Edit: SodaSora
—
Sáng hôm sau khi Mạnh Giản vừa tỉnh, Chu Minh Thân liền cho cô một cái hôn chào buổi sáng. Mạnh Giản khó có được dịp chủ động ôm cổ anh đáp lại nụ hôn sâu, làm cho Chu Minh Thân thiếu chút nữa thì trễ giờ đi làm.
Đồ tự mãn! Em còn chưa đánh răng, thối chết anh đi! Cô nghiến răng độc ác nghĩ.
Chu Minh Thân lại không biết được suy nghĩ đó của cô, từ trong ví lấy ra một tấm thẻ đặt ở đầu giường, "Về sau nếu muốn mua thứ gì thì cứ quẹt tấm thẻ này!"
Mạnh Giản nhíu mày, mạnh tay vậy sao!
"Thế nào? Xem ra tối qua Chu tổng rất hài lòng?" Mạnh Giản nhướng mày, đôi mắt quyến rũ.
Chu Minh Thân hít một hơi, đem cô bế lên hung hăng xoa bóp cô một phen: "Buổi tối trở về sẽ khiến em hài lòng!"
Anh buông lời tàn nhẫn rồi liền mở cửa rời đi, hại Mạnh Giản cứ như đấm vào bông một cái, thật nhàm chán. Cô bĩu môi, cầm lấy tấm thẻ mà Chu Minh Thân để lại, dùng hay không dùng đây? Nếu dùng rồi thì có được tính là mượn không? Cô thầm nghĩ trong lòng.
Gần đến dịp Tết, Hà Kỳ mời bạn bè cùng đến ngôi nhà mà cô thuê để cùng ăn bữa cơm đoàn viên, dặn dò riêng với Mạnh Giản rằng cô cũng có thể dẫn theo em trai. Mạnh Giản cười, cho dù không nói thì cô cũng sẽ dẫn theo Mạnh Sanh, loại dịp ăn nhờ uống chực thế này sao có thể chỉ đi một mình chứ?
Cô dẫn Mạnh Sanh đi mua nguyên liệu nấu ăn, hai chị em có quan điểm khi nấu ăn cũng khác nhau, một người thích xương sườn một người lại thích tôm hùm, một người thích rau xanh một người thích tôm hùm, một người thích xúc xích cay một người vẫn chỉ thích tôm hùm.
Mạnh Giản buông xe đẩy chống nạnh, tức giận nói: "Mạnh Sanh Sanh! Em một vừa hai phải thôi!"
Mạnh Sanh cầm tôm hùm đất ngốc manh nhìn về phía chị gái mình, quơ quơ tôm hùm đất trên tay: "Trông dễ thương quá này, vừa có thể chiên, vừa có thể hấp!"
Mạnh Giản đỡ trán, "Em định mua đủ loại luôn hay gì?"
"Đúng rồi, tết đến thì phải ăn ngon một chút chứ!"
Mức độ tức giận của Mạnh Giản liền tăng vọt: "Ăn ngon một chút nhưng chỉ ăn mỗi tôm hùm đất là ý gì chứ! Em bị ngứa da sao! Không ăn một chút rau quả để cân đối dinh dưỡng, em có tin chị ném em vào bể cho nó ăn không!"
Mạnh Sanh tiếc nuối buông tôm hùm đất, sờ vào sợi râu nhỏ của con tôm, tiếc nuối vì chính mình không thể mang nó về nhà.
"Chị, thầy hướng dẫn nói rằng tháng ba sẽ bắt đầu báo danh, em muốn đi..."
Mạnh Giản dừng bước chân, cắn răng quay đầu nhìn vào bể nước chỉ chỉ vào thứ đang trôi nổi trong đấy, "Muốn lấy nhiều hay ít thì tùy em..."
Mạnh Sanh vui sướng ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiêm túc chọn lựa.
Mạnh Giản nhìn bóng dáng em trai mình, đôi mắt nóng lên, trong lòng có chút buồn lòng. Cô cảm thấy mình gần đây thật đa sầu đa cảm, đây không phải là nguyện vọng của cô suốt mấy năm nay sao? Cuối cùng lại như vậy, thật không có tiền đồ mà!
Hà Kỳ mời đến rất nhiều người, không chỉ có bạn học mà còn mời cả đàn anh đàn chị, trong phòng đầy cả một đám người, người nấu cơm thì nấu cơm, người chơi bài thì liền chơi bài, rất hòa thuận vui vẻ.
Tôn Thiến cùng Mạnh Giản đã một tháng không gặp, vừa nhìn thấy liền kéo Mạnh Giản ra ghế sofa mắt đầu tra tấn tai cô.
"Tiểu Giản Giản, có phải cậu quên tớ rồi không! Lâu như vậy không gặp, sao trông cậu vẫn mịn màng như vậy chứ!" Tôn Thiến oán giận lên án.
Mạnh Giản sờ sờ mặt mình, nói: "Mịn màng thật sao? Tớ nhớ cậu ba lần một ngày, ài, chắc có lẽ là do tớ quá nội tâm rồi nhỉ!"
Học trưởng Chiêm ngồi ở bên kia lột quả quýt, tay run lên, bóp mạnh làm nước quýt phun đầy cả mặt.
"Ai da, học trưởng, em nói Mạnh Giản anh chột dạ cái gì chứ!" Tôn Thiến nở ra nụ cười quỷ dị.
Hà Kỳ ở trong bếp gọi Mạnh Giản, "Tới giúp tớ một chút, tớ không đối phó nổi đủ loại tôm hùm đất này của cậu đâu!"
Mạnh Giản trừng mắt nhìn Mạnh Sanh, người đang hồi tưởng lại bộ phim《Star Wars》Mạnh Sanh, tự biết đuối lý mà rụt cổ lại.
Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên náo nhiệt, tuy không phải là bữa cơm giao thừa nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ cho đến lúc tàn tiệc. Mạnh Giản đưa Mạnh Sanh lên xe taxi, vừa quay đầu lại, học trưởng Chiêm đang đứng đằng sau cô, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn cô.
"Đàn anh, sao vậy?"
Chiêm Diễm trong miệng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, đôi mắt được giấu kỹ đằng sau mắt kính, làm Mạnh Giản không thể nhìn ra được gì.
"Anh có chuyện gì muốn nói với em à?"
"Em..." Học trưởng Chiêm không thốt lên được mấy chữ kia, do dự hồi lâu anh mới nói: "Anh nhìn thấy em cùng bạn trai của em... Anh ta trông chững chạc, trưởng thành hơn so với em rất nhiều..."
Mạnh Giản nhướng mày: "Anh muốn nói là em được anh ấy bao dưỡng à?"
"Không, ý anh không phải như vậy, anh biết em không phải loại người này..." Đàn anh có chút sốt ruột mà giải thích với cô, nhưng chính anh còn không thể thuyết phục được mình, bởi vì anh biết Chu Minh Thân, anh cũng biết tài sản cùng địa vị của mình.
Mạnh Giản đút tay trong túi áo khoác, chính cô cũng không nhận ra rằng tay mình đang nắm chặt tới mức nào. Nhưng chờ đến khi Chiêm Diễm vừa đi, lấy ra mới thấy, lòng bàn tay đầy vết móng lưu lại.
Cô không giải thích được mối quan hệ của mình cùng Chu Minh Thân, cô ngủ cùng anh, cũng lợi dụng mối quan hệ của anh để bảo vệ Mạnh Sanh. Nói mối quan hệ này lý giải thành kiểu nam nữ tương trợ lẫn nhau cũng được, đem nó lý giải thành mối quan hệ kim chủ cùng tình nhân thì có vẻ hợp lý hơn, dù sao thì nếu nhìn vào thân phận cùng địa vị, làm gì có ai là không nghĩ đến việc Mạnh Giản là người tự mình tiếp cận chứ.
Chu Minh Thân, tên khốn kiếp! Danh dự một đời của bà đây đều bị anh phá hỏng! Mạnh Giản tức giận đến đầu cũng đau, quay người bước đi về hướng cửa hàng tiện lợi, mua đủ các loại kem, ngồi ở trên ghế chờ của trạm xe công cộng, đón gió lạnh, điên cuồng nhét kem vào bụng.
Đêm đó cô liền bị đau bụng, liên tục chạy vào nhà vệ sinh bốn năm lần liền. Cuộc họp video của Chu Minh Thân cùng vị Vương tử Dầu mỏ cũng dừng lại, anh vội vàng gọi điện cho bác sĩ riêng đến. Khi biết Mạnh Giản đau bụng do ăn một đống kem là tự làm tự chịu, anh lạnh mặt, còn lạnh hơn cả kem pudding mà cô vừa ăn.
Mạnh Giản hết bị tiêu chảy, nằm trong chăn trùm kín không dám nhìn mặt anh. Mặc dù bình thường cô hay nói những điều vô nghĩa cùng với pha trò vớ vẩn, nhưng khi Chu Minh Thân thật sự tức giận, thì cô chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng.
"Dậy, uống thuốc!"
"Còn uống... Em uống em uống!" Mạnh Giản còn định phàn nàn, vừa nhìn thấy sắc mặt anh thì liền nín luôn.
Mạnh Giản ngoan ngoãn uống thuốc rồi nằm xuống, Chu Minh Thân vén chăn lên giường. Mạnh Giản ôm lấy anh, dựa vào ngực anh.
"Đừng tức giận, nhìn anh kìa, có cả nếp nhăn rồi!"
Bị anh ném cho một ánh mắt, Mạnh Giản rụt cổ, ngoan ngoãn im miệng dựa vào bức tường thịt, Chu Minh Thân duỗi tay đặt lên bụng Mạnh Giản, bàn tay anh to lớn ấm áp, thoải mái đến mức mắt Mạnh Giản cũng dần trĩu lại, thời điểm sắp ngủ mất thì cô liền nghe một âm thanh khủng bố ở ngay bên tai.
"Về sau còn như vậy tôi liền làm chết em trên giường, dù sao thì em cũng không biết tiếc mạng sống của mình!"
Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra trên lưng Mạnh Giản, mặc dù biết là Chu Minh Thân chỉ đang dọa cô thôi, nhưng vẫn không nhịn được mà run lên, đầu óc tỉnh táo không ít.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Chu Minh Thân vỗ vỗ lưng cô, đem cô ôm vào lòng, giọng nói của anh nhẹ nhàng, nhưng qua tai của Mạnh Giản thật sự làm người ta sợ hãi.
"Cô bé ngoan, ngoan ngoãn nghe lời!"
Đêm ba mươi, hai chị em Mạnh gia cùng nhau đón giao thừa, Chu Minh Thân trở về Chu gia. Mạnh Giản kéo Mạnh Sanh cùng đi ăn lẩu, những quán lẩu lớn cũng đều đã kín chỗ, quán ăn bên ngoài trường học hầu hết đều không mở cửa. Hai chị em lang thang trên đường rất lâu mới tìm được một con hẻm, tuy rằng hoàn cảnh không ra sao, nhưng hương vị món ăn lại rất ngon. Hai chị em ăn uống hăng say, môi sưng cả lên nhưng vẫn không có ý định dừng đũa. Hai người đều thích ăn cay, huống hồ hôm nay lại là giao thừa, ăn một nồi lẩu như vậy quả thật rất có không khí.
Gió lạnh đến thấu xương, trên đường cũng không có bao nhiêu người. Hai chị em đều là hai đứa trẻ có ngoại hình nổi bật, Mạnh Giản mặc áo len màu nâu nhạt giống với Mạnh Sanh, bên ngoài khoác áo một đen một trắng, chị gái mảnh khảnh xinh đẹp, em trai thanh tú cao gầy, mặt mày như tranh vẽ, liên tục có người nhìn về phía họ. Mạnh Sanh lấy tiền mua hết hoa trong giỏ của một cô bé, mặt cô bé đỏ bừng vì lạnh, vô cùng cao hứng thu dọn đồ chuẩn bị trở về nhà ăn sủi cảo.
Mạnh Sanh đem rổ hoa hồng đến tặng cho chị gái, thấy tâm trạng chị gái cũng không hẳn là tốt, vội vàng nói: "Hoa đỏ khá đẹp, không tính là lãng phí!"
Mạnh Giản ôm theo một đống hoa hồng đỏ, dở khóc dở cười, "Chị đâu có nói là sợ lãng phí đâu, nhưng em trai nhà ai lại tặng hoa hồng cho chị gái mình chứ!"
Mạnh Sanh ôm lấy bả vai chị gái mình, cười, khóe miệng nở ra nụ cười, khuôn mặt đẹp như ngọc, "Hoa hồng không phải là để tặng cho bạn gái sao? Chị gái chính là cục cưng nhỏ của em!"
Mạnh Giản trong lòng hưởng thụ, nhưng vẫn đưa tay lên nhéo mặt cậu, "Từ khi nào mà miệng của Mạnh Sanh nhà ta lại ngọt như vậy? Không phải là yêu đương rồi chứ!"
Lỗ tai Mạnh Sanh đỏ bừng, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh: "Nào có, em vẫn luôn rất yêu chị mà!"
Mạnh Giản kéo cánh tay em trai mình, cũng không chú ý đến biểu tình trên mặt cậu, chỉ mỉm cười nói: "Vậy thì em phải nhanh lên, em trai của chị ưu tú như vậy sao có thể không có ai thích được chứ?"
Mạnh Sanh cười, di động trong túi rung lên.
Mạnh Giản đá đá mấy cục đá trên đường, Mạnh Sanh cúp máy, sắc mặt có chút không vui.
"Phòng thí nghiệm ở trường học có chút vấn đề, em phải trở về..."
Mạnh Giản không thèm để ý, xua xua tay, "Nhanh đi đi, chị ở ngoài một mình một lát cũng được!"
"Chị..." Sắc mặt Mạnh Sanh thật sự không tốt, cậu không nghĩ ngay ngày giao thừa lại phải để chị mình lại, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, sao cậu có thể không biết chị mình không có nơi nào để đi chứ?
"Trời ạ, em từ khi nào lại nhiều lời như vậy chứ! Việc ở trường của em thật sự quan trọng, chị tùy tiện đi dạo một lát liền đến chỗ của Hà Kỳ, em biết Hà Kỳ mà đúng chứ? Cô ấy đang mở party ở nhà mình, chị muốn ăn cơm cùng em nên mới không đi, lát nữa chị sẽ sang đó chơi!"
"Vậy à... Vậy em đi đây?"
"Đi thôi, đi thôi!"
Mạnh Giản phất tay nhìn theo bóng dáng Mạnh Sanh, nhìn em trai mình lên xe thì cô mới đi về phía trước. Đem khăn quàng cổ quấn vài vòng, Mạnh Giản khịt mũi, mũi đỏ lên. Cô nhếch môi, làm gì có chuyện đêm giao thừa lại mở party? Cô cũng chỉ có thể lấy loại chuyện này để lừa được đứa nhóc như Mạnh Sanh thôi.
Trên đường vắng vẻ cũng không có mấy nhà hàng mở cửa, những ngày này gia đình ai cũng đều vui vẻ với nhau, cô cũng không thể gọi người ra ngoài chơi cùng cô được, cũng may là cô cũng đã sớm quen, nếu không tình cảnh bây giờ quả thật là đáng thương.
Đập vào mắt cô là một cửa hàng có màu đỏ và xanh, đó là một cửa hàng nhỏ, bên ngoài treo một tấm rèm thêu rất lớn, rất khó nhìn vào bên trong mà cũng không có biển hiệu gì. Mạnh Giản ngửi thấy mùi hương lạ, liền vén rèm đi vào trong.
Hành lang dài và sâu, hai bên có những hình biểu tượng kỳ lạ. Đôi tay Mạnh Giản đút trong túi áo, thong thả lắc lư người đi vào.
Cuối hành lang có một cái bàn, phía sau có một người phụ nữ mập mạp đang ngồi. Bà có làn da ngăm đen, tay chân thô to, trên người đeo nhiều loại trang sức phức tạp cùng áo choàng, thoạt nhìn rất kỳ quái.
"Cô cần gì, cô gái?" Giọng bà thô ráp, giống như một cuộn giấy da đã sờn.
Mạnh Giản kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống phía đối diện, quét mắt qua bà ta rồi nhìn vào bảng giá phía sau người phụ nữ, lấy ra một trăm tệ rồi nói: "Đây, cái này cho bà, tôi cái gì cũng không biết, bà cứ tùy tiện nói chuyện cùng tôi một lát!"
Người phụ nữ nhếch lông mày, đem tiền cho vào hộp, nói: "Cô muốn nói chuyện gì?"
Mạnh Giản giơ tay chống lên bàn, một tay chống cằm, cô nói: "Gần đây có rất nhiều chuyện phiền, mọi chuyện đều xảy ra không như ý, bà xem xem có phải ấn đường cua tôi có màu đen rồi không?"
"Mặt mày hồng hào, cô là người có phúc!"
"Ha! Thế này còn dám dựng sạp xem bói? Hơn nửa cuộc đời của tôi trải qua đều là khó khăn bất hạnh, tôi mất mẹ từ nhỏ, ba tôi cũng mất ở tuổi trung niên, bà còn nói là tôi có phúc?" Mạnh Giản liếc bà một cái, "Với đạo hạnh này của bà, tôi nghĩ bà vẫn nên thu dọn đồ đạc trở về nhà ăn sủi cảo đi!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Người phụ nữ cười, nụ cười quỷ dị mà đáng sợ: "Cô gái nhỏ, mẹ mất không phải là giả, nhưng ba mất thì chắc là không đúng rồi nhỉ!"
Mạnh Giản nhướng mày nhìn bà, "Có cũng như không, cứ như hư vô vậy, bà nghĩ sao?"
"Nhân trung sâu, cằm tròn, cô là người có vận may sau này!"
Mạnh Giản nói: "Bà quả thật biết xem bói à?"
Người phụ nữ nhếch khóe miệng, "Không phải cô chỉ muốn cùng tôi nói chuyện à? Tôi chỉ thu tiền trò chuyện cùng cô, không tính tiền bói toán!"
Mạnh Giản móc ra một tờ tiền đỏ, nói: "Bà xem giúp tôi xem sau này tôi có nhiều tiền không?"
Người phụ nữ cũng không từ chối, đặt tờ một trăm tệ vào hộp đen, bà nâng mí mắt nhìn Mạnh Giản liếc mắt một cái, môi vừa động, phê mệnh xuống, "Phú khả địch quốc!"(1)
Khuỷu tay Mạnh Giản trượt khỏi bàn, cái trán đập thẳng xuống mặt bàn gỗ.
"Này! Bà có đạo đức nghề nghiệp một chút đi có được không, dù sao cũng không được nói cho có lệ như vậy chứ? Cho dù bà chắc chắn là tôi không mất ba, thì bà cũng không được lừa tiền tôi bằng cách nói bậy bạ vậy chứ! Tôi tính nếu làm việc từ bây giờ đến năm tám mươi tuổi, ngày ngày làm việc không ngừng nghỉ thì cũng không có khả năng giàu có nứt vách như vậy được! Bà nói cái gì đó thuyết phục một chút đi được không?"
Đôi lông mày của người phụ nữ có chút không kiên nhẫn, bà bốc ra một chồng những tấm thẻ bài vuông đặt trước mặt Mạnh Giản, bà chỉ vào số đó nói với Mạnh Giản: "Thời điểm mà cô bước vào cửa kia tôi đã tính ra, số phận may mắn của cô không phải là giả, nếu không tin thì cô cứ chờ mà xem, muộn nhất là năm hai mươi lăm tuổi, cô liền biết điều tôi nói là thật hay giả!"
Mạnh Giản ngẩng đầu nhìn thoáng qua lục lạc ở trên tường, thời điểm cô bước qua thì chuông sẽ reo, người phụ nữ này nói lời nửa thật nửa giả.
"Được rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ xem xem tốc độ thăng quan tiến chức của mình nhanh như thế nào, nếu thật sự đến năm hai mươi lăm tuổi tôi có thể giàu có như những gì bà nói, người đầu tiên mà tôi mang quà đến chắc chắn sẽ là bà!"
Khóe mắt người phụ nữ giật giật, bà hừ một tiếng.
Mạnh Giản đứng dậy chuẩn bị rời đi, người phụ nữ liền lên tiếng: "Cô không muốn xem nhân duyên sao? Tôi xem nhân duyên là chuẩn nhất, không có người phụ nữ nào đến chỗ tôi mà không xem chuyện nhân duyên!"
Mạnh Giản nhếch khóe miệng: "Không xem!"
Cô cảm thấy người phụ nữ này cùng với tổ chức đa cấp chẳng khác gì nhau, dốc hết sức để đẩy mạnh tiêu thụ cho mình, còn không phải là nghĩ rằng sẽ lấy được từ cô thêm chút tiền sao!
Mạnh Giản xoay người rời đi, giọng nói của người phụ nữ ở đằng sau vang lên: "Mối nhân duyên của cô thật không hề dễ dàng, tôi khuyên cô một câu, nhớ lấy trước sau vẹn toàn..."
Cũng không biết là Mạnh Giản có nghe được không, người phụ nữ có chút ảo não, bà khó có được lúc nói toạc ra thiên cơ(2) nhưng đứa trẻ này lại không tin, mệnh phượng hoàng khó gặp như vậy lại xuất hiện ngay trên mạch sống của một cô bé hai mươi tuổi, bà sờ lên tờ tiền đỏ mà cô để lại, cảm thấy chính mình vẫn nên làm một thương nhân thuần túy thì tốt hơn.
* Chú thích:
(1) Phú khả địch quốc: Giàu có sánh ngang với cả quốc gia
(2) Thiên cơ: chỉ phép huyền bí, mầunhiệm của trời, sắp đặt mọi việc trong trời đất, theo quan niệm duy tâm.
- --
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!