Ca Tẫn Đào Hoa

Sau khi
vết thương khá hơn một chút, Tạ Chiêu Anh lại cả ngày không thấy mặt mũi đâu,
có mấy buổi sáng thức dậy, thấy điểm tâm trên bàn ít đi, tôi mới biết đêm qua
tên đó đã ghé qua đây.

Vì vậy,
tôi đặt bút viết hai chữ “chuột to” trên bàn, kết quả ngày hôm sau nhìn thấy
bốn chữ nhỏ bên dưới: “Cùng ta cố gắng”. Chọc tôi vừa tức vừa buồn cười.

Lại một
ngày sau đó, Vân Hương nói cho tôi biết: “Hiện giờ phu nhân không cho tam tiểu
thư ra khỏi viện. Tống tiên sinh hình như cũng phải tới Anh vương phủ làm ký
thất (giống như người ghi chép sổ sách), phải
chuyển ra khỏi phủ!”

Tôi rất
kinh ngạc: “Vì sao tự nhiên lại như vậy?”

Vân
Hương nói: “Không tự nhiên đâu. Thái độ của tam tiểu thư đối với Tống tiên sinh
như vậy mà giờ phu nhân mới biết cũng được coi như giấu giếm đủ lâu rồi. Nghe
nói Bảo Bình còn bị mắng rồi đuổi đến hạ phòng.”

Tôi
nói: “Không phải tam tỷ không định tiến cung nữa sao? Tống tiên sinh người ta
cũng không tệ. Tài tử giai nhân, ông Trời tác hợp, tôi thấy rất xứng mà.”

Vân
Hương nói: “Tiểu thư, người đứng nói chuyện không thấy đau lưng*.”

*
Nguyên văn: “trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông”, cả câu là một bên nai lưng
làm việc, người bên cạnh đứng nói chuyện sẽ không thấy đau lưng. Ý nói những
người bên ngoài sẽ không thấy hết nỗi khổ của người trong cuộc.

Cũng
đúng, nói thì đơn giản.

Buổi
chiều ngày hôm đó, tôi len lén đi tìm Tống Tử Kính, ngạc nhiên phát hiện trong
thư viện đã đổi thành một tiên sinh khác. Là một ông già tóc bạc nói năng rất
chậm chạp. Tống Tử Kính đâu?

Cũng
may Tống Tam còn ở đây, cậu ta nói cho tôi biết: “Tiên sinh đã tới Anh vương
phủ làm việc rồi, mấy ngày tới sẽ chuyển ra ngoài.”

Tôi
hỏi: “Tiên sinh của cậu có nói gì không?”

“Tiên
sinh nói như vậy rất tốt. Thật ra Tạ đại nhân có ý định chờ tiên sinh nhà chúng
ta có cơ nghiệp rồi sẽ gả tam tiểu thư cho tiên sinh. Nhưng tiên sinh từ chối,
nói mình đã quen với cuộc sống nhàn vân dã hạc rồi, không thích hợp với việc
lập gia đình. Còn nói tam tiểu thư thích hợp với một nam tử tốt hơn, bản thân
cảm thấy không xứng. Lúc đó, tam tiểu thư ở ngay sau mành, nghe được, khóc bỏ
chạy.”

Tôi lắc
đầu. Tạ Chiêu Kha thật quá đáng thương. Nhưng mối tình đầu của tôi cũng chẳng
tốt đẹp hơn của cô ấy. Ít nhất Tống Tử Kính là một người theo chủ nghĩa độc
thân, cũng không có người phụ nữ nào có thể có được anh ta, không phải sao?

Hoàng
tử Bé (nhân vật trong truyện ngắn thiếu nhi của
Pháp) cũng đã nói, thời gian sẽ xóa đi tất cả ưu thương, chỉ
để lại hạnh phúc.

Tôi hy
vọng cô ấy có thể hiểu được như vậy.

Nửa đêm
hôm đó, tôi tắt đèn ngồi chờ Tạ Chiêu Anh. Anh ta lại trèo tường vào phòng như
mọi lần, gió đêm vù vù thổi, ánh trắng yếu ớt, chúng tôi giang hồ gặp lại.

Tạ
Chiêu Anh bị tôi dọa, hoảng sợ kêu lên: “Nha đầu? Nửa đêm sao muội còn chưa
ngủ?”

Tôi
thắp đèn, cười khẩy: “Nửa đêm không có ai thì thầm to nhỏ, cảnh đẹp ý vui như
vậy mà ngủ thì thật đáng tiếc.”

Tạ
Chiêu Anh đặt mông ngồi xuống: “Không ngủ cũng tốt, tới đây, rót trà đi.”

Tôi
hắng giọng rồi nói: “Hai chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc một chút!”

Tạ
Chiêu Anh tự rót trà cho mình: “Cũng tốt, nên nói chuyện.”

Tôi đi
thẳng vào vấn đề: “Ca vẫn muốn đi gặp hoàng đế chứ?”

Tạ

Chiêu Anh cầm chén trà, dưới ánh nến, nở một nụ cười khuynh thành với tôi.

Tôi lại
hỏi: “Ca vẫn chưa gặp được ông ấy?”

Tạ
Chiêu Anh nói: “Hoàng thượng ở trong thâm cung. Hoàng hậu và Triệu gia phòng bị
rất chặt chẽ.”

Tôi
nói: “Một quốc gia, hoàng đế bị giam lỏng đến tận bây giờ, vậy mà đám nghịch
thần ấy còn có thể cho người như ca ra vào như chốn không người hay sao? Nếu
vậy, muội phải nói, Đông Tề thật sự rất dân chủ!”

Tạ
Chiêu Anh nghiêng đầu liếc nhìn tôi: “Triệu gia không dám đi tới một bước cuối
cùng, bởi vì trong tay bọn họ không có binh quyền.”

“Binh
quyền ở đâu?”

“Trong
tay Yến vương.”

“Rốt
cuộc Yến vương là ai?”

“Lục đệ
của hoàng thượng.”

“Vậy ca
ca anh ta bị giam lỏng, một chút biểu hiện anh ta cũng không có à?”

“Bởi vì
hắn chỉ nắm trong tay Bắc quân, còn Đông quân tuy do hắn đốc quản nhưng hổ phù
không ở trong tay hắn. Nếu có bạo động vũ trang, muốn điều động là vô cùng
phiền phức. Thậm chí, nếu thế cục có biến động, ngược lại sẽ thành chướng ngại
vật.”

“Vậy hổ
phù ở đâu?”

Tạ
Chiêu Anh nhấp một ngụm trà: “Trong tay hoàng đế.”

Tôi
giật mình sợ hãi: “Vậy không phải Triệu gia nắm trong tay Đông quân rồi sao?”

“Không.”
Anh ta nói: “Nguyên nhân Triệu gia vẫn án binh bất động vì bọn họ cũng chưa có
được hổ phù.”

Tôi suy
tư một lúc rồi khen ngợi: “Hoàng đế thật không đơn giản.”

Tạ
Chiêu Anh gật đầu: “Hoàng thường anh minh, chỉ là thân thể không tốt, hữu tâm
vô lực. Thế lực của Triệu đảng không phải hình thành trong một sớm một chiều,
nói vậy, hoàng thượng cũng đã có sự chuẩn bị từ lâu, lúc này mới có thể kiềm
chế bọn họ trong thời khắc mấu chốt.”

Tôi
cười: “Nếu muội là lão già họ Triệu thì đã nghĩ biện pháp khiến cho Yến vương
khởi binh. Cho anh ta tự xưng vương xưng đế, nói chung là đến mức sử dụng tới
Đông quân, sau đó giữa đường sử dụng kế ly gián, khiến cho quân mình tự đấu với
nhau.”

Tạ
Chiêu Anh rất vui vẻ, nhéo má tôi: “Ngoan, thật thông minh.”

Tôi đá
anh ta một cái, nói: “Vậy ca muốn gặp hoàng đế là vì chuyện hổ phù kia?”

Tạ
Chiêu Anh gật đầu.

“Cố
gắng bốn tháng còn chưa được?”

Tạ
Chiêu Anh rất bất đắc dĩ: “Ta đã cố hết sức rồi.”

Tôi
bỗng nhiên nghĩ ra: “Ca không vào cung gặp ông ấy được thì để ông ấy ra ngoài
gặp ca đi!”

Trên
mặt Tạ Chiêu Anh viết “muội là đồ ngốc sao”. Tôi nghĩ cũng đúng, mấy tháng nay
chỉ sợ anh ta chưa đào đường hầm, phát minh ra máy bay nữa thôi, ý kiến này sao
có thể chưa nghĩ đến.

“Ông ấy
không ra được?”

“Điều
đầu tiên, sức khỏe hoàng thượng không tốt. Muội còn nhớ Phỉ Hoa không? Theo tin

tức đáng tin cậy của nàng là ngay cả đi bộ hoàng thượng cũng cần người đỡ. Thân
thể như vậy, hơn nữa còn có bà già họ Triệu kia ngăn cản, hoàng thượng có thể
đi đâu sao?”

Tôi gật
đầu: “Vậy người lớn mới nói, kết hôn là phải cẩn thận…”

Tạ
Chiêu Anh buồn bực đặt chén trà xuống: “Thời gian của ta cấp bách…”

Anh ta
đứng lên đi qua đi lại trong phòng: “Triệu đảng rục rịch đã lâu, ta lo hoàng
thượng không cầm cự được. Một khi Triệu đảng nắm giữ Đông quân, giang sơn đổi
chủ còn chưa nói, quan trọng nhất sẽ là một cơn sóng gió lớn bắt đầu.”

Tôi lẩm
bẩm: “Vậy giang sơn đổi chủ không phải một cơn sóng gió hay sao? Chính trị là
chiến tranh không đổ máu, chiến tranh là chính trị đổ máu!”

Tạ
Chiêu Anh quay phắt lại: “Nói đúng lắm!”

Tôi
cười mỉa: “Là ông nội Mao nói đúng.”

“Cái
gì?”

Tôi
bỗng nhiên nghĩ ra: “Chi bằng để muội thử xem nhé?”

Tạ Chiêu
Anh hỏi lần thứ hai: “Cái gì?”

Tôi
nhảy dựng lên: “Nói chung muội phải tiến cung tạ ơn, muội có thể thương lượng
với hoàng hậu.”

“Xin bà
ta cho ta diện thánh?”

“Mời bà
ta ra khỏi cung.”

Tạ
Chiêu Anh nói: “Muội đừng nghĩ quá đơn giản. Trước muội, Phỉ Hoa từng thử
khuyên Triệu thị ra khỏi cung vài lần, nhưng hoàn toàn vô dụng. Triệu thị đa
nghi.”

“Thời
kỳ mãn kinh.” Tôi gật đầu: “Nhưng muội nghĩ ca đã nghĩ quá phức tạp. Ca nghĩ mà
xem, hiện giờ bọn họ khẩn cấp nhất là làm gì?”

Tạ
Chiêu Anh vừa nghe tôi nói lập tức đã thông: “Bắt được ta.”

Tôi gật
đầu: “Bà ta rất có thể vì bắt được nhị ca mà mạo hiểm tương kế tựu kế một lần.
Đây là điều kiện tiên quyết mà trước đây Phỉ Hoa tỷ không có khi khuyên bà ta.
Vì vậy, muội chỉ cần dùng chút ít mồm mép là bà ta sẽ đồng ý.”

Tạ
Chiêu Anh híp mắt cười: “Cho dù bà ta có ra khỏi cung cũng sẽ để lại một số
lượng nhân thủ lớn, để trông coi hoàng thượng, không cho người ngoài lại gần.
Hoặc là, bà ta sẽ sắp xếp một bàn cờ, định dương đông kích tây, mượn cơ hội bắt
ta thì sao?”

Tôi
cũng cười: “Thậm chí bà ta còn có thể mang theo hoàng thượng xuất cung.”

Tạ
Chiêu Anh suy tư: “Chúng ta đánh cuộc một phen đi.”

Tôi
nói: “Chuyện này nói sau, đầu tiên là phải khuyên hoàng hậu xuất cung.”

Tạ
Chiêu Anh đứng chắp tay sau lưng, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý:
“Đúng vậy. Thời gian không đợi người, đành phải đánh liều một phen.”

Tôi ca
ngợi: “Nhị ca, muội bỗng phát hiện hình tượng của nhị ca thật cao lớn!”

Tạ
Chiêu Anh đắc ý: “Vậy sao?”

“Đúng
vậy.” Tôi bổ sung: “Nếu bên mép không sót hạt vừng kia thì còn tốt hơn nhiều.”

