Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe


Tạ Thụy nghe thấy câu hỏi của Chử Thư Mặc, gật đầu, rồi nhìn lên: “Sắp đến giờ rồi, cậu nhanh vào tìm thẻ dự thi của mình đi.
Phải lấy được nó trước khi cuộc thi bắt đầu đấy.
Nếu không, ai mà biết bọn họ lại ra đề bài quái quỷ nào nữa, ví dụ như không tập hợp đúng giờ sẽ bị trừ điểm chẳng hạn.”

Tạ Thụy vừa nói vừa xem thường, hiển nhiên cậu ta đã bị các cuộc thi lạ lùng của căn cứ Andrew làm cho chán nản.

Bỏ qua những cảm xúc này, hiện tại nhìn Tạ Thụy rất khác so với ban đầu.

Thái độ của cậu ta vô cùng thân thiết, lời nói không còn cao ngạo và xem thường.
Chử Thư Mặc chỉ rời đi mấy tiếng mà thôi, tính tình người này lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy làm cho cậu cảm thấy khá là kinh ngạc, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Rất lâu sau mới hồi phục lại được, cậu đẩy đẩy người có thân hình cao lớn trước mặt: “Kết quả đã có rồi sao?”

“A! Nói đến cái này mới nhớ!” Tạ Thụy vỗ tay, vui rạo rực nói: “ Lần này chúng ta xếp hạng hai! Điểm số đã được cộng vào trong hồ sơ cá nhân.
Lát nữa cậu trở về rồi xem, lúc cậu không có mặt, cảnh tượng kia có bao nhiêu hoành tráng, cái tên ngốc đầu bóng lưỡng ấy….Ồ đúng rồi, nói đi, cậu đã đi đâu vậy?”

Chử Thư Mặc nhìn cậu ta, lựa chọn xem nhẹ vấn đề cuối cùng này, lại hỏi ngược lại: “Tôi…cũng có?”

Sự kinh ngạc của cậu không phải không có nguyên nhân, vòng thi này cậu không đóng góp gì nhiều, tối thiểu cần góp mặt cậu cũng không làm được, phần lớn thời gian đều không tham gia vào cuộc tranh luận nhóm.
Theo lẽ thường mà nói, cậu hẳn là không lấy được phần thưởng của vòng thi này mới đúng, hoặc sẽ được lấy ít hơn các thành viên còn lại.

“Đương nhiên là có rồi, chúng ta là một tổ mà.” Tạ Thụy hai tay ôm ngực, nghiêm túc nói: “Lại nói, nếu không có cậu hỗ trợ, chúng tôi cũng không thể leo lên hạng hai được, có khi còn đang bối rối tìm lời giải ấy chứ.”

Cậu ta vừa nói, vừa mất tự nhiên quay đầu lại nhìn Mao Đầu, thái độ chân thành hơn nhiều, nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu ta nói những lời này.

Mao Đầu thấy vậy, lườm cậu ta một cái, sau đó cũng gật đầu với Chử Thư Mặc: “Đúng vậy, đây là ý kiến chung của mọi người, nhất trí báo tên cậu lên cùng cả nhóm.
Lúc trước chúng tôi còn lo âu không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, lát sau cậu nhớ nên giải thích với Tàn Nhang, cậu ấy rất lo lắng cho cậu.”

Cậu vừa nói dứt lời, Chử Thư Mặc đã gật đầu lia lịa.
Cậu đã thấy Tàn Nhang không yên lòng như thế nào trên màn hình điện tử.
Nghe A Trạch nói, chính là Tàn Nhang đã đi tìm Chritian, sau đó A Trạch mới nhận



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui