Thực ra động tác kia của Chử Thư Mặc rất nhỏ, nhưng Ficker – người từ khi bước chân vào căn phòng này luôn theo dõi cậu, người phải hứng chịu những sụp đổ trong nội tâm – liếc mắt đã thấy.
Hành động này của cậu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, lại có sự đối lập như trời xanh và vực thẳm giữa hai hình thể, làm cho Ficker phát hiện có điều không đúng.
Càng miễn bàn đến người luôn luôn đặt ánh mắt lên bàn như Ngu Uyên.
Cho nên, mặc dù cậu đã rất nhanh chóng khôi phục lại biểu tình, nhưng động tác theo bản năng kia vẫn bị hai người nhìn thấy.
Ficker là một chàng trai đơn thuần, lại có lòng yêu thương vô bờ bến với tộc Noelle.
Năm đó chỉ với một tình yêu như vậy mà lao đầu vào theo ngành y dành riêng cho Noelle mà ai cũng khinh bỉ, bởi vậy cũng đã rõ ràng được tâm tư của anh.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nhất định là khi tiểu Mặc bị bắt cóc, tìm không được Ngu Uyên mà bắt đầu rơi vào hoảng hốt, sợ hãi.
Mà cái tên bác sĩ Lý kia nghe chừng cũng chẳng phải hạng tốt lành, khẳng định là những việc ông ta làm cũng không quân tử gì cho cam.
Có khi là ông ta trói tiểu Mặc trên ghế, rồi đe dọa những thứ kinh khủng bắt bé con phải tiêm.
Tưởng tượng hình ảnh Noelle nhỏ bé bất lực bị trói chặt trên ghế, hai mắt ướt đẫm, thống khổ đáng thương, xung quanh lại toàn là bọn Hồn thú cao to ác ôn, Ficker cảm thấy đau lòng không thôi.
Chẳng cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn tiểu Mặc đã sợ hãi rất nhiều.
Sau khi đã thông suốt ý tưởng trong đầu, Ficker nháy mắt đã thoát ra khỏi cảm xúc bi thương, lại nhìn vị ảnh đế - Chử Thư Mặc trên bàn vẫn mang vẻ mặt ‘đời không còn gì luyến tiếc’, anh lập tức quên hết những chuyện biến nhỏ thành lớn, biến lớn thành nhỏ vừa rồi.
Đúng vậy, mọi chuyện tất cả đều là mây bay, chỉ có những cái ôm yêu thương mới là chân thật.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian thay đổi cảm xúc của Ficker, Chử Thư Mặc cảm giác như thể mình là dê đợi làm thịt, da đầu đột nhiên cảm thấy tê dại.
“……Làm sao vậy?” Phát hiện trong phòng an tĩnh một cách bất thường, A Trạch – người vẫn luôn nghiêm túc báo cáo, không để ý đến hành động bất thường của Chử Thư Mặc, bối rối hỏi.
“Ficker.” Nhìn Ficker đã bắt đầu không kiềm giữ được tay chân, Ngu Uyên lành lạnh nói: “Cậu đi tìm Maca.”
Ficker thật vất vả mới khôi phục lại tinh thần, sửng sốt, chỉ tay vào mình: “Tôi, tôi, tôi đi á?”
“Phải.” Ngu Uyên bác bỏ ý kiến nói.
“Hỏi cái gì chứ….” Đột nhiên bị điểm danh, Ficker ngu ngơ lên tiếng.
“Hỏi ông ta có thích ăn kẹo Bass hay không.” Ngu Uyên ra vẻ đứng đắn nói.
Ficker hoàn toàn không hiểu đã
.