Edit: SodaSora
—
Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng, bên ngoài hoàng hôn thật đẹp.
Mạnh Giản nghiêng đầu chiêm ngưỡng, hoàng hôn như máu!
"Chị..."
Mạnh Giản quay đầu lại, giường của Mạnh Sanh ngay bên cạnh giường cô.
"Chị à, chị là sợ quá mà ngất đi!"
"Vớ vẩn!" Mạnh Giản ngẩng đầu lên, "Chị là do mất sức, mất sức đó!"
Mạnh Sanh mím môi, vết thương trên người cậu vẫn chưa lành, "Cho dù chị không đến đó, em cũng có thể tự cứu mình, tại sao chị lại..."
"Tại sao chị lại phải làm vậy? Chị đã nói phải tận mắt nhìn thấy ông ta chết chị mới có thể yên tâm.
Đúng rồi, hắn ta chết chưa?"
Mạnh Sanh gật đầu, tuy rằng từ nhỏ cậu cũng đã trải qua nhiều chuyện, nhưng hai chị em cậu còn chưa chính mắt nhìn thấy người chết, ngoại trừ mẹ của họ.
Lần này tuy nguy hiểm, nhưng ít nhất vận may cũng không tệ!
Mạnh Giản yên tâm, cô hỏi: "Hắn chảy máu mà chết sao?" Xem ra như thế này quá dễ dàng với hắn.
Sắc mặt Mạnh Sanh có chút khó coi, nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, cậu gần như nôn hết bữa tối của ngày hôm trước.
Cậu nói: "Chú Chu đã bắn vào đầu ông ta...!chết ngay tại chỗ..." Lúc đó Mạnh Sanh đứng ở ngay sau nhà kho, cảnh sát chưa tới nhưng cậu có thể nhìn rõ, não văng tung tóe, máu chảy lênh láng, dưới đất vẫn còn một cái lỗ lớn như vậy, may mà chị gái cậu đã ngất từ lâu.
"Cái gì!" Mạnh Giản trong nháy mắt vùng thẳng người dậy, vì đứng quá nhanh nên đầu cô liền choáng váng một trận.
"Em lộn xộn cái gì?"
Mạnh Giản ngẩng đầu nhìn người đàn ông bước vào, anh mặc áo khoác xám đẩy cửa ra, quát lên trước động tác lớn của Mạnh Giản.
Đầu Mạnh Giản như muốn rối tung lên, lời nói của Mạnh Sanh cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô như chiếc băng Cassette.
"Sao anh lại bắn? Không phải bắn người là phạm pháp sao?" Mạnh Giản ngơ ngác nhìn Chu Minh Thân.
Chu Minh Thân đè cô xuống, nhấc chăn lên.
"Lo cho bệnh của em đi, em quản nhiều như vậy làm gì! Chúng ta vẫn còn thời gian để giải quyết chuyện này, bây giờ không cần vội!"
Mạnh Giản cảm thấy đầu mình đặc biệt choáng, cô lúc đó là do thiếu máu ư? Bằng không thì sao cô lại có thể ngất xỉu? Còn nữa, trước khi ngất đi, cô nhớ hình như mình còn nhìn thấy khuôn mặt của Chu Minh Thân.
Bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt đó dường như còn tàn bạo hơn cả cô, thật đáng sợ...
Mạnh Giản chui vào chăn ngủ thiếp đi, Chu Minh Thân nhìn mu bàn tay đang cắm ống kim, từng giọt từng giọt thuốc an thần thấm vào mạch máu của cô, anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của Mạnh Giản, suy nghĩ về câu hỏi mà Mạnh Giản hỏi anh.
Tại sao anh lại bắn phát súng đó?
Mạnh Sanh ở bên cạnh nhìn hai người, ánh mắt tối sầm lại, xoay đầu nghịch điện thoại.
Mạnh Giản xuất viện, cô thuộc kiểu người nghĩ lại liền sợ, lúc đấy thì diễu võ dương oai(1) đòi đánh đòi giết cho bằng được, đến lúc mọi chuyện đã được giải quyết thì bản thân lại là người ngã xuống trước, cô là một con hổ giấy điển hình.
Vết thương của Mạnh Sanh có chút nghiêm trọng, Mạnh Giản ra lệnh cưỡng chế không cho phép cậu xuất viện, chờ đến khi vết thương hoàn toàn bình phục thì mới được rời khỏi bệnh viện.
Mạnh Sanh đen mặt, vết thương trên người cậu phần lớn đều là vết bầm tím, nếu chờ toàn bộ lành hẳn thì...!Học kỳ này cậu cũng khỏi cần đến trường nữa.
Mạnh Giản là một con mèo, có chín cái mạng, rất giỏi tìm được đường sống.
Chu Minh Thân còn chưa kịp tính sổ với cô, bởi vì chi nhánh công ty ở Mỹ gặp một vài chuyện cần xử lý gấp cho nên anh liền vội vội vàng vàng mang theo một đám người ra nước ngoài.
Về phần Chu Chiêu, cô không làm được gì chú của anh nhưng cô có thể đe dọa để anh ta không thay chú mình xử lý cô mà? Nhìn xem, sau khi bị mất mặt một tuần thì liền lập tức gửi thiệp mời Mạnh Giản đến tiệc sinh nhật của anh.
Mạnh Giản được Tôn Thiến bồi bổ bằng nhiều loại canh trong suốt nửa tháng qua, cô hoàn toàn biến thành một người có nhiều phương pháp kiếm ra tiền! Mạnh Giản đau lòng nhìn Tôn Thiến ném nguyên liệu vào nồi, "Ném ít thôi! Loại đông trùng hạ thảo này trên thị trường bán rất đắt đó!"
Tôn Thiến khoanh tay, tư thế đầy quyền lực dạy bảo Mạnh Giản: "Cậu là muốn tiền hay muốn mạng? Lần này cậu may mắn gặp may! Nhưng lần sau thì sao? Đừng để Mạnh Sanh bỏ mạng trước khi cậu chơi đủ!"
"Chuyện đó là ngoài ý muốn thôi, tớ là bị dọa cho ngất xỉu, hoàn toàn không bị thương!" Mạnh Giản vén áo quần lên cho Tôn Thiến xem.
"Được rồi được rồi, nếu là đối với người khác thì cậu trông rất giống lưu manh đấy!"
"Hì hì, đừng ăn canh nữa, ra ngoài ăn chút gì đó ngon ngon đi! Tớ mời, được không?"
Tôn Thiến nói: "Uống xong rồi đi!"
"Cậu còn không biết tay nghề của mình kinh khủng cỡ nào à! Tớ nhịn nửa tháng là quá đủ rồi!" Mạnh Giản kêu lên.
Tôn Thiến liếc cô một cái: "Khó uống cũng phải uống, chỉ cần nấu chín là được!"
Mạnh Giản hoàn toàn bị đánh bại, loại người không giỏi nấu ăn lại còn thích nấu là loại người gì vậy chứ!
Thật vất vả lắm mới uống hết được cái bát canh đen tối đó, rốt cuộc Mạnh Giản cũng khí thế bừng bừng, hào hứng kéo Tôn Thiến đến quán ăn.
Ở bệnh viện phải ăn thức ăn thanh đạm khiến cô chán chết đi được, đã vậy xuất viện còn bị Tôn Thiến nhốt trong căn phòng nhỏ tra tấn cô bằng mấy cái loại canh kì lạ kia nữa, hiện tại không ai có thể cản nổi việc cô muốn ăn thịt nữa!
Tôn Thiến miệng thì mắng Mạnh Giản, nhưng khi đến việc tiêu tiền, cô không chút do dự, nên ăn thì vẫn ăn như mình mong muốn!
Mạnh Giản kiên trì muốn mời cô một bữa, nhưng Tôn Thiến từ chối.
Dù sao Mạnh Giản cũng ăn của cô không ít, thiếu một bữa cũng không sao.
Ban đầu Mạnh Giản rất muốn ăn lẩu, nhưng Tôn Thiến vừa bị loét ở miệng nên không thể ăn lẩu được, Mạnh Giản đành miễn cưỡng đồng ý đi ăn cái khác.
Tôn Thiến kéo Mạnh Giản với khuôn mặt đang đen lại vào một nhà hàng Pháp, phục vụ nhìn thấy có hai cô gái xinh đẹp bước vào thì liền tỏ ra cực kỳ nhiệt tình tiếp đón.
Mạnh Giản khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ nghe Tôn Thiến nói tiếng Pháp một cách vụng về.
"Đây mới là thứ mà một quý cô nên chọn, ăn lẩu cái gì!"
Mạnh Giản quay đầu lại, mới đây cô được bồi bổ quá mức nên đầu cũng bắt đầu thấy nóng, cởi áo khoác ra vẫn còn thấy nóng.
Nên cô liền cầm lấy ly nước chanh, bắt đầu uống.
"Có phải là ăn nhiều quá không?" Tôn Thiến có chút lo lắng cho cô, dù sao thực phẩm bổ sung cũng không thể dùng quá nhiều.
Mạnh Giản trừng mắt: "Bây giờ cậu mới nhận ra à?"
Tôn Thiến có chút áy náy: "Vậy thôi hay là không ăn nữa..."
Mạnh Giản nhẹ nhõm trong lòng, cảm ơn ông trời!
"Mạnh Giản?"
Một mỹ nhân duyên dáng đi về phía bên này, dáng người cao gầy, mang một bộ váy dài màu đỏ cùng mái tóc xoăn quyến rũ.
Mạnh Giản nhếch môi, Tôn Thiến kỳ quái nhìn cô.
"Cậu không tới à?"
"Cô ta sẽ tự mình tới!"
Lời này rất có thâm ý, Tôn Thiến cảm thấy cô vẫn nên im lặng xem chuyện gì sẽ xảy ra.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Cô gái khoác tay mấy người bạn của mình đi về phía bên này, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
"Đã nhiều năm không gặp chị rồi, nếu không phải ba tôi thỉnh thoảng đem ảnh của chị về thì xuýt chút nữa tôi đã không nhận ra chị đó!"
Mạnh Giản đứng dậy, khóe miệng co giật, nói: "Làm phiền cô nhung nhớ tôi rồi!"
"Chị đây là cùng bạn ăn cơm sao, chúng ta ngồi cùng bàn được không?"
Mạnh Giản nhìn qua, Tôn Thiến lập tức đứng dậy: "Thật ngại quá, chúng tôi còn đang đợi người tới, lát nữa sợ là sẽ có chút bất tiện!"
Cô ta không tức giận, khoác lấy cánh tay bạn tốt, khí chất trầm tĩnh cao quý, cô nói: "Vậy không quấy rầy các chị nữa, có thể cho tôi xin số điện thoại được không? Chị em chúng ta dù sao cũng đã lâu không gặp, đúng rồi, chắc chị cũng chưa gặp qua Mạnh Tuấn nhỉ, dù sao cũng là chị gái, có rảnh thì đến nhà ngồi một lúc."
Mạnh Giản nói: "Tôi không biết Mạnh Tuấn là ai, tôi chỉ có một người em trai là Mạnh Sanh!"
Đại khái là bởi vì thái độ của Mạnh Giản quá lạnh lùng, cô gái kia cũng không nhiều lời nữa, chỉ cười cười rồi liền rời đi.
Tôn Thiến lập tức nhiều chuyện, cười nói: "Này, mỹ nữ kia là ai vậy, tính tình trông cũng khá tốt, nhưng vẫn không tốt được như cậu!"
Mạnh Giản uống ly nước chanh để bình tĩnh lại, "Trịnh Duy, à không, bây giờ phải là Mạnh Duy rồi mới đúng."
"Chị em cùng cha khác mẹ của cậu?"
Mạnh Giản cười khẩy: "Tớ chấp nhận chị em cùng cha khác mẹ, đáng tiếc, khác cha khác mẹ!"
Tôn Thiến cảm thấy có quá nhiều thông tin ngoài dự đoán của cô, bèn đổi chỗ sang ngồi cùng hướng với Mạnh Giản.
"Bố cậu có tấm lòng rộng lớn thật đó, sẵn sàng nuôi dạy người không phải con ruột của mình.
Tớ thấy ông ấy cũng khá hưởng thụ việc được mọi người gọi là ba ấy nhỉ?"
Mạnh Giản liếc cô: "Có phải cậu thấy thiên hạ chưa đủ loạn hay không?"
"Nào có nào có, tớ đây chỉ là muốn chia sẻ cùng cậu thôi! Cậu xem, dạo này được bồi bổ nhiều như vậy, nếu không nhanh phát tiết ra ngoài cẩn thận khí huyết đảo lộn đó!"
"Hừ, muốn nhiều chuyện thì cứ việc nói thẳng, lấy danh nghĩa quan tâm tớ để lừa tớ à!"
"Mau nói! Sự kiên nhẫn của chị đây đến giới hạn rồi!" Tôn Thiến bắt đầu bóp bóp cổ Mạnh Giản.
Kỳ thực đây là một câu chuyện vô cùng sáo rỗng, không hề thú vị như Tôn Thiến nghĩ.
Chỉ là Tô Vân không biết nhìn người, gặp được Mạnh Kiến Quốc đẹp trai phong độ nhưng mặt người dạ thú thôi, bọn họ kết hôn, có một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng tất cả đã thay đổi vào thời điểm Mạnh Kiến Quốc gặp người phụ nữ tên Trịnh Nham.
Họ ngang tài ngang sức, đều có tham vọng như nhau và đều là người tài trong giới kinh doanh, bọn họ giống như nam châm dần dần bị thu hút lẫn nhau, rồi tình yêu đốt cháy đi lý trí.
Mạnh Kiến QUốc bất luận chuyện gì cũng muốn phải ly hôn, một người phụ nữ kiêu ngạo như Tô Vân sẽ không bao giờ mở miệng giữ lấy một người đàn ông như vậy, bà ôm con rời khỏi nhà họ Mạnh mà không nói một lời.
Nếu chỉ như thế này thì sẽ không đến mức khiến hai chị em xem nhà họ Mạnh và ba mình như kẻ thù.
Nhưng thật tình cờ, một ngày sau khi chuyển nhà, Tô Vân gặp tai nạn xe hơi ngay khi cô rời trường, qua đời ngay tại chỗ.
Hai chị em Mạnh gia đột nhiên mất mẹ, Mạnh Kiến Quốc lại không màng tất cả muốn kết hôn cùng người phụ nữ đó.
Tang lễ trên kia, Mạnh Giản lúc đấy chỉ mới mười tuổi đã xích mích một trận với Mạnh Kiến Quốc, tan rã trong đau khổ.
Mạnh Kiến Quốc cầm tiền giao cho em gái nhờ chăm sóc hai chị em, mỗi năm đều chu cấp một số tiền lớn để cho xong việc nuôi nấng.
Đến giờ Mạnh Giản vẫn suy nghĩ, Mạnh Kiến Quốc rốt cuộc có biết gia đình em gái mình là loại người gì không? Ông ta tiêu một số tiền lớn cho con cái, đeo vàng bạc oai phong lẫm liệt, nhưng không quan tâm hai chị em Mạnh Giản đang ở nhờ nhà người khác còn sống hay đã chết.
Kể từ giây phút đó, Mạnh Giản căm ghét tất cả những người trong nhà họ Mạnh, từ nhỏ đã viết từng tờ giấy nợ, rời khỏi nhà dì, ôm em trai ra phố để tự tìm cách nuôi sống bản thân.
Mãi cho đến năm ngoái, Mạnh Giản mới trả hết nợ cho dì, nhờ dì viết giấy biên nhận rồi mang cả giấy nợ rời đi, không bao giờ bước chân vào nhà bọn họ thêm một lần nào nữa.
Mạnh Giản nghĩ, có lẽ cô nên cảm ơn khoảng thời gian cực khổ kia.
Làm thế nào mà trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy cô lại có thể khiến bản thân trở nên bản lĩnh như thế? Cô học cách đua xe và chơi bida, dám bắn súng và cả đánh bạc, cô khiến bản thân trở nên mạnh mẽ ở đáy xã hội, cũng có thể mang em trai trở thành một học sinh xuất sắc.
Trong mười năm cuộc đời của hai chị em họ còn thú vị hơn của người khác rất nhiều, bọn họ đi qua máu, nước mắt, và cả lưỡi dao, vậy thì bây giờ cô còn sợ cái gì?
Tôn Thiến có chút ảm đạm, cô cho rằng sự cứng rắn của Mạnh Giản chỉ là do từ nhỏ đã sống trong thiếu thốn mà thành.
Từ trước tới nay, cô không hề nghĩ tới ngoài cô ra, thì cuộc sống của những người khác cũng rất khó khăn.
So với Mạnh Giản, một chút ganh tị tồn tại trong cô cũng tiêu tan không còn chút gì.
"Vậy ba cậu cùng người phụ nữ kia thế nào rồi?" Tôn Thiến trong lòng thù hận nghĩ, chia rẽ gia đình người khác, khiến người ta tan cửa nát nhà, loại tiểu tam như vậy xứng đáng bị đem ra hành hình ngũ mã phanh thây mới đúng!
"Tốt, sao có thể không tốt? Vất vả lắm mới tìm được hạnh phúc, có thể không quý trọng sao?" Mạnh Giản châm chọc nói.
Khuôn mặt Tôn Thiến suy sụp, có lẽ trong phim tiểu tam phá hoại gia đình người khác vẫn luôn không có kết cục tốt, vậy còn thực tế thì sao? Họ vẫn sống một cuộc sống sung túc hạnh phúc và xây nên một tổ ấm nhờ vào nền móng là sự đổ vỡ của một gia đình khác.
Thật con mẹ nó khốn nạn! Lần đầu tiên trong đời cô muốn chửi tục!
"Không sao, cậu xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất, cậu phải chờ!" Tôn Thiến gắt gao nắm chặt tay Mạnh Giản, ánh mắt cứng rắn.
"Cậu nói cái gì? Gì mà tốt nhất?" Mạnh Giản không theo kịp được mạch suy nghĩ của cô, chẳng lẽ cô còn có thể tìm một người cha thay cho Mạnh Kiến Quốc được à?
"Đàn ông, cậu trải qua cuộc đời vất vả như vậy, chẳng lẽ ông trời lại không ban cho cậu một người đàn ông cực phẩm ư?"
Môi Mạnh Giản giật giật, trong lòng một cô gái như Tôn Thiến, có lẽ một người đàn ông chính là thứ có sức nặng nhất trong đời mình, bọn họ nghiêng về hướng nào thì hướng đó đúng.
Nhưng đối với Mạnh Giản, đàn ông có nghĩa gì chứ? Cô đã tự nuôi sống mình suốt nửa đời, nửa đời về sau còn cần sao? Thật buồn cười!
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Được rồi, công chúa nhỏ, đồ ăn của cậu đến rồi! Dùng tiếng Pháp của cậu gọi thêm một chai rượu vang đỏ đi, đến lượt cậu!"
Câu nói của Mạnh Giản kéo Tôn Thiến về lại hiện thực, cô hứng thú bừng bừng mở thực đơn về rượu ra xem, hoàn toàn quên mất vừa rồi bản thân định nói gì!
Mạnh Giản cầm ly thủy tinh uống một ngụm nước chanh, nhìn trên đường dòng người thưa thớt, cô kỳ thật cũng rất tò mò.
*Chú thích:
(1) Diễu võ dương oai: Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe dọa đối phương.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!.