Diệp Vân Chu bị cóng đến nỗi môi tái xanh cả lại.
Y chống vào cục đá định bò lên, kết quả Mộ Lâm Giang lại quăng cần câu một nhát, rất có ý nếu ngươi không giải thích thì cứ ở trong hồ đi.
“Thủ tịch kiếm vệ Ân đại nhân của ngươi đứng trước cửa phòng chặn ta, ngươi không hỏi y lí do à?” Hàm răng Diệp Vân Chu run lên, nói một câu mà lẩy bà lẩy bẩy, “Còn không cho đường lên nữa thì mai ta sẽ cáo ốm.”
Không ai làm việc là một sự tình vô cùng hệ trọng, Mộ Lâm Giang duỗi tay túm cổ áo Diệp Vân Chu kéo y lên, gõ cần câu lên mặt nước nói: “Ân Tư.”
Một tia sáng chui từ hồ nước ra đáp trên mặt đất, Ân Tư lên bờ đồng thời cũng hong khô luôn quần áo, vẫn là bộ dạng chỉnh tề thỏa đáng kia.
“Thuộc hạ tham kiến cung chủ.” Ân Tư quỳ một gối hành lễ, quy củ nói, “Thuộc hạ không cố ý mạo phạm thiếu quân.”
Mộ Lâm Giang khẽ run lên, lần đầu tiên nghe cái xưng hô chính thức này, ngay cả hắn cũng thấy quái gở.
Diệp Vân Chu bó chặt mái tóc ướt dầm dề hắt xì hai cái, cảm giác vừa lạnh vừa nóng làm y vô cùng bực bội: “Thế là ta mạo phạm ngươi hả?”
Ân Tư tỏ ra rất vô tội, cái mặt không chút biểu cảm của y trưng vẻ mù mờ, mà sự mù mờ này chỉ khi nhìn Mộ Lâm Giang mới có, vừa chuyển sang Diệp Vân Chu lại tức thì sắc bén như đao.
Mộ Lâm Giang đứng dậy lau nước trên tay, “Đứng lên đi, có gì thì cứ nói tiếp, không cần kiêng dè ta.”
“Ta đối đãi với người khác luôn rất thẳng thắn, vậy không khách khí nữa.” Diệp Vân Chu đi thẳng sang, khống chế cánh tay Ân Tư, từ từ dùng sức.
Ân Tư ngại quan hệ hai người kia, Mộ Lâm Giang không ngăn lại, y bèn đứng thẳng tắp, mãi đến khi trên tay áo thấm ra màu đậm, Diệp Vân Chu mở lòng bàn tay dính vết máu ra.
Diệp phe phẩy cái tay kia ở chóp mũi, ngoài mùi máu tanh còn có mùi thơm mát rõ ràng, giống như mùi của loại hoa cỏ nào đó, hết sức tương xứng với thiếu niên thiện lương mềm mại, hệt như phong cách của nam chính.
Mộ Lâm Giang thấy vết máu rốt cuộc nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bị thương?”
“Cố xâm nhập vào mê trận hộ sơn của Tĩnh Vi môn, nếu còn nguyên vẹn không thương tích gì thì Tĩnh Vi môn sập luôn tại chỗ được rồi.” Diệp Vân Chu châm chọc nói, “Có điều vết thương ngoài cũng không có gì nghiêm trọng, Tịch Tiêu cung Ân thủ tịch Ân đại nhân có rất nhiều linh dược, vì sao cố tình phải dùng loại cao trị thương một tiểu bối Trúc Cơ như ta đưa? Là muốn chứng minh mình không có công lao cũng có khổ lao, hay là bị cái chai rách của ta làm cảm động?”
Ân Tư ít nói, càng không biết đấu võ mồm với người khác, mặt y lạnh thấu, nháy mắt bộc phát sát khí dày đặc lạnh lẽo hơn cả vực thẳm.
Nhưng ngay cả Minh Đồng chuyên dùng để dọa người Diệp Vân Chu còn không sợ, đương nhiên sẽ không bị ánh mắt này của Ân Tư hù dọa.
Y không muốn đào hoa như nam chính nguyên tác, dứt khoát ngăn chặn luôn từ gốc rễ.
Diệp Vân Chu đặt tay áo đang ch ảy nước lên vai Mộ Lâm Giang, ra vẻ thân mật: “Có tâm tư gì thì cũng dừng lại đi, ngươi không có cơ hội.”
“Buông ra.” Ân Tư nhìn chằm chằm tay Diệp Vân Chu, đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Diệp Vân Chu sửng sốt, nhướng mày nói: “Ta có khoác vai ngươi đâu, ngươi còn quản đến cả cung chủ cơ à.”
Ân Tư trầm mặc, ngón cái lại để vào đốc kiếm hơi nâng lên một tấc, mũi kiếm lộ ra chút sắc lạnh.
Một tay khác của Diệp Vân Chu hóa ra Nhược Thủy kiếm, cười vô tư lự: “Đúng rồi, cung chủ vẫn luôn nói là mời ta tới, ta còn phải đối sánh với ngươi một chút, ngươi hiểu chữ ‘mời’ như thế nào.”
Không khí căng thẳng nghiêm nghị bao quanh hai người.
Diệp Vân Chu thu tay về, cầm chuôi kiếm tiến lên trước một bước, ngay khoảnh khắc khi y sắp sửa ra chiêu, Mộ Lâm Giang cụp dù đứng giữa hai người, trầm giọng nói: “Làm càn.”
Mũi dù của hắn chặn cánh tay Diệp Vân Chu, một tay khác đè lại chuôi kiếm của Ân Tư, ánh mắt chợt sáng lên, quét qua hai người.
Ân Tư lập tức kính cẩn vâng lời thu kiếm quỳ xuống, thần sắc Diệp Vân Chu phức tạp, cũng thu kiếm vào túi càn khôn.
Đối với Mộ Lâm Giang, Ân Tư bảo gì nghe nấy, chằng những không ủng hộ nam chính trong tối ngoài sáng như nguyên tác, thậm chí còn muốn đánh y một trận.
Diệp Vân Chu thở dài: “Ngươi đừng đứng giữa khuyên can được không, rất dễ làm ta có liên tưởng không tốt.”
Mộ Lâm Giang cảnh cáo y một vừa hai phải thôi, ba người sau đó tức giận nóng nảy về phòng dưới sự cưỡng chế của Mộ.
Ân Tư cao hơn Mộ Lâm Giang một chút, nhưng y không bao giờ ngẩng đầu trước mặt hắn, Diệp Vân Chu phát hiện dường như y có một sự vâng lời kính sợ tuyệt đối với hắn.
“Thuật lại một lần đúng sự thật cả quá trình khi ngươi mang Diệp công tử trở về cho ta.” Mộ Lâm Giang ngồi xuống giường ra lệnh.
Diệp Vân Chu dựa lên cạnh bàn, vận linh lực hong khô quần áo, lấy khăn lông lau tóc.
Ân Tư không ngồi, khóe mắt liếc xéo Diệp Vân Chu một cái, dùng phong cách câu ngắn đơn giản đặc biệt của y bắt đầu kể lại chuyện cũ.
Diệp Vân Chu không biến sắc ngồi nghe.
Những việc Ân Tư thuật lại không có gì khác biệt so với nguyên tác, y mang hai thân tín xâm nhập mê trận hộ sơn, bất ngờ bị cơ quan gây thương tích.
Lúc này sư tỷ của nam chính – Trì Sơ Vũ kịp thời xuất hiện, giải cơ quan, dẫn Ân Tư tìm được nam chính đang luyện kiếm sau núi.
Nam chính không hiểu gì, cứ thế bị đánh ngất bắt đi, trên đường tỉnh lại phát hiện cánh tay Ân Tư chảy máu, mạng của bọn bắt cóc cũng là mạng, thế là cứ một hai phải băng bó cho y, còn tặng cả bình thuốc.
Mộ Lâm Giang nghe xong thì xoay người mở cửa sổ ra, hóng gió lạnh một lúc, rồi lại đứng dậy rót một ly trà nóng trên bàn, nhìn chằm chằm hơi nóng mờ mịt, ngước mắt, mấy lần muốn nói lại thôi.
Diệp Vân Chu hơi bị buồn cười: “Cung chủ, hay để ngày mai hỏi lại? Một lát nữa là đến giờ đi ngủ của ngươi rồi, đừng để mất ngủ há.”
Mộ Lâm Giang thở dài thườn thượt, hỏi Ân Tư: “Tĩnh Vi môn không có cửa chính sao?”
“Có.” Ân Tư trả lời đúng sự thật.
“Ngươi không mang danh thiếp à?” Mộ Lâm Giang lại hỏi.
“Có mang.” Ân Tư quỳ xuống.
“Quản sự cấp cao của Tĩnh Vi môn đều không ở đó?” Mộ Lâm Giang lên giọng.
“… Ở.” Ân Tư cắn chặt răng.
“Vậy ta bảo ngươi làm hết lễ nghĩa mời người về, ngươi bắt cóc y là có ý gì? Nếu lời của ta không có tác dụng, sao ngươi không ra ngoài tự lập môn hộ cho nhanh!” Mộ Lâm Giang đột nhiên đứng lên, hai mắt bịt kín một tầng đen đặc không chút phản quang, thanh âm chất vấn có phần nóng nảy, khom lưng phát ra tiếng ho thấp liên hồi.
Diệp Vân Chu đưa tay đỡ hắn một chút, bị Mộ Lâm Giang phẩy tay áo hất ra.
Ân Tư rõ ràng bị luống cuống, đang quỳ trên đất thì thình lình rút kiếm ra, đổi hướng mũi kiếm nhắm ngay vào ngực mình.
Diệp Vân Chu thấy thế với cây dù Mộ Lâm Giang đặt trên giường lên nện xuống thân kiếm, nhấc chân đạp kiếm Ân Tư xuống đất, thay Mộ Lâm Giang giải thích: “Hắn nói lẫy thôi mà, người bị hại là ta đây còn chưa thèm truy cứu trách nhiệm đâu, ngươi tự hại mình làm gì, nói rõ ràng trước, tại sao không nghe cung chủ an bài?”
“… Ta không biết.” Ân Tư nhíu chặt mi, chừng như có phần ngơ ngẩn.
Mộ Lâm Giang uống một ngụm trà cho nguôi giận, Diệp Vân Chu lại rót tiếp cho hắn một ly, an ủi nói: “Con lớn không nghe lời mẹ… Không phải, tóm lại ngươi bình tĩnh một chút, tức điên thân mình là việc nhỏ, không ai quản Thường Hi kiếm là việc lớn.”
“Ngươi câm miệng.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt xoa xoa ấn đường.
Ân Tư làm việc hắn luôn yên tâm, tuy về tính cách y có chút vấn đề, nhưng cũng không qua quýt thô bạo tới mức độ này.
“Ngươi lúc trước nói cảm giác không đúng, rốt cuộc là có ý gì?” Diệp Vân Chu hỏi Ân Tư.
Ân Tư hơi ngẩng đầu nhìn Mộ Lâm Giang, tiếp đó liếc sang Diệp Vân Chu: “Trên đường mang ngươi trở về, đối với ngươi, cảm giác rất đặc biệt, ta không rõ.”
Diệp Vân Chu: “Không rõ là tốt.”
“Lúc ta về, bây giờ nhìn ngươi, không có cảm giác này nữa.” Ân Tư gian nan lục tìm từ ngữ miêu tả tâm trạng của mình, lại nhìn Mộ Lâm Giang, “Ta không thích ngươi.”
Diệp Vân Chu: “Không thích là tốt.”
Mộ Lâm Giang giơ tay ngăn lại đoạn đối thoại quỷ dị của hai người.
Hắn đột ngột nửa quỳ xuống, khiến Ân Tư hoảng sợ, theo phản xạ muốn lùi về sau.
“Đừng nhúc nhích.” Mộ Lâm Giang thấp giọng nói, dứt khoát dùng tay ấn trán Ân Tư buộc y ngẩng mặt, gí đến hơi gần.
Ân Tư không như Ưng Hiên Dương dùng ngay linh lực chống cự Minh Đồng, y để mặc Mộ Lâm Giang đậm màu mắt nhìn mình, cho dù đốt ngón tay đã nắm chặt đến tái xanh cũng không phản kháng.
Diệp Vân Chu méo khóe miệng, nghĩ bụng thì ra Mộ Lâm Giang tóm được ai cũng có thể ngang ngược một phen, bất kể đối phương có sợ Minh Đồng hay không.
Y bước nhanh đến cạnh cửa mở “sầm” một cái, Vệ Nhất trước cửa cả kinh nhảy về sau một bước, thò đầu nhìn vào trong phòng, lại nhìn vẻ mặt dị thường của Diệp Vân Chu, thối lui ra hành lang nhỏ giọng nói: “Diệp công tử tuyệt đối đừng ghen! Ân đại nhân của chúng ta theo cung chủ mấy trăm năm, là phụ tá đắc lực cung chủ tín nhiệm nhất, quan hệ cực kì thuần khiết!”
Diệp Vân Chu: “…” Mấy trăm năm đúng không, ta nghi ngươi đang đổ thêm dầu vào lửa.
Diệp Vân Chu xua xua tay: “Không ghen, lại nói tại sao Ân đại nhân phải đi theo cung chủ? Y thoạt trông rất lãnh đạm.”
Vệ Nhất thần thần bí bí nói: “Nghe nói trước đây Ân đại nhân làm sát thủ, nhưng tổ chức đụng nhầm hàng khủng, liền qua tay bán luôn Ân đại nhân.
Cung chủ cứu ngài ấy, tìm thuốc chữa thương cho ngài ấy, từ đây ngài ấy trung thành đi theo cung chủ.
Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, nếu có quan hệ gì thì sớm đã có, cho nên công tử cứ yên tâm đi!”
Diệp Vân Chu đã từ bỏ giải thích: “Vừa rồi ngươi đứng ở cửa có việc gì sao?”
“À, ta nghe nói Ân đại nhân đã trở lại, muốn hỏi ngài ấy ít vấn đề, nhưng cũng không vội, các ngài vội hơn.” Vệ Nhất tự cảm thấy đã quét sạch một hiểu lầm lớn thay Mộ Lâm Giang, chắp tay cáo từ chạy biến từ cửa sổ hành lang.
Diệp Vân Chu tản bộ một lát, đoạn về phòng gõ cửa.
Mộ Lâm Giang đang ngồi xếp bằng điều tức trên giường, Ân Tư nằm thẳng tắp trên đó, sắc mặt tái nhợt, hình như đã ngất xỉu.
“Y trúng thuật pháp khống chế tinh thần nào đó.” Mộ Lâm Giang mở mắt trầm giọng nói, “Kí ức y không có bất kì vấn đề gì, nhưng y lại không nhận ra hành động của mình là vi phạm mệnh lệnh, tuy nhiên thuật pháp đã tiêu tán ở trên đường, y cảm giác không đúng, bấy giờ mới chạy về trước chứng thực với ngươi.”
“Thì ra là thế.” Diệp Vân Chu sáng tỏ thông suốt, chống cằm lâm vào trầm tư.
Nếu Ân Tư sinh ra cảm giác đặc biệt với mình vì trúng thuật pháp, vậy có phải đã chứng tỏ rằng trong nguyên tác Ân Tư vẫn một mực chưa thể giải trừ thuật pháp này?
Mộ Lâm Giang có ơn với Ân Tư, khiến một người chấp nhất và trung thành như thế phản bội, hình như cũng chỉ có ảnh hưởng của thuật pháp mới giải thích được.
Diệp Vân Chu không biết vì sao tự dưng thấy sai sai, trước có Trình Cửu sau có Ân Tư, dường như tình địch của Mộ Lâm Giang trong nguyên tác đều đã được thu phục ổn thỏa, không có việc gì của y.
“Nhưng đến cùng là ai có thể thần không biết quỷ không hay thi thuật với Ân đại nhân? Huống hồ làm vậy có ích lợi gì sao?” Diệp Vân Chu gõ bàn khó hiểu, “Bất kể là mời hay là trói, ta đều sẽ tới Tịch Tiêu cung, nếu để châm ngòi quan hệ hai phái, vậy với thực lực của Tĩnh Vi môn, đối đầu với Tịch Tiêu cung khác gì lấy trứng chọi đá.”
“Đi ra ngoài nói, thần thức Ân Tư hao tổn rất nặng, đừng quấy rầy y.” Mộ Lâm Giang hạ thấp giọng vẫy tay, hai người đóng cửa đi xuống lầu, quét tuyết trên ghế dài ngồi xuống trong đình.
Diệp Vân Chu thấy sắc mặt Mộ Lâm Giang không tốt lắm, ngậm nghĩ rồi lại quay về lấy cái chăn mỏng kia ra quấn lên người mình.
Mộ Lâm Giang: “…”
Diệp Vân Chu cười rất tự nhiên: “Ta vừa nhớ ra mình mới rơi vào hồ nước, mặc ít quá không chừng sẽ bị cảm lạnh.”
Mộ Lâm Giang dịch sang một bên trên ghế, vỗ vỗ bên cạnh nói: “Lại đây.”
“Không cần.” Diệp Vân Chu quyết đoán cự tuyệt.
Mộ Lâm Giang cười như không cười uy hiếp: “Nếu ngươi không tới, ta sẽ thiêu ghế của ngươi, đến lúc đó thương thế nặng thêm vì sử dụng linh lực thì ta cũng không thể ra ngoài nữa.”
Nét mặt Diệp Vân Chu cứng đờ, một lúc lâu sau mới buồn bực dịch đến bên người hắn: “Xem như ngươi lợi hại.”
Mộ Lâm Giang tiện tay kéo chăn của y lại đây đắp lên một nửa.
Diệp Vân Chu đề phòng một hồi, thấy Mộ Lâm Giang quả thật chỉ muốn chăn mỏng, không có hành động gì khác người.
“Kẻ thần bí muốn gom đủ chìa khóa, ngăn cản Thường Hi xuất thế.” Mộ Lâm Giang tiếp tục đề tài, “Một Tĩnh Vi môn có lẽ không đáng sợ, nhưng nếu bởi vậy mà làm Hoàng đô đối đầu với Mặc Ảnh đô, thì Tịch Tiêu cung không thể không phân tâm đối kháng.”
“Ngươi cho rằng người thi thuật với Ân Tư cùng trận doanh với kẻ thần bí, hoặc dứt khoát là một người?” Diệp Vân Chu tổng kết, “Đúng là đã giải thích thông suốt, nhưng ngươi cũng đừng đánh giá ta cao quá, ta ở Tịch Tiêu cung có giá trị, nhưng ở Tĩnh Vi môn cùng lắm chỉ là một đệ tử bình thường.”
“Mặc kệ như thế nào, ngày mai ta sẽ phái người đưa lễ đến Tĩnh Vi môn, ngươi viết phong thư tay, trước tiên giải quyết hậu hoạn của việc này đã.” Mộ Lâm Giang nghiêng đầu nhìn Diệp Vân Chu, y đang suy nghĩ gì đó, hắn thuận tay kéo chăn bên vai y lên.
Diệp Vân Chu giật mình, đằng hắng một tiếng ngăn cản nói: “Không được, sư tỷ của ta, Trì Sơ Vũ mở cửa cho Ân Tư, ở Tĩnh Vi môn ta hẳn vẫn là một cư dân mất tích, nếu ngươi muốn nói rõ tình hình, sư tỷ bại lộ nhất định sẽ bị phạt.”
Mộ Lâm Giang không ngờ, cười một tiếng, có chút ý vị trào phúng: “Ngươi che chở sư tỷ ngươi như vậy?”
“Dĩ nhiên không phải.” Diệp Vân Chu không nhanh không chậm phủ nhận, “Kẻ địch động thủ ngay bên người chúng ta, thời gian cấp bách, sáng mai chúng ta sẽ mở họp bàn bạc cụ thể thời gian khởi hành, giao phó sự vụ cho Ưng điện chủ.
Ta nói rồi, ta biết vị trí của một ít linh thảo, thiên tài địa bảo ở những nơi cheo leo nguy ngập đó lát nữa ta sẽ đi đối chiếu ở Tàng thư, liệt kê danh sách hoàn thành ngay trong đêm nay, sau đó khẩn trương phái người đi tìm.
Song, linh thực thuộc tính băng trong đó lại hầu hết đều ở cấm địa Tĩnh Vi môn.”
“Có ý gì?” Mộ Lâm Giang nghi hoặc hỏi.
Diệp Vân Chu vuốt v e đầu ngón tay.
Trong nguyên tác những linh thực như vậy từng bị nam chính dùng để cứu sư huynh cậu, vì thế nam chính phải chịu phạt vì tự tiện xông vào cấm địa, lúc sư huynh tỉnh lại Trì Sơ Vũ liền mạo nhận cái ân cứu mạng này, phong tỏa tin tức về nam chính, không cho sư huynh biết chân tướng.
Ánh mắt Diệp Vân Chu thâm thúy, tính kế: “Ta muốn âm thầm liên lạc với Trì Sơ Vũ, lấy việc này áp chế cô ta, bắt cô ta mang cây linh thực kia đến cho ta.”.