ký hiệu phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.

Tiếp theo, rõ ràng trông thấy vỏ trứng xuất hiện một vết rạn nức.

Móng tay của Tiểu Hưu đã cắm thật sâu vào lòng bàn tay.

Sau đó một giây sau, cô nhìn thấy một Nặc Nhĩ tộc mới sinh, từ từ nghiền nát vỏ trứng nhô đầu ra.

Mang theo dịch nhờn nằm sấp lên nệm nhung trên khay, dáng vẻ mơ mơ màng màng mở mắt ra, vô thức nhìn về hướng phát ra dấu hiệu, ánh mắt tản mát rơi
trên người Ngu Uyên, khóe mắt giống như mang theo nước mắt, sau đấy chật chật miệng, duỗi bàn tay nhỏ nhỏ ra phía bên ngoài đẩy đẩy ---

Tiếp theo trọng tâm không ổn định, liền ngã ra bàn tay Ngu Uyên không biết từ lúc nào đã đưa ra đỡ.

Bàn tay to lớn kia giống như bọc lại thân thể trần truồng đang phát sáng
của Nặc Nhĩ tộc, giống như không chút để ý đến dịch nhờn trên người Nặc
Nhĩ tộc mới sinh.

Cùng lúc đó, giống như cảm nhận được hồn
lực của Ngu Uyên nên Nặc Nhĩ tộc vô cùng an tâm dựa đầu vào lòng bàn tay Ngu Uyên, sau đấy khò khè mà thổi bong bóng mũi, nhắm mắt lại dùng đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm lên ngón tay của Ngu Uyên, nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, an ổn ngủ.

Ngồi trước màn hình điện tử Tiểu Hưu
nhìn thấy nghi thức đánh dấu dấu hiệu kết thúc, Ngu Uyên và Nặc Nhĩ tộc
mới sinh lấy giấy chứng nhận kết hôn, cả người đều cứng ngắc lại.

Cảm thấy cái Nặc Nhĩ tộc kia hình như không phải là tư chất cực kì kém cỏi, trái lại, còn giống như có chút...

Mạnh mẽ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui