Ca Tẫn Đào Hoa

Ở bên
cạnh Tiêu Huyên đã lâu, tôi biết hơn một nửa số thuộc hạ cao thấp của anh ấy,
Lý tướng quân quản võ, Tôn tiên sinh chưởng văn, còn vị Tống công tử có lòng
giúp đỡ này lại phụ trách tổ chức thần bí nhất, mê người nhất, tình báo.

Vì vậy,
tôi có thể thảo luận ba trăm chiêu thức hành hạ tân binh với Lý tướng quân, có
thể tìm Tôn tiên sinh bàn luận mười tám chiêu thức nhẹ nhàng độc chết người,
nhưng không thể nào vỗ vai Tống Tử Kính nói: “Này! Người anh em, gần đây có tin
tức gì nói nghe chút coi?”

Đó
chính là phạm vào tối kỵ.

Người
ta nói, nơi nào có phụ nữ, nơi đó có giật tóc và bát quái. Chuyện này không thể
nói, chuyện kia không thể nghe, tiệc trà chiều xã giao của tôi và anh ta không
khỏi có chút nhàm chán.

Cũng
may Tống Tử Kính dung mạo tuấn tú, ngồi bất động cũng biến thành một bức tranh.
Mặc dù tôi không thể thảo luận thi từ ca phú với anh ta – thứ này tôi nói chưa
được ba câu lập tức sẽ lộ bản chất thật, tự mình mất mặt – nhưng nhìn gương mặt
như ngọc thạch của anh ta mỉm cười thưởng trà cũng là một loại hưởng thụ thị
giác.

Tống Tử
Kính dịu dàng, mềm mại như nước mùa xuân, chậm rãi chảy qua trái tim các thiếu
nữ. Số thiên kim tiểu thư quan lại muốn bao nuôi anh ta mà tôi biết còn đếm
không hết chứ đừng nói đến mấy thiếu nữ nhỏ bé trên đường và mấy cô nàng Lọ Lem
này. Vậy mà bên cạnh anh ta chỉ có một gã sai vặt Tống Tam, không hề có cái giá
của “Minh Ngọc công tử”.

Tôi
bỗng nghĩ đến một chuyện: “Chuyện tìm đệ tử của Trương Thu Dương tiến triển đến
đâu rồi?”

Tống Tử
Kính buông trà: “Lần trước tìm được tiểu đệ tử của ông ấy, kết quả hắn nói với
chúng ta, bản y thư kia ở trong tay đại sư huynh của hắn.”

“Vậy
đại sư huynh của hắn ở đâu?”

Tống Tử
Kính cười: “Không biết. Người kia nói bọn họ không liên lạc với nhau, chỉ nói
cứ hai năm bọn họ đều trở về nhà cũ của sư phụ bọn họ tụ họp một lần. Lần tụ
họp trước mới qua, phải chờ hai năm nữa mới liên hệ được.”

Xem,
đây là rắc rối khi không có điện thoại.

Họp lớp
hai năm một lần, bọn họ chờ được, không có nghĩa là Yến vương điện hạ chờ được.
Hơn nữa cho dù có chờ được, vị đại sư huynh kia cũng không nhất định sẽ thành
thật hai tay dâng thứ của quý kia lên. Người giang hồ trước giờ luôn ghét người
triều đình, nhỡ may vị đại sư huynh kia tức giận, học Hoàng Dung tỷ tỷ treo đầu
dê bán thịt chó lừa chúng tôi thì làm sao bây giờ?

Đang
miên man suy nghĩ, một trận gió thổi tới, cuốn bụi bay vào mắt tôi.

Tôi vội
vàng đưa tay lên dụi mắt, chỉ nghe thấy Tống Tử Kính nói: “Đừng dụi, ta thổi
giúp cô.”

Anh ta
vươn người tới gần, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết giữ lại cái tay đang dụi mắt của
tôi. Một con mắt khác của tôi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh ta phóng đại
trước mắt, rõ ràng đến mức ngay cả số lông mi cũng đếm được toàn bộ. Đôi môi
căng mọng của anh ta khẽ mở, hai mắt trong suốt như thủy tinh, nhìn tôi, chuyện
này thật sự quá kích thích, tim tôi đập nhanh, mặt đỏ bừng.

Nhưng
Tống Tử Kính chỉ thổi vào mắt tôi một ngụm hơi thở thần tiên rồi dừng lại. Anh
ta thu tay lại, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Lúc
này, tôi mới nhìn thấy Tiêu Huyên xuất quỷ nhập thần đang đứng ở cửa viện, nhìn
chúng tôi không một chút biểu cảm.

Tống Tử
Kính mỉm cười: “Vương gia tới, sao không sai người thông báo một tiếng?” Giống
như đang ở nhà mình vậy.

Tiêu
Huyên cũng giật giật nét mặt: “Muội ấy cũng không phải mẫu nghi thiên hạ, muốn
gặp còn phải thông báo trước.”

Tôi
thẹn quá hóa giận, tên này chẳng ai chọc vào cũng nổi điên, không ai đắc tội,
vô duyên vô cớ há miệng là phun phân vào mặt người ta.

Tiêu
Huyên còn không biết sống chết phun ra một câu: “Đã quấy rầy hai người?”

Tôi
lạnh lùng, âm u nói: “Sao có thể? Vương gia rồng đến nhà tôm, dân nữ chào đón
còn không kịp ấy chứ!”

Mùi
thuốc súng lập tức bùng lên.


Cũng
may lúc này Vân Hương nghe tiếng, đi ra nhìn: “Vương gia tới ạ?”

Tôi
cũng đứng lên: “Nhị ca ngồi đi. Vân Hương, pha một ấm trà Khổ Đinh*. Nhị ca,
sao ca lại để đến mức nhiệt miệng thế kia?”

*
Trà Khổ Đinh, ở Việt Nam gọi là trà đắng, có tác dụng giải nhiệt rất tốt, nhưng
nếu uống quá nhiều trong một thời gian dài sẽ có hại cho cơ thể. Ai thích uống
trà đắng thì 1 ngày chỉ nên uống 2-3 cọng thôi nhé. Ý bạn Tiểu Hoa ở đây là bạn
Tiêu Huyên nóng quá nói bừa thôi =))

Tiêu
Huyên nén giận ngồi xuống, ngồi bên trái tôi, Tống Tử Kính cười cười, ngồi bên
phải tôi.

Tiêu
Huyên uống một ngụm trà rồi nói: “Tân thái tử ra mặt, được một đám đệ tử ở thái
học viện thổi phòng, làm cải cách chính trị gì đó. Vốn là ý tốt, nhưng không
thực tế. Quan viên đều có lập trường riêng, nếu không cực lực phản đối thì cũng
bằng mặt như không bằng lòng. Bọn họ tưởng cải cách có được thi hành cũng không
tạo được sóng gió gì. Nhưng cải cách này vừa ban hành, toàn quốc trên dưới đều
hỗn loạn, giá cả gia tăng, khắp nơi gà bay chó sủa. Bà già họ Triệu chắc phải
tức chết, bởi vì dựa theo luật pháp mới, hơn một nửa điền sản Triệu gia phải
trả lại cho hoàng đế.”

Tôi
ngạc nhiên bật cười: “Vậy chẳng phải tốt lắm sao!”

“Đúng
vậy.” Tiêu Huyên nói: “Nhưng ta thấy luật pháp mới chưa phổ biến được bao lâu
đã có người đầu rơi máu chảy.”

Triệu
thái hậu sẽ không tìm chỗ nào nhốt luôn cả thái tử lại đấy chứ?

Tôi vốn
định nói, thái tử khiến thiên hạ mù mịt chướng khí, tiếng than ngập trời, vì
sao Tiêu Huyên không thừa nước đục thả câu. Thế nhưng nghĩ lại, hiện giờ thiên
hạ là thiên hạ của Triệu gia, cũng chính là thiên hạ tương lai của Tiêu Huyên.
Chuyện mổ gà lấy trứng như vậy, Tiêu Huyên không làm được. Vì vậy, tôi cũng làm
bộ sầu khổ, làm tri kỷ của Tiêu Huyên.

Nhưng
cuối cùng tôi vẫn đánh giá thấp độ dày của da mặt Tiêu Huyên. Anh ta lập tức
dựng lên hình tượng người lãnh đạo trách trời thương dân, giơ ngọn cờ phân ưu
giải sầu thay hoàng đế, quyên lương hiến tiền, trợ giúp nhân dân gặp tai họa.
Anh ta còn phái ra tay trong, châm ngòi thổi gió ở những nơi gặp tai ương, cực
lực tuyên dương sự tài đức, hào hiệp của Yến vương.

Tôi nói
với Tiêu Huyên: “Cứ như vậy, ngày mai ca bị ám sát trên giường, muội cũng không
ngạc nhiên.”

Tiêu
Huyên hung ác lườm tôi một cái: “Giết ta đơn giản như vậy sao?”

“Đúng
vậy, còn có mười hai tử sĩ cơ mà.”

Tiêu
Huyên nghe thấy tôi nhắc tới bảo bối của anh ấy, vẻ mặt đắc ý: “Bọn họ đều do
chính tay ta huấn luyện, sống sẽ là người của ta.”

“Võ
công của ca rất cao à?” Tôi tò mò, chỉ vào một tảng đá: “Có thể đánh nát tảng
đá kia không?”

Tiêu
Huyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Tốt xấu gì ta cũng là vương gia, muội lại
muốn ta đi làm giang hồ mãi võ hay sao?”

“A,
muội sao lại quên được nhỉ?” Tôi châm chọc: “Yến vương điện hạ bận rộn công vụ,
tiểu nữ không quấy rầy người nữa.”

“Đứng
lại.” Tiêu Huyên gọi tôi lại, rất bất đắc dĩ: “Nghe Tôn tiên sinh nói gần đây
muội đang nghiên cứu loại dược tiệt trùng gì đó?”

Đây là
việc nghiêm túc.

Từ sau
khi Tiêu Huyên áp dụng đề nghị của tôi, toàn thể binh sĩ đã được kiểm tra sức
khỏe một lần. Yến quân thật ra người nào cũng khỏe mạnh cường tráng, điều duy
nhất không tốt chính là không ít người có ký sinh trùng. Bệnh này nói nhẹ là
nhẹ, nói nặng là nặng, khi lâm trận giết địch đột nhiên tiêu chảy thì đúng là
làm trò cười cho thiên hạ.

Tôi
liền kết hợp tri thức của mình và sách thuốc của lão Trương, dự định nghiên cứu
chế tạo ra vài loại thuốc diệt ký sinh trùng.

Tiêu
Huyên nghe tôi trình bày xong, gật đầu tán thưởng: “Cách này rất hay. Dược này
có thể chế ra để phân phát.”

Tôi
cười: “Ca lại muốn mang dược tới vùng tai ương, lung lạc nhân tâm chứ gì?”


Tiêu
Huyên liếc mắt nhìn tôi, đang định phản bác vài câu thì tiếng gõ cửa vang lên.

Binh sĩ
thân cận nói: “Vương gia, Đường Tầm thiếu hiệp đã trở về.”

A, đã
lâu không gặp, tôi cũng sắp quên béng mất hiệp khách áo đen mặt lạnh kia rồi.
Đường Tầm bước vào nhẹ nhàng như chân không chạm đất, vẫn mặc một bộ đen sì như
trước, vẻ mặt thản nhiên, không dính khói lửa nhân gian.

Tiêu
Huyên đối mặt với thuộc hạ lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, chững chạc của
cấp trên, hỏi: “Thế nào rồi?”

Đường
Tầm cũng không kiêng kỵ có tôi ở đây, nói: “Việc đã định.”

Tiêu
Huyên “a” lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ thất vọng. Anh ấy hỏi: “Nàng có nói gì
không?”

Đường
Tầm lắc đầu.

Tiểu
Huyên thở dài một hơi.

Tôi
thấy vậy, không nhịn được mà hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tiêu
Huyên nhìn tôi, có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: “Thái tử đại hôn, cưới
hai phi tử, một chính phi một trắc phi.”

“Hả?
Rồi sao?” Tôi không hiểu.

Tiêu
Huyên nặng nề nói: “Phỉ Hoa… là thái tử phi, tỷ tỷ muội, Tạ Chiêu Kha là trắc
phi.”

Đầu óc
tôi bị những lời này đập cho một cái, kêu lên vang vang, một lúc rất lâu sau
mới phản ứng lại.

“Hả?” Tôi
chỉ phát ra được một tiếng này, toàn bộ tin tức này thật sự quá mức oanh tạc.
Khiến cho toàn bộ gấm vóc tươi đẹp trong đầu tôi đều hóa thành tro bụi.

Hai đại
mỹ nhân của Đông Tề đều trở thành vợ thái tử, cả thiên hạ này có ai có phúc hơn
anh ta hay không? Chỉ là, Tần Phỉ Hoa không phải hồng nhan tri kỷ của Tiêu
Huyên sao? Còn chị gái Tạ Chiêu Kha của tôi, rõ ràng trong mắt, trong lòng chỉ
có một mình Tống Tử Kính mà thôi. Đây rốt cuộc là ai ghép bậy ghép bạ vậy?

Tôi quá
mức khiếp sợ, vì vậy nói cũng không nghĩ nhiều: “Thật ra thái tử vớ bở gấp đôi
bình thường nha.”

Sắc mặt
Tiêu Huyên thâm trầm như nước hồ sâu, thấp giọng nói: “Một người không yêu
mình, một người mình không yêu, có lấy vô số cũng không bằng lấy một người tâm
đầu ý hợp.”

Trong
lòng anh ấy khó chịu, bởi vì Tần Phỉ Hoa gả cho người, mà người đó lại không
phải anh ấy.

Nghĩ
như vậy, trong lòng tôi cũng khó chịu theo. Phiền muộn, áp lực không nói nên
lời khiến cho tâm trạng thật nặng nề.

Tối hôm
đó, ăn cơm xong, tôi lại tới phủ Yến vương.

Lão
tổng quản nhìn thấy tôi, thấp giọng nói: “Vương gia ở một mình trong viện từ
chiều đến giờ.”

Aiz,
đúng là như vậy. Người yêu đi lấy chồng, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng sẽ
có một trái tim biết chảy máu, bây giờ nhìn trăng than thở, mượn rượu giải sầu
cũng không có gì lạ. Chỉ là, nếu anh ấy thật sự thích Tần Phỉ Hoa như thế, ngày
đó vì sao không đưa cô ấy đi cùng luôn. Tôi nghĩ Tần tiểu thư nhất định sẽ bằng
lòng nắm tay anh ấy cùng bỏ trốn, cái gì mà ân oán gia tộc, cái gì mà lập
trường chính trị, tất cả đều thật bốc mùi, chỉ có tình yêu chân chính mới là vô
địch. Tiêu Huyên ôm được mỹ nhân vào lòng thì đâu còn bận tâm nhiều như vậy.

Thế
nhưng anh ấy không làm như vậy.

Tôi cảm
thán, đi tới trước cửa viện.

Anh ấy

đang ngồi trong sân. Đêm lạnh như nước, ánh trăng chiếu trên mặt đất như bao
phủ lên mọi thứ một tầng sương bạc. May mà Tiêu Huyên khoác áo choàng dày, tôi
không phải học giai nhân dịu dàng khoác thêm y phục cho anh ấy, cũng sắp Đông
Chí, chỉ có người thất tình mới ban đêm ngồi ngoài trời chịu lạnh.

Tôi khụ
khụ hai tiếng, Tiêu Huyên nói khó nghe: “Đừng khụ nữa, đã nghe thấy tiếng muội
tới từ lâu rồi.”

Tôi tức
giận.

“Muội
đến xem ca.” Tôi nói.

“Ta có
gì đẹp mà xem?” Tiêu Huyên chế giễu.

Tôi
nhìn kỹ anh ấy, ổn cả, chỉ là sắc mặt hơi cô đơn, còn cách hình ảnh hai mắt đỏ
sậm, tóc tai tán loạn, vung tay hô to trời xanh không có mắt một khoảng. Tôi
tới để an ủi người không vui, không phải tới để an ủi kẻ điên.

Tiêu
Huyên vươn tay khua trước mắt tôi: “Xem đủ chưa? Trên đầu ta cũng đâu có mọc
sừng.”

Tôi
không nhịn được cười, cảm thấy không phúc hậu, lại vội vàng nhịn xuống: “Ca
uống rượu giải sầu một mình không vui, muội uống với ca.”

Tiêu
Huyên chỉ cười nhạt, nhưng vẫn rót đầy một chén rượu cho tôi. Rượu mang theo
hương hoa quế, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta nhộn nhạo trong lòng.

“Nếm
thử đi.” Tiêu Huyên tự mình cạn chén trước: “Rượu hoa quế lão quản gia tự mình
cất đấy.” Tôi dè dặt nhấp một ngụm, quả thật nguyên chất, ngọt lành, cay nồng,
hương thơm ngây ngất. Uống thêm vài ngụm, trên người ấm áp hơn. Tôi cũng phóng
khoáng hơn.

“Nhị
ca, muội biết trong lòng ca không dễ chịu, nhưng nếu chỉ ngồi uống rượu như thế
này cũng không thể khiến thời gian quay trở lại, không thể uống đến mức khiến
người ta bay đến bên ca, như vậy có ích gì? Nếu thật sự không quên được, thì
dứt khoát cướp Phỉ Hoa tỷ về đi.”

Tiêu
Huyên liếc tôi một cái: “Muội nói cướp là cướp được sao? Nàng là thái tử phi,
không phải A Châu, A Hoa ven đường.”

Tôi bĩu
môi: “Nói thật, muội không hiểu, nếu ca thật sự thích tỷ ấy, ngày đó vì sao
không đưa tỷ ấy đi cùng. Thật ra, đi theo ca cũng không phải chuyện quá khó,
không phải muội đã đi cùng rồi hay sao?”

Trên
mặt Tiêu Huyên hiện lên vẻ hổ thẹn, cười tự giễu: “Mang nàng đi rất dễ, nhưng
ta còn cần nàng ở lại. Bởi vì ta cần dùng nàng để ổn định Triệu đảng. Trên danh
nghĩa, nàng là nữ nhân của ta, Triệu đảng nắm lấy nàng không buông, cho rằng
như vậy là có thể nắm được mạng của ta. Nếu một ngày, nhược điểm của ta không
còn trên tay bọn chúng nữa, bọn chúng sẽ hoảng loạn, thậm chí khai chiến, sợ
rằng lúc đó ta chống đỡ không nổi.”

Tôi
nghe mà sửng sốt.

Tiêu
Huyên ha ha cười khổ: “Ta thật sự là một gã vô sỉ. Nàng nhiều năm không xuất
giá để chờ ta, ta lại đẩy nàng vào lòng người khác. Không nói yêu hay không
yêu, ngay cả sự quý trọng cũng ít khi nào dâng tặng. Nàng là quân cờ để ta ổn
định nhân tâm, sợ rằng chính nàng cũng biết vậy, thế nhưng lại chưa từng oán
giận.”

Tôi
nhìn anh ấy, trong lòng rối loạn, không biết phải nói gì mới tốt.

Tôi
biết Tiêu Huyên có nỗi khổ của anh ấy, anh ấy không chỉ sống vì chính mình,
trên vai anh ấy gánh vác tính mạng của ngàn ngàn vạn vạn người, mỗi một bước đi
của anh ấy đều phải suy xét cẩn thận, vô cùng thận trọng, anh ấy cũng không có
tự do của riêng mình. Mang theo một Tần Phỉ Hoa là đơn giản, thế nhưng, cũng
giống như anh ấy nói, kết quả lại vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy, anh ấy hy sinh
một người con gái mà anh ấy yêu thương.

Đương
nhiên tôi không thể chấp nhận loại hành động này, nhưng giờ phút này, nhìn vẻ
cô đơn trên gương mặt anh ấy, lời trách cứ không thể ra khỏi miệng.

Anh ấy
đã lựa chọn từ lâu, và lúc này, anh ấy phải gánh vác hậu quả. Anh ấy không cần
bất cứ lời trách cứ hay an ủi nào, tất cả những điều đó anh ấy đều khắc sâu
trong lòng.

Tôi
nói: “Ca thật sự rất yêu Phỉ Hoa tỷ tỷ.”

Tiêu
Huyên cười cười: “Sự áy náy của ta đối với nàng là thật. Khi chúng ta chia tay,
đều mới chỉ là mối tình đầu, khi đi, cảm thấy thật luyến tiếc nàng. Ta thật sự
không ngờ nàng lại chờ ta nhiều năm như vậy.”

Tôi gật
đầu: “Đúng vậy, nếu là muội thì đã thay lòng đổi dạ từ lâu rồi.”

Tiêu
Huyên cúi đầu: “Nàng càng làm như vậy, ta càng cảm thấy thiếu nợ nàng. Ta vốn
giấu giếm quan hệ giữa ta và nàng, chỉ sợ liên lụy đến nàng, nhưng không biết
có chuyện gì, vẫn bị người ngoài biết. Cha nàng muốn gả nàng ra ngoài, nàng thà
chết không theo. Triệu hoàng hậu liền đưa nàng vào cung trông coi.”

Tôi
nói: “Có lẽ sau này ca có thể cướp tỷ ấy về. Ca biết đấy, những thứ đã mất đi
lại có thể tìm về luôn vô cùng đáng quý. Thật sự!”

Tiêu
Huyên cười khổ: “Khi đó cảnh còn người mất, còn chưa biết thế nào. Nói chung,
ta nợ nàng nhiều lắm.”


Tôi thở
dài một hơi, trọng trách trên vai bạn Tiêu Huyên lại nặng thêm vài phần nha.

“Nghĩ
theo hướng tích cực đi, không phải cuối cùng hai người vẫn sẽ gặp lại sao?” Tôi
thừa dịp kính rượu mà vỗ vỗ vai Tiêu Huyên: “Muội đọc từ cho ca nghe. Muội
không nhớ rõ mở đầu thế nào, hình như là thế này:

Vũ đê
dương liễu lâu tâm nguyệt,

Ca tẫn
đào hoa phiến để phong.

Tòng
biệt hậu, ức tương phùng,

Kỷ hồi
hồn mộng dữ quân đồng.

Kim
tiêu thặng bả ngân hồng chiếu,

Do
khủng tương phùng thị mộng trung**.”

**
Bài “Giá cô thiên” (kỳ 1) của Án Kỷ Đạo.

Bản
dịch thơ của Nguyễn Thị Bích Hải:

“Tay
đẹp ân cần nâng chén ngọc,

Năm
xưa say đắm má em hồng.

Dập
dìu điệu múa như cành liễu

Ngừng
hát gió xuân cũng chợt ngừng.

Xa
từ ấy,

Nhớ
khôn cùng.

Bao
phen hồn mộng được tương phùng.

Đêm
nay chung bóng, đèn soi tỏ,

Cứ
ngỡ như đang giấc mơ mòng.”

(Từ:
cũng gọi là "trường đoản cú", thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc)

Tiêu
Huyên nghiêng đầu nghe một lúc: “Cũng là một bài từ thật hay.”

“Đâu
chỉ có hay, còn thật cảm động nữa.” Tôi vỗ ngực: “Ca tẫn đào hoa (xướng
ca đến khi hoa đào tàn lụi), đây là một cảnh tượng thật đẹp
nha.”

Tiêu
Huyên cau mày quay đầu sang, ánh mắt tóe lửa, mở miệng trách mắng tôi: “Rốt
cuộc Tống Tử Kính dạy muội thế nào vậy?”

Tôi bực
mình: “Đang yên đang lành tại sao lại mắng Tống tiên sinh?”

Tiêu
Huyên mắng lây sang tôi: “Rốt cuộc muội có biết chấm câu hay không? Ca tẫn đào
hoa phiến để phong. Ca tẫn, hoa đào phiến! Cái gì là ca tẫn đào hoa? Muội ra
ngoài đừng nói quen biết ta, mất mặt, mất mặt.”

Đại
khái là uống quá nhiều rượu, tôi cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn mặt
dày cười ha ha: “Chính là ca tẫn đào hoa thì có sao? Nói ly biệt trong mưa hoa
đào, vậy mới là cảnh đẹp để tương phùng trong mộng chứ.”

Tiêu
Huyên vùi đầu vào cánh tay: “Ta không quen muội! Ta không quen muội!”

Hai
chúng tôi vừa cười vừa hò hét, muội một chén, ta một chén, rất nhanh đã uống
cạn một vò rượu hoa quế. Tiêu Huyên lại mở một vò nữ nhi hồng nữa tiếp tục
uống. Tôi uống tiếp, sau rồi muốn đứng lên ngửa cổ hét một tiếng, kết quả uống
say, thân thể nghiêng đi, ngã vào người Tiêu Huyên.

Anh ấy
ôm lấy tôi, vừa bực mình vừa buồn cười, không ngừng vỗ mặt tôi, gọi tên tôi.
Vòng tay của anh ấy thật thoải mái, lúc đó trong đầu tôi chỉ có duy nhất một
suy nghĩ này. Đôi mắt anh ấy được hương rượu hun đến mức trong vắt, đôi môi
ngày thường hay mím lại hà khắc nay cũng căng mọng động lòng người, hé ra khép
lại trước mắt tôi.

Thánh
nhân đều nói, “ẩm thực nam nữ”, những dục vọng to lớn nhất của loài người đều ở
đây. Tôi bị rượu xâm chiếm đầu óc, không thể suy nghĩ bằng lý trí, dựa theo bản
năng, vươn tay ôm lấy cổ anh ấy, tiến lại gần, hôn lên môi anh ấy một cái.

Thân
thể Tiêu Huyên cứng đờ.

Ừ, mềm,
còn có hương rượu.

Sau khi
ăn được đậu hũ, tôi thỏa mãn nhắm hai mắt lại, ngã vào lòng anh ấy, hoàn toàn
ngủ say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận