Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
chử Thư Mặc cứ như vậy ngồi trên vai Ngu Uyên, hai người đi qua một cái hoa viên rộng lớn rồi mới đi vào một tòa nhà. Lão quản gia vẫn luôn đi trước họ, thi thoảng quay đầu lại nhìn, rồi giơ một tay ra ý có ý mời.
Xung quanh xuất hiện mấy người hầu gái, thấy Ngu Uyên đều cúi người chào hắn.
Đi khoảng mười phút, Chử Thư Mặc được Ngu Uyên dẫn vào một căn phòng. Lúc này, lão quản gia dẫn đường rốt cuộc cũng dừng bước, giơ tay có ý mời ngồi.
Ngu Uyên không nói gì, theo y tứ của lão mà đi xuống một cái ghế ngồi xuống.
Đây là một căn phòng vô cùng tráng lệ, mỗi một nơi đều tựa như được trang trí một cách tỉ mỉ. Cách bài trí cũng rất xa hoa, ngay cả bộ trà cụ cũng xinh đẹp như vậy. (MTLTH.dđlqđ)
Chử Thư Mặc cúi đầu nhìn chén trà làm từ ngọc thạch tỏa ra ánh sáng màu xanh tối, nhíu mày, chúi đầu vào gáy Ngu Uyên, không chịu nói lời nào.
Đây rõ ràng là vật có tính hàn, Chử Thư Mặc cả đời sợ lạnh, vì vậy nhìn thấy cái thứ tỏa ra ánh sáng xanh kia chỉ muốn chạy. Nhưng làn da ở gáy Ngu Uyên rất ấm, ấm cả vào trong thân thể cậu, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cứ cọ cọ lên gáy hắn.
Ngu Uyên dường như chẳng có chút cảm giác nào, hắn vươn tay xoa xoa gương mặt của Chử Thư Mặc, trong ánh mắt hiện lên chút ý cười như có như không, dường như hắn phát hiện ra điều gì đó rất thú vị.
Chử Thư Mặc cau mày đẩy tay hắn ra.
Vì an toàn của bản thân nên tôi mới thân cận anh, anh đừng có được nước mà làm tới!
Bên này động tác của cậu vừa xong, cửa phòng liền mở ra.
Chử Thư Mặc dừng một chút, sau đó đầu nhỏ quay lại, nhìn qua vai Ngu Uyên nhìn quý bà trang dung đẹp đẽ, trên người trang sức từng vòng từng vòng. Bà ta đi qua, liếc Ngu Uyên một cái, ánh mắt
//