Ngày

hôm sau, tôi ăn mặc long trọng một phen, theo Tạ phu nhân tiến cung thờ phụng
Bồ Tát sống kiêu ngạo, Triệu hoàng hậu.

Triệu
hoàng hậu đang ở trong một gian phòng nổi tráng lệ tên là Điếu Ngư các thân mật
gặp gỡ nữ quyến của mấy đại thần, trong đấy có tôi. Bà già họ Triệu hôm nay mặc
một bộ váy đỏ, viền xanh lam, thêu kim tuyến, trên đầu là một con phượng hoàng
đang tung cảnh, châu báu đầy đầu như mấy vì sao lác đác trên trời.

Bên
cạnh bà ta còn có mấy phi tử, đoan trang điềm tĩnh là Lý hiền phi, trang phục
diêm dúa là Lưu thái phi, bảo dưỡng nhan sắc không tệ, ăn mặc cũng rất phong
cách là Vương thái phi, còn có một thiếu phụ mặc váy xanh là Hoài Nhu quận
chúa, sau đó là nữ quan thiếp thân, tiểu thư Tần Phỉ Hoa.

Bầu
không khí ngày hôm nay tương đối hiền hòa, vì vậy tôi mới có cơ hội trò chuyện
với Tần Phỉ Hoa.

Cô ấy
tươi cười ấm áp, lại hỏi: “Nhị ca muội gần đây thế nào?”

Tôi nghe
cô ấy hỏi như vậy đã biết cô ấy còn chưa biết chuyện Tạ lão nhị bị thương. Hiện
giờ mọi việc đã qua, cũng không muốn khiến cô ấy lo lắng, tôi không nhắc lại
chuyện đó, chỉ nói tất cả đều tốt.

Cô ấy
lại hỏi: “Chàng có nói khi nào phải đi không?”

“Nhị ca
chỉ nói thời gian của nhị ra rất cấp bách.”

Nụ cười
của Tần Phỉ Hoa có chút ưu thương: “Mới chỉ gặp vài lần, chớp mắt đã đi, không
hẹn ngày gặp lại.”

Tôi cầm
tay cô ấy, nhưng cũng không biết phải nói gì để an ủi.

Triệu
hoàng hậu bỗng nhiên cao giọng hỏi: “Hai tỷ muội kia đang nói gì mà cười vui vẻ
như vậy?”

Tôi và
Tần Phỉ Hoa đều giật mình. Cô ấy đang đầy tâm trạng, không biết trả lời thế
nào. Tôi vội vàng mở miệng nói: “Thưa nương nương, tiểu nữ đang khen tay Phỉ
Hoa tỷ tỷ chăm sóc thật tốt!”

Triệu
hoàng hậu cười nói với Tạ phu nhân: “Tiểu nữ nhi này của ngươi thật lanh lợi.”

Tạ phu
nhân khiêm tốn nói: “Khiến nương nương chê cười. Con bé chỉ nhanh mồm nhanh
miệng chút thôi ạ.”

Tôi làm
bộ không vui: “Mẹ, con không phải chỉ biết khua môi múa bép, con còn thật sự có
bản lĩnh mà.”

Triệu
hoàng hậu hiếu kỳ: “Bản lĩnh gì?”

Tôi đắc
ý: “Làm đẹp ạ!”

“Làm
đẹp?” Triệu hoàng hậu kinh ngạc.

Tôi
đứng lên đi tới gần bà ta: “Nương nương, thường ngày tiểu nữ ở nhà không có
việc gì làm, liền hăng say nghiên cứu phương pháp làm đẹp, kết hợp với y học,
nghiên cứu ra một phương pháp chăm sóc sắc đẹp Tạ thị. Ngài có muốn nghe một
chút không ạ?”

Tuổi
xuân của Triệu hoàng hậu đang xói mòn như hai bên bờ Hoàng Hà, lời này của tôi
là nói trúng tâm tư của bà ta.

Tôi
đứng giữa phòng, bắt đầu diễn thuyết: “Chỉ nói về dưỡng da trong mùa hè. Mùa hè
kinh đô nóng bức, hanh khô, chắc rằng các phu nhân đều cảm thấy trên mặt rất
nhiều dầu. Chuyện này thật ra là biểu hiện rõ nhất của da thiếu nước. Thưa các
phu nhân, gương mặt chúng ta cũng như một đóa hoa, cần nước để căng mọng. Đất
không có nước sẽ nứt nẻ, hoa quả không có nước sẽ héo úa. Nếu chúng ta cũng
thiếu nước, trên mặt chúng ta không chỉ phân bố ra một lượng dầu trơn rất lớn,
mà da chúng ta còn có thể lão hóa nhanh chóng, sinh ra rất nhiều tàn nhan và
nếp nhăn. Tuổi trẻ và tuổi già có gì khác nhau? Không sai! Chính là nếp nhăn!
Vì vậy mới nói, bổ sung nước chính là điểm mấu chốt trong vấn đề làm đẹp, dưỡng
sinh!”

Tôi ăn
nói ba hoa, chém gió tung trời, các bác gái nghe mà há hốc mồm.

“Vậy,
câu hỏi then chốt chính là: làm thế nào để bổ sung nước?” Tôi uống một ngụm trà
thông cổ họng: “Đầu tiên, chính là phải uống nhiều nước. Khoa học… Tiểu nữ đã
nghiên cứu ra, mỗi ngày phụ nữ phải uống ít nhất bảy chén nước mới đạt được
hiệu quả bổ sung nước từ bên trong. Phụ nữ là bông hoa, mỗi ngày đều cần tưới
nước và bảo vệ cẩn thận. Vậy bổ sung nước từ bên ngoài thì sao? Thật ra, phương
pháp mọi người đều đã biết, chính là đắp mặt. Nhưng đắp mặt mà tiểu nữ nói, có
chút khác biệt với những việc các phu nhân bình thường hay làm.”

Triệu
hoàng hậu lập tức hỏi: “Có gì khác?”

Tôi
cười, phân tích cho bà ta nghe: “Theo tiểu nữ được biết, hiện nay các cô nương
Đông Tề hàng ngày thường dùng ngọc trai, nhân sâm để đắp mặt. Nhưng không phải
chỉ những thứ đắt tiền mới là tốt. Tất cả mọi người đã quên một nhu cầu khác
của làn da, cũng đã quên tác dụng của các loại rau củ quả thông thường. Đầu

tiên, chúng ta hãy nói về rửa mặt và tẩy da chết. Đơn giản nhất là lòng trắng
trứng thêm muối…”

Một lúc
lâu sau, tôi dùng một câu “phụ nữ, phải đối xử tốt với chính mình” để kết thúc
bài diễn thuyết. Tôi ngồi trên ghế, ừng ực uống chén trà lạnh, một tiểu cung nữ
cầm quạt quạt cho tôi, một người dâng khăn cho tôi lau mồ hôi.

Triệu
hoàng hậu và những chị em phụ nữ liên quan đang túm tụm lại một chỗ bàn luận
sôi nổi. Trên hai cái bàn bên cạnh là một đống thực vật lớn: dưa chuột, cà chua (ở
đây gọi là quả chu lưu), đậu xanh, lô hội (ở
đây gọi là tiên nhân tu), cà rốt, sữa bò, mật ong, trứng gà…

Tôi đói
bụng, len lén mò một quả dưa chuột cầm gặm.

Tôi
thật sự phải cảm ơn đám con gái trong phòng ngủ. Nếu không phải ba năm, không
ngày nào bọn họ không bàn luận các loại phương pháp làm đẹp bên tai tôi, hôm
nay tôi cũng không cách nào nói thao thao bất tuyệt mấy tiếng như thế. Thật ra
tôi đã từng nghĩ, nếu không thể quay về thế giới trước, chi bằng ở đây sáng lập
một nhãn hiệu mỹ phẩm. Lấy trí thông minh và những ý định kinh doanh của tôi (nếu
có), chưa tới năm năm, tôi có thể trở thành phú bà đầu
tiên của thành Đông Tề.

Đang
suy nghĩ viển vông, bỗng Vương thái phi hỏi: “Trên mặt đã chăm sóc rồi, vậy
thân thể phải làm sao?”

Tôi vỗ
tay: “Nương nương hỏi thật hay! Chăm sóc thân thể cũng có rất nhiều phương
diện. Đầu tiên, vẫn là quy luật ẩm thực, ăn nhiều rau củ, trái cây, các loại
thịt cố gắng chọn gà và cá. Thứ hai, vận động quyết định sinh mệnh. Các vị
nương nương suốt ngày ngồi trong cung, thân thể không được rèn luyện đầy đủ, dễ
sinh bệnh. Vừa sinh bệnh, bao nhiêu công sức khổ cực chăm sóc sắc đẹp đã về con
số không. Vì vậy, vận động là rất quan trọng. Ngày thường thường xuyên tản bộ,
đá cầu,…”

“Còn gì
nữa không?” Triệu hoàng hậu không còn kiên nhẫn với sự dài dòng của tôi.

Tôi
cười, vội nói: “Còn thứ ba, chính là chăm sóc da. Phương pháp hiện có trong
cung là đắp sữa bò. Cách này đúng là tốt. Nhưng sữa bò không thể dùng quá
nhiều. Biện pháp tốt nhất để giải quyết hiện tượng da chùng nhão, chính là ngâm
suối nước nóng!”

“Suối
nước nóng?” Trên mặt Triệu hoàng hậu bỗng nhiên xuất hiện sự thay đổi vô cùng
nhỏ.

Tôi làm
bộ không thấy, tiếp tục nói: “Các vị có biết hiện tượng nóng nở ra lạnh co vào
không? Thật ra da con người cũng như vậy. Nước nóng có thể khiến da giãn nở,
còn nước lạnh khiến da co lại. Vì vậy, từ trong nước nóng đi ra rồi lại tắm một
lần nước lạnh sẽ khiến da co giãn trong thời gian ngắn, lâu dần, những khoảng
da bị chảy xệ sẽ duy trì trạng thái căng mọng…” Tôi cũng không biết mình đang
nói gì nữa.

Vương
thái phi nói: “Vậy nhất định phải tắm suối nước nóng sao?”

“Đương
nhiên!” Tôi nói rất chắc chắn: “Y thư cổ có ghi chép: tắm suối nước nóng, kinh
mạch nhiệt độ ổn định, lại cường gân hoạt huyết, phòng ngừa bách bệnh, kéo dài
tuổi thọ. Nước nóng khiến da thịt thả lỏng, lỗ chân lông mở ra, lúc này, những
vật chất có lợi trong nước nóng thấm vào cơ thể. Đây là hiệu quả mà nước nóng
bình thường không thể đạt đến được.”

Hoài
Nhu quận chúa bỗng vui mừng nói: “Hoàng di nương, con nhớ trong Lễ Tuyền cung
vừa có suối nước nóng, vừa có suối nước lạnh, một bên nóng một bên lạnh trong
cùng một cái hồ, đây chẳng phải điều kiện trời cho sao?”

Triệu
hoàng hậu cười ha ha: “Sao ta có thể không nghĩ tới nhỉ.”

Hoài
Nhu quận chúa nói: “Lễ Tuyền cung cách kinh thành không xa, cả đi cả về chỉ mất
hai, ba ngày. Hoàng di nương, con muốn đi!”

Cô ta
kéo bay bà dì mình lắc lắc. Triệu hoàng hậu từ ái vỗ vỗ, nói: “Ta biết. Thế
nhưng hiện giờ hoàng thượng còn nằm trên giường bệnh, chúng ta sao có thể để
lại một mình người trong cung rồi tự mình đi hưởng lạc được?”

Chỉ chờ
cơ hội này, tôi nói: “Vậy đưa hoàng thượng đi cùng là được rồi.”

Tất cả
mọi người đều nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt thống nhất như trước đó đã từng diễn
tập.

Tôi
không quan tâm chỉ nói: “Suối nước nóng có thể điều trị bách bệnh, cũng có lợi
đối với thân thể của hoàng thượng. Người thật sự có thể đi ngâm một lúc.”

Nụ cười
của Triệu hoàng hậu giống giám thị đang liếc thấy bọn học sinh gian lận thi cử,
vừa có chút hả hê, vừa có chút oán hận kỳ quái, lại sợ ảnh hưởng đến nhiều
người, còn phải làm ra vẻ lấy đại cục làm trọng, nói: “Nói thật có lý. Nhưng
chuyện xuất cung cần bàn bạc kỹ hơn.”

Thật ra
tôi biết bọn họ không kéo dài được. Còn lằng nhằng vài ngày nữa, chim đã bay đi
hết rồi, bọn họ đi đâu để đặt bẫy đây?

Vì vậy,
ngày thứ ba, tôi nhận được một tin tức, đế hậu lâm hạnh Lễ Tuyền cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận