Ca Tẫn Đào Hoa

Đêm đó,
Tiêu Huyên tập hợp thuộc hạ, Tạ Hoài Mân đi vào giấc ngủ một mình.

Mưa đêm
rả rích, những cơn gió mát lạnh luồn qua khe cửa sổ chưa khép chặt, phà vào
khuôn mặt Tạ Hoài Mân. Nàng tỉnh lại từ cơn mê, hít thở bầu không khí trong
lành, cảm giác vốn choáng váng trong đầu tiêu tan đi nhiều.

Nàng
không gọi người, chỉ ngồi ngơ ngác, cảm thấy đầu óc trống trơn, hiển nhiên là
lại quên mất một thứ gì đó không cách nào nghĩ ra.

Bên
ngoài, tiếng lá cây xào xạc vang lên, nàng lắng tai nghe, cảm thấy trong lòng
hoàn toàn tĩnh lặng.

Tiêu
Huyên chỉ biết nàng đã ngủ, lại không biết thật ra trong những giấc mơ, nàng
không được yên lặng dù chỉ chốc lát. Bên tai văng vẳng những âm thành kỳ quái
vĩnh viễn không ngừng, nhắm mắt lại cũng nhìn thấy những hình ảnh quái dị.
Nhiều khi ngủ còn mệt hơn không ngủ, thế nhưng khi không ngủ, cảm giác mệt mỏi
rã rời giống như cả nửa tháng không nghỉ ngơi này lại luôn khiến nàng không kìm
được mà nhắm mắt lại.

Nàng đi
chân trần xuống giường, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Nhờ ánh
nến mỏng manh, nàng nhìn gương mặt tiều tụy phản chiếu trong gương đồng, hõm
mắt hãm sâu, tóc rối tung, vươn tay ra, đôi tay gầy trơ xương, có thể nhìn thấy
rõ ràng từng mạch máu.

Bộ dạng
thế này, đóng ma không cần hóa trang.

Tiêu
Huyên thật đáng thương. Nàng tin rằng Tiêu Huyên sẽ không ghét bỏ nàng vì bề
ngoài thế này, thế nhưng ngày ngày nhìn vợ mình tiều tụy héo úa, sự khó chịu
trong lòng biết phải diễn tả ra sao?

Còn ba
ngày nữa Tiểu Trình sẽ tới kinh thành Ly quốc, nếu lúc đó huynh ấy còn chưa có
biện pháp để cứu nàng, vậy phải làm thế nào?

Tạ Hoài
Mân tuyệt vọng đến mức còn nghĩ, thân thể trước kia của nàng đã bị linh hồn
khác chiếm lấy từ lâu, hiện giờ nếu nàng chết, không biết có còn tư cách để cò
kè mặc cả với Diêm Vương hay không, để ông ta chọn cho nàng một thân thể mới,
để nàng có thể ở bên Tiêu Huyên.

Tuy
rằng chuyện đó thật ngớ ngẩn, Tạ Hoài Mân nghĩ vậy không khỏi méo mặt. Chỉ mong
một cái kết quả, quan tâm đến quá trình làm cái gì?

Bên
ngoài truyền đến tiếng bước chân cao thấp, hiển nhiên không phải Tiêu Huyên,
người nàng đang chờ.

Người
tới dè dặt gõ cửa: “Cô nương đã ngủ chưa?”

Lục Tụ
đứng lên mở cửa: “Thường công công? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bệnh
của bệ hạ lại tái phát. Lưu thái y đã thi châm nhưng hiệu quả không tốt, đành
phải mời Tạ cô nương đến xem.”

“Chuyện
này…” Lục Tụ khó xử.

“Để tôi
đi xem sao.” Tạ Hoài Mân đã xuống giường, phủ thêm áo khoác đi tới.

Lục Tụ
nói: “Cô nương, trời đang mưa, lại đã muộn thế này, nếu Yến công tử biết…”

“Chàng
sẽ hiểu.” Tạ Hoài Mân mặc quần áo, dùng khăn tay tùy tiện buộc tóc lên, cùng
Thường Hỉ đi ra ngoài.

Lục Tụ
không còn cách nào khác, trao đổi một ánh mắt với cung nhân bên cạnh, tự mình
bung dù, cầm áo khoác đi theo.

Tẩm
cung của hoàng đế trong Ly cung đèn đuốc sáng trưng. Khi Tạ Hoài Mân đến, vô số
người thở phào một hơi.

Lúc
này, Tạ Hoài Mân nhìn thấy Ly thái tử đã nghe nói từ lâu.

Đó là
một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi, vóc người cao hơn bạn cùng lứa, ngũ quan thật
sự giống Vũ Văn Dịch tới kinh người, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia. Tiểu thái
tử đang nhíu mày, ghé vào bên giường, hai tay nắm y phục phụ thân. Vũ Văn Dịch
nằm dựa lưng trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt lại vô cùng
dịu dàng từ ái, đang xoa đầu đứa bé.

Trước
mặt người ngoài là đế vương lạnh lùng vô tình, sau lưng lại là một phụ thân từ
ái đối với người con trai duy nhất.

Tạ Hoài
Mân không khỏi mỉm cười.


Vũ Văn
Dịch ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Hoài Mân, sửng sốt, sau đó lập tức nghiêm khắc quát
lớn: “Ai gọi nàng tới? Trẫm đã nói không cần quấy rầy nàng!”

Thường
Hỉ lau mồ hôi một phen, Tạ Hoài Mân giành phần nói trước: “Bệ hạ đừng cố chống
đỡ, sức khỏe quan trọng hơn.”

Vũ Văn
Dịch nhíu mày: “Ngươi cũng bị bệnh, bên ngoài thời tiết lại tệ như thế.”

Tạ Hoài
Mân cười: “Bệnh của tôi, tôi rõ hơn bệ hạ. Được rồi, những chuyện đó nói sau
đi, để tôi xem trước đã.”

Lưu
thái y vội vàng nhường chỗ lùi ra.

Tạ Hoài
Mân ngồi vào bên giường kiểm tra một phen: “Còn may, chỉ là phát chút hàn khí.
Tôi thi châm cho bệ hạ, rất nhanh sẽ ổn định.”

Vũ Văn
Dịch cúi đầu nhìn đôi bàn tay gầy đến mức khớp xương hiển hiện của nàng, trên
trán nhăn thành một chữ xuyên thật sâu.

Giọng
nói của hắn bỗng nhiên vô cùng nhẹ nhàng: “Ngươi… Chi bằng bảo Lưu thái y làm
đi, ngươi đừng quá mệt mỏi.”

Tạ Hoài
Mân ngẩng đầu lên, cười thản nhiên: “Bệ hạ, không phải tôi keo kiệt chút y
thuật. Có điều bộ châm pháp này không phải một đôi câu là có thể chỉ ra rõ
ràng, nếu để lỡ thời gian, người chịu khổ chính là bệ hạ. Vì vậy vẫn để tôi làm
thì tốt hơn.”

Vũ Văn
Dịch trong lúc luống cuống đã đặt tay lên tay nàng.

Tạ Hoài
Mân ngạc nhiên ngẩng đầu.

Vũ Văn
Dịch nhìn vào đôi mắt biến đổi vì dung nhan gầy gò của nàng, giật mình, bàn tay
buông lỏng.

Tạ Hoài
Mân mỉm cười, dịu dàng nói: “Bệ hạ phải tin tưởng khả năng của tôi.”

Dứt
lời, nàng sai y đồng lấy lư hướng đến, châm hương thi châm.

Vũ Văn
Dịch ngồi trên giường, không cử động nữa. Hắn nhìn nàng vén tay áo, lộ ra cổ
tay gầy yếu, lại nhìn thủ pháp vẫn nhanh nhẹn như trước của nàng, kim đâm chính
xác từng vị trí.

Khăn
trùm đầu có chút lỏng lẻo, mái tóc xơ rối buông xuống. Trong phòng, để xua đi
khí lạnh và hơi ẩm, bếp sưởi cháy rất hồng, mọi người đều mồ hôi nhễ nhại, Tạ
Hoài Mân cũng rất nhanh đã toát một lớp mồ hôi, gương mặt vốn không có huyết
sắc hiện lên vẻ ửng hồng, thế nhưng đôi môi vẫn là một màu phấn trắng.

Nàng
chăm chú vào động tác của tay, mà Vũ Văn Dịch lại chăm chú vào nàng.

Tất cả
cung nhân đều im lặng trong thời khắc nghiêm túc này, bầu không khí kỳ quái lan
tràn trong không gian rộng lớn, thế nhưng Tạ Hoài Mân hết sức nhập tâm nên
không hề phát giác.

Mồ hôi
dọc theo sống mũi, nhỏ lên chân Vũ Văn Dịch. Lạnh băng.

“Tạ đại
phu…” Vũ Văn Dịch hé miệng: “Ngươi nghỉ ngơi một chút, uống ngụm nước đi.”

“Không
cần.” Tạ Hoài Mân từ chối ngắn gọn, nhìn không dời mắt, tay khẽ xoay tròn cây
châm.

Từng
cơn nhói đau mang theo cảm giác tê dại chậm rãi chuyển thành nóng rực, thay thế
sự lạnh cóng ban đầu. Tri giác đã mất đi dần dần trở về.

Lại một
giọt mồ hôi lạnh như băng rơi xuống. Tách một tiếng, giống như rơi vào tim Vũ
Văn Dịch, lạnh đến mức hắn phải run lên.

“Đủ
rồi!” Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng.

Tạ Hoài
Mân giật mình, ngân châm trên đầu ngón tay rơi xuống mặt đất.

“Bệ
hạ…”

Thường
Hỉ thông minh liếc mắt một cái, tất cả hạ nhân yên lặng lui xuống. Tiểu thái tử
tuy không bằng lòng nhưng cũng bị dẫn xuống theo.

Tạ Hoài

Mân rút tay lại, lần nữa cầm lên một cây ngân châm, đâm vào huyệt vị.

“Khi
một bộ châm pháp đã được bắt đầu là không thể bị gián đoạn, nếu không hiệu lực
sẽ suy giảm rất lớn.” Nàng êm tai nói: “Bệ hạ đừng lo lắng, tôi chỉ thi một bộ
châm mà thôi.”

Đôi mắt
Vũ Văn Dịch còn đen hơn bóng đêm ngoài kia.

“Ngươi…”
Hắn châm chước mở miệng: “Cho tới giờ, ta… chưa từng gặp một hoàng hậu như
ngươi.”

Tạ Hoài
Mân a một tiếng rồi cười khẽ: “Tôi thật sự không giống một hoàng hậu. Vốn cũng
không muốn làm, là người kia tự ý phong cho tôi.”

“Thế
nhưng…” Vũ Văn Dịch nói: “Có một quốc mẫu như ngươi là phúc của bách tính.”

“Bệ hạ
quá khen rồi.” Tạ Hoài Mân nhìn hắn một cái, tay không ngừng: “Vị trí này, chỉ
cần có trách nhiệm một chút, ai làm đều có thể đối xử tốt với bách tính.”

Vũ Văn
Dịch lắc đầu, không nói gì thêm.

Tạ Hoài
Mân nhớ đến vài vị thái thái nhanh nhẹn, dũng mãnh trong đồn đại, rất muốn
cười, lại nghĩ dùng vợ trước đã qua đời của nhà người ta để nói đùa thật không
phúc hậu, đành phải cắn răng nhịn lại.

Thi
châm trên chân xong, chính Tạ Hoài Mân cũng như vừa được vớt từ dưới nước lên.

“Nghỉ
ngơi một chút đi.” Vũ Văn Dịch định gọi hạ nhân.

Hắn
chống tay ngồi dậy, vạt áo vốn lỏng lẻo theo động tác bỗng buông xuống, lộ ra
lồng ngực bên trong.

Theo
trực giác, đầu tiên Tạ Hoài Mân giật mình, sau đó vội vàng dời tầm mắt, thế
nhưng trong nháy mắt đó, nàng nhìn thấy một vết dấu vết không xa lạ trên ngực
hắn.

“Đó
là…”

Vũ Văn
Dịch cúi đầu nhìn thấy vạt áo mở rộng, gương mặt như núi băng vạn năm cuối cũng
cũng xuất hiện một biểu cảm có thể gọi là xấu hổ.

Tạ Hoài
Mân không nhìn sắc mặt hắn, ngược lại chỉ vào một chỗ trước ngực hắn, hỏi:
“Hình dạng vết thương này nhìn rất quen.”

Y phục
của Vũ Văn Dịch, che lại cũng không được, không che lại cũng không xong, tay
cứng nhắc giữa chừng.

Sự chú
ý của Tạ Hoài Mân dồn hết vào chỗ kia: “Bệ hạ, tôi nhớ đây là dấu vết loại độc
nào đó để lại sau khi phát tác.” Nàng dựa vào càng gần, tay sắp đặt lên ngực Vũ
Văn Dịch: “Xem tình huống này của ngài, hẳn là đã được trị liệu đúng lúc, chỉ
để lại sẹo. Tôi đang nghĩ đây là độc gì.” Gần đây bộ não nàng không đủ để dùng.

Vũ Văn
Dịch vội vàng khép vạt áo lại, thay nàng trả lời câu hỏi: “Là Thiên Thu Hồng.”

Tạ Hoài
Mân chợt bừng tỉnh, nghĩ ra: “Chính là Thiên Thu Hồng! Làm thế nào bệ hạ lại
trúng độc này?” Nói xong còn vươn tới trước, nghiễm nhiên là định lột áo người
ta ra để xem đến cùng.

Vũ Văn
Dịch là người đã từng trải qua mưa to gió lớn, thế nhưng lúc này không thể
không cảm thấy vô cùng căng thẳng, hai tay nắm chặt vạt áo, cười rất miễn
cưỡng.

Tạ Hoài
Mân nghiêm trang phân tích: “Bệ hạ, nhìn vết sẹo này, thời gian bệ hạ trúng độc
tuyệt đối chưa quá mười năm.”

Vũ Văn
Dịch rụt lui vào phía bên trong giường, không biết nên khóc hay nên cười:
“Ngươi thật sự không nhớ rõ?”

“Nhớ rõ
cái gì?” Tạ Hoài Mân hỏi: “Hiện giờ trí nhớ của tôi rất bỏ đi, vừa ăn cơm xong
quay đầu đã quên. Bệ hạ muốn chỉ cái gì?”

Vũ Văn
Dịch thở dài một hơi, cuối cùng gợi ý một chút: “Sáu năm trước, ngoại thành
kinh đô Tề quốc, trong miếu đổ.”

Tạ Hoài
Mân tròn mắt nhìn.


Vũ Văn
Dịch kiên nhẫn chờ nàng nhớ lại.

Cuối
cùng Tạ Hoài Mân cũng a một tiếng, hít vào một hơi: “Thì ra… Thì ra…”

“Thật
khó là ngươi còn nhớ được.”

Tạ Hoài
Mân mừng rỡ: “Tôi còn nhớ! Chuyện này tôi còn nhớ! Tôi đào hôn chạy đến trong
miếu. Sau đó mấy người tới, tôi còn nhớ ngài được nâng vào, còn có một ông chú
rất cao to.”

“Đó là
Hách thúc.” Vũ Văn Dịch nói: “Trên đường hộ tống ta trở về, vì bảo vệ ta, ông
ấy bị trọng thương không kịp chữa trị.”

Tạ Hoài
Mân nghe xong không khỏi tiếc nuối, ông chú đó tuy phản ứng chậm một chút nhưng
con người hẳn là vô cùng tốt.

“Khi đó
vì sao ngài lại ở Tề quốc?”

Vũ Văn
Dịch nói qua loa: “Cũng vì quốc sự thôi. Ta cũng không công khai thân phận.”

“Ai
muốn hại ngài?”

Vũ Văn
Dịch cười khổ nói: “Có lẽ là đại tỷ của ta, có lẽ là tiểu muội của ta, thậm chí
có lẽ là mẫu thân ta.”

Tạ Hoài
Mân biết lại chạm vào vạch cấm của anh ta.

“Ngươi
đã cứu ta.” Vũ Văn Dịch cầm lấy tay nàng không buông, ánh mắt sâu xa nhìn chăm
chú vào nàng.

Ta Hoài
Mân có chút ngượng ngùng, cúi đầu: “Không thể thoái thác thôi. Ngài… đã biết từ
đầu?”

“Ta còn
nhớ diện mạo của ngươi.”

“Nhưng
lúc đó, ngài…”

“Khi đó
ta thay đổi dung mạo.”

“Giống
như Thập Tam?”

Vũ Văn
Dịch mỉm cười: “Ta và Thập Tam từng theo học cùng một sư phụ, học được không ít
thứ.”

“Nói
vậy, ngài vẫn biết thân phận của tôi?” Tạ Hoài Mân có chút thụ thương.

Vũ Văn
Dịch thừa nhận: “Sau khi trở về, ta lập tức phái người điều tra, biết được
ngươi là tứ tiểu thư của Tạ gia. Chuyện sau đó, không cần nói cũng biết.”

“Vậy
trước kia…”

“Trước
kia, ngươi tự coi mình là một đại phu bình thường, ta tôn trọng sự lựa chọn của
ngươi.”

Tạ Hoài
Mân cảm kích cười: “Cảm ơn ngài.”

“Cảm ơn
ta cái gì?”

“Vì đã
tin tưởng tôi.”

Vũ Văn
Dịch chậm rãi buông tay nàng ra, giọng nói hắn mang theo sự bình tĩnh và sâu
lắng: “Phần ân tình này ta sẽ không quên.”

“Bẹ hạ
có thể cảm kích đã là tốt lắm rồi.” Tạ Hoài Mân hiếm khi nào khiêm tốn như vậy:
“Nếu ngài muốn báo đáp, tôi nghĩ ngài đã làm được rồi. Làm thủ hạ của ngài, tôi
có thể thỏa thích thi triển tài hoa, làm những việc tôi thích. Cuối cùng tôi đã
đọc được quyển sách tôi muốn đọc, viết xong cuốn y thư tôi muốn viết. Nửa năm
nay, tôi sống vui sướng hơn ba năm qua cộng lại.”

“Ngươi
cũng đã cứu vô số dân chúng nước ta.”

Tạ Hoài
Mân nói: “Đó là việc nên làm.”

Vũ Văn
Dịch còn muốn nói gì đó thì tiếng Thường Hỉ từ bên ngoài vọng vào: “Bệ hạ, Yến
công tử cầu kiến.”

“A,
chàng tới rồi.” Tạ Hoài Mân xoay người nhìn lại: “Tôi biết mà.”

Tiêu
Huyên mang theo một làn hơi nước, cất bước vào trong cung điện. Khi nhìn thấy
Tạ Hoài Mân, lo lắng trong mắt hắn mới bớt đi một chút.

Tạ Hoài
Mân vui vẻ mỉm cười với hắn, đứng dậy. Không ngờ đứng lên quá nhanh, đầu quay
cuồng choáng váng, thân thể lảo đảo ngã xuống.

Vũ Văn
Dịch hoảng hốt, lập tức vươn tay muốn đỡ lấy nàng.


Gần như
cùng một lúc, Tiêu Huyên chạy nhanh tới. Tạ Hoài Mân còn chưa ngã vào trong
lòng Vũ Văn Dịch đã bị hắn kéo lại, ôm vào trong lòng mình.

Tạ Hoài
Mân vội vàng nói: “Em không sao, chỉ tại đứng lên quá nhanh thôi.”

Tiêu
Huyên chỉ ôm nàng càng chặt, hiển nhiên là không vui.

Tạ Hoài
Mân đành cáo từ Vũ Văn Dịch: “Châm trên người bệ hạ qua một nén hương nữa là có
thể rút ra. Lưu thái y sẽ chăm sóc ngài.”

“Hôm
nay cảm ơn ngươi.” Vũ Văn Dịch yên lặng thu tay lại, khôi phục vẻ lạnh lùng
trước kia, giống như một màn vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Tiêu
Huyên gật đầu với Vũ Văn Dịch, không nói một lời, ôm Tạ Hoài Mân đi ra ngoài.

Vũ Văn
Dịch vẫn lẳng lặng nhìn bọn họ.

Cuối
cùng, chạng vạng ba ngày sau, Trình Tiếu Sinh đặt chân đến kinh thành Ly quốc.

Tiếp
đó, lông mày mọi người cũng không vì vậy mà giãn ra. Bởi vì từ trưa hôm trước,
Tạ Hoài Mân ngủ đến giờ còn chưa tỉnh lại.

Mạch
đập và hô hấp rất yếu ớt, thân thể lạnh lẽo. Bất kể nhẹ giọng gọi hay lay động,
hô to thế nào, nàng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tiêu
Huyên luống cuống, đối mặt với truy sát bỏ mạng, đối mặt với ngàn vạn quân địch
cũng không hoảng loạn, lúc này cảm giác đó lại bao trùm lấy hắn.

Tiểu
Trình mặt đầy bụi đất chạy tới hành cung, nước còn chưa kịp uống đã bị kéo tới
trước giường Tạ Hoài Mân. Tiểu Trình oa oa kêu lên, đầy bụng oán giận, thế
nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Tạ Hoài Mân, hắn cũng không rên một
tiếng, vội vàng bắt mạch cho nàng.

“Thế
nào?” Tiêu Huyên lập tức hỏi. Vũ Văn Dịch ở bên không nói một lời, ánh mắt vẫn
nhìn một gốc cây bắt đầu thay lá ngoài cửa sổ.

Sau khi
thu tay, Tiểu Trình ừng ực uống một bình trà rồi mới dùng giọng nói khàn khàn
nói: “Con bé vất vả lâu ngày thành tật, vì vậy khi độc phát cơ thể căn bản
không có lực chống đỡ mới chuyển biến xấu nhanh như vậy.”

Tiêu
Huyên lập tức hướng ánh mắt về phía Vũ Văn Dịch.

Vẻ mặt
Vũ Văn Dịch vẫn nặng nề như trước nhưng không có phản ứng gì, ngược lại, Ngô
Thập Tam lại không vừa mắt, ở bên cạnh hừ một tiếng.

Tiêu
Huyên hỏi: “Ngươi có chắc chắn có thể giải độc cho nàng không?”

Tiểu
Trình nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của Tiêu Huyên, quả thật chỉ cần phun ra
một nửa chữ không, hắn sẽ bị chôn sống ngay tại chỗ. Hắn nuốt ngụm trà trong
miệng xuống, hít một hơi đảm bảo: “Có thể. Có điều…”

Cổ áo
lại bị túm chặt thêm ba phần.

Tiểu
Trình chửi ầm lên trong lòng, biểu hiện vẫn phải run run nói: “Có điều, ta cần
có người giúp, ta không đủ nội lực, độc trong cơ thể nàng cần được ép ra.”

“Chuyện
này ta làm.” Tiêu Huyên lập tức nói.

Tiểu
Trình lại nói: “Ta còn cần người lấy máu làm thuốc dẫn.”

“Ta
làm.” Tiêu Huyên lại nói.

Tiểu
Trình lắc đầu: “Vương gia… À không, hoàng thượng, chỉ có thể chọn một trong hai
thôi, ngài làm thuốc dẫn rồi tuyệt đối sẽ không đủ sức giúp con bé ép độc nữa.”

Sắc mặt
Tiêu Huyên trầm xuống, tay càng dùng sức. Tiểu Trình trợn mắt lè lưỡi, nhưng
giãy thế nào cũng không ra được.

Vũ Văn
Dịch ở bên cạnh hồi lâu không nói gì cuối cùng cũng đứng lên: “Ta làm thuốc
dẫn.”

“Đùa
cái gì vậy!” Ngô Thập Tam nhảy dựng lên: “Hoàng thượng ngài là thân thể ngàn
vàng, chuyện này sao được! Đệ làm! Thân thể đệ rất tốt, tuyệt đối không có vấn
đề gì!”

“Ta
làm!” Vũ Văn Dịch lặp lại, kiên định như bàn thạch.

Tiêu
Huyên kinh ngạc nhìn hắn.

Vũ Văn
Dịch lại nhìn Tạ Hoài Mân mê man trên giường.

“Nàng
cứu ta một mạng, đương nhiên ta phải báo đáp nàng.”

Ngô
Thập Tam há miệng, lần này không nói được gì.

Tiêu
Huyên vươn tay vuốt tóc Tạ Hoài Mân. Nàng vẫn vô tri vô giác ngủ như trước, sắc
mặt tuy tái nhợt nhưng thần thái lại ngây thơ vô hạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui