Vỏ kiếm đen nhánh của Ân Tư chống bên mép giường, tay phải siết chặt chuôi kiếm, sát khí thu lại đến im hơi lặng tiếng, như một ảo ảnh xuất quỷ nhập thần, cứ thế xem nhẹ sự chào đón lờ phờ của Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu ngáp một cái, thầm nghĩ, chán phèo.
Bao tay bằng da của Ân Tư mang khí lạnh từ ngoài điện vào, y cảm giác xoang mũi lại bắt đầu ngứa, quay đầu vuốt chóp mũi nén xuống niềm thôi thúc muốn hắt hơi, rầu rĩ nói: “Kiều đường chủ bảo ngươi mang lời nhắn đến? Hay là tới hưng sư vấn tội? Nhưng hình như cả hai nhiệm vụ này đều không hợp với ngươi, Kiều đường chủ đào góc tường người khác mà không biết tri nhân thiện nhậm, thật là đáng tiếc.”
Ân Tư càng thêm không hiểu Diệp Vân Chu, nhưng dáng vẻ thờ ơ của Diệp Vân Chu ngày càng làm y bốc lên lửa giận, lạnh lùng chất vấn: “Diệp Vân Chu, ngươi…”
“Từ từ, bây giờ ta đang phong hàn phát sốt, rất đau đầu, ngươi cả người khí lạnh, có gì muốn bàn thì lùi ra xa năm bước hẵng nói tiếp.” Diệp Vân Chu dựng thẳng gối dựa lên đầu giường, hẩy hẩy ngón tay, động tác ẩn ý trỏ tường, “Xa hơn một chút, tai ta vẫn dùng được, nghe thấy.”
Ngón cái Ân Tư cọ lên chuôi kiếm, nhanh chóng phản ứng lại.
Diệp Vân Chu ra dấu với y chứng tỏ Mộ Lâm Giang đã biết y không bị tàn hồn khống chế, nhưng không để y lên tiếng hỏi những chuyện đã xảy ra, lại ám chỉ tai vách mạch rừng, nơi này không có người của thành Lăng Nhai, vậy chỉ có thể là cẩn thận tàn hồn.
“Ngươi im lặng, nghe chủ thượng hỏi chuyện.” Ngay khi Ân Tư lấy tấm phù Truyền Âm ra thì sửa miệng, đầu ngón tay vạch một cái, lá bùa bùng lên ngọn lửa, sương mù xanh trắng dần dần ngưng thành một màn chắn hình vuông.
Phần trong màn chắn chợt sáng lên, từ từ hiện ra một góc sảnh chính sáng trưng đèn đuốc, tàn hồn một tay chống cằm, cười tít mắt nói: “Diệp công tử, tiểu bằng hữu này, tùy tiện dụ dỗ tỷ tỷ, sẽ phải trả giá rất đắt đấy.”
“Nơi này không có người ngoài, thu lại bộ dạng kia của ngươi đi, đừng chà đạp lên ấn tượng của ta với mặt Kiều đường chủ.” Diệp Vân Chu liếc xéo, nhìn đến nỗi dâng lên chút ghét bỏ vi diệu, “Tính cả ở thôn Thi gia, chúng ta cũng xem như người quen, Kiều đường chủ muốn hỏi gì thì đi thẳng vào vấn đề đi.”
“Hừ, còn dám nhắc tới sự kiện kia, ngươi và Mộ Lâm Giang hại ta tổn thất không ít tu vi, hiện giờ ngươi đưa đến tận cửa, ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay!” Khuôn mặt tàn hồn hung ác, âm trầm đe dọa.
“Đó chính xác là sự thật, có điều giết ta thì không được, nếu ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người đầu tiên Hoắc Phong Lâm nghi ngờ chính là ngươi.” Diệp Vân Chu thong dong nói, “Ta và Hoắc Phong Lâm nói chuyện gì, ngươi có biết không? Mặc ngươi ở bên cạnh chảy không nước mắt, gã cũng sẽ không tin tưởng ngươi, càng sẽ không nói cho ngươi tung tích của Dẫn Mộ Thạch.”
Nói đến cái tên Hoắc Phong Lâm, đứng đằng sau ảnh mây truyền âm, đuôi lông mày Ân Tư khẽ nhúc nhích, hơi có vẻ nghi hoặc.
Tàn hồn thẹn quá hóa giận đập bàn đứng lên, hung tợn nhìn chòng chọc Diệp Vân Chu, lát sau lại ép mình bình tĩnh ngồi trở lại, hít sâu nói: “Ngươi đến cùng muốn nói gì với ta? Không phải ngươi dẫn ta tới tìm ngươi ư?”
“Kiều đường chủ… Không biết ta nên xưng hô với ngài như thế nào?” Nét mặt Diệp Vân Chu biến đổi, lễ phép cúi đầu.
Tàn hồn nghịch lọn tóc rủ xuống: “Cứ gọi ta là Kiều Tâm Nguyệt đi, hiện giờ ta chính là Kiều Tâm Nguyệt.”
“Được, Kiều đường chủ, ta đây sẽ nói ngắn gọn, mục đích của ngươi ở thành Lăng Nhai là Dẫn Mộ Thạch, mà mục đích của ta khi tới Lăng Nhai là giúp ngươi lấy được Dẫn Mộ Thạch.” Diệp Vân Chu thành khẩn nói, “Hợp tác với ta đi, cung cấp tin tức bên ngoài cho ta, khi cần thiết thì thay ta chuyển lời, yểm hộ hành động của ta.”
Tàn hồn ngẩn ra: “Đơn giản như thế? Mộ Lâm Giang diễn trò với ngươi?”
“Không, hắn không biết gì hết, ta phản bội hắn.” Diệp Vân Chu nói vắn tắt, “Hoắc Phong Lâm nói qua kế hoạch của chúng ta chưa?”
“… Tổ chức một buổi yến tiệc, ở bữa tiệc tuyên bố gã đã đạt được thần đao Yểm Nhật, phô ra sức mạnh của thành Lăng Nhai?” Tàn hồn thận trọng nói, gã đương nhiên không tin Hoắc Phong Lâm nói thật với mình, “Ngươi phản bội Mộ Lâm Giang? Lừa trẻ con ba tuổi à.”
“Tùy ngươi có tin hay không, nhưng ta có thể tiết lộ một chút cho ngươi, dã tâm của Hoắc Phong Lâm lớn hơn thế rất nhiều, mục tiêu thực sự của gã là Mộ Lâm Giang.” Diệp Vân Chu nhắc nhở gã, “Hiện giờ Mộ Lâm Giang chỉ muốn an hưởng tuổi già, đi theo hắn như bước vào nước đọng, mà dã tâm của ta cũng không nhỏ giống vậy, cho nên ta lựa chọn Hoắc Phong Lâm.”
“Đợi đã, sao ta càng ngày càng không rõ ý của ngươi.” Tàn hồn giơ tay ngắt lời, “Không nói đến việc ngươi muốn mưu hại Mộ Lâm Giang, ngươi giành lấy Dẫn Mộ Thạch cho ta, rồi lại đầu nhập dưới trướng Hoắc Phong Lâm, thế không mâu thuẫn sao?”
“Thế có gì là mâu thuẫn?” Diệp Vân Chu đúng lí hợp tình vặn lại, “Ta chẳng qua là vãn bối Trúc Cơ, ngoại trừ bày mưu tính kế và chơi bài tình cảm ám toán bạn cũ thì còn điểm mạnh nào khác? Nếu Hoắc Phong Lâm thuận lợi luyện được Yểm Nhật đao, thực lực tăng mạnh, gã thậm chí không cần âm mưu quỷ kế cũng có thể đánh bại hết cao thủ tam đô, vậy ta còn giá trị gì với gã chăng? Chỉ có mất đi thần đao, ta mới có thể làm thần đao của gã.”
Tàn hồn há to miệng muốn nói cái gì, nhưng nghĩ kĩ lại thì hình như cũng đúng.
Diệp Vân Chu có kiếm khí hộ thân, nhưng chung quy vẫn là ngoại lực, Hoắc Phong Lâm tất nhiên không thể cậy vào y về mảng vũ lực.
Quan hệ giữa Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang đến cả trong nhận thức của tàn hồn cũng là khi tốt khi xấu, tình cảm như mê cung, mà bản thân Diệp Vân Chu lại càng làm gã suy không thấu, y dường như chưa từng quan tâm điều gì, gã cũng không dám kết luận Diệp Vân Chu thực sự sẽ không phản bội Mộ Lâm Giang.
Không khí hai bên đều trở nên trầm mặc, Diệp Vân Chu nhắm mắt, ngửa đầu ấn mi tâm; những ngón tay cầm vỏ kiếm của Ân Tư thì hết lần này đến lần khác siết chặt lại, dựa vào đôi câu vài lời kia để suy đoán, song vẫn chưa có cơ hội đặt câu hỏi.
“A, những chuyện đó để sau hẵng bàn.” Tàn hồn bỗng nhiên gõ bàn kéo lại chú ý của Diệp Vân Chu, “Ta mặc kệ ngươi cùng Hoắc Phong Lâm, còn cả Mộ Lâm Giang muốn làm gì, ngươi không ngại thì nói trước làm thế nào giúp ta giành được Dẫn Mộ Thạch đi.”
“Rất đơn giản, ngươi cứ đi tìm Mộ Lâm Giang.” Diệp Vân Chu cười nói, “Trên thân kiếm có ấn kí truy vết Mộ Lâm Giang để lại, khi nào mảnh vỡ phân tách khỏi kiếm, sắp sửa dung hợp với chủ thể Dẫn Mộ Thạch, ngươi tự khắc sẽ tìm được vị trí của nó.”
Tàn hồn khẽ sửng sốt, lại không khỏi phân vân cứng họng.
“Yên tâm, Mộ Lâm Giang và ta không giống nhau, chỉ cần trong tay ngươi có Ân Tư, hắn sẽ không dám làm bừa.
Huống hồ bây giờ Mộ Lâm Giang còn tưởng ta bị thành Lăng Nhai bắt, tương đương với việc ngươi có cả ta làm con tin, ngươi cứ tìm trực tiếp hắn đòi định vị truy vết, tuyệt không có nguy hiểm.” Diệp Vân Chu bảo đảm với gã, “Đến thân thể ngươi đang dùng cũng là đường chủ Thu Thủy kiếm các, ngay cả một sợi tóc hắn cũng sẽ không tổn thương ngươi.”
“Mộ Lâm Giang bây giờ trong miệng ngươi sao lại như con hổ giấy thế.” Tàn hồn nửa tin nửa ngờ méo khóe miệng xuống, “Có điều nếu nói như vậy, tại sao ta phải phối hợp với ngươi, ta cứ tìm trực tiếp Mộ Lâm Giang, dùng con tin uy hiếp hắn dâng Dẫn Mộ Thạch lên cho ta, trong chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”
“Rất đơn giản, bởi vì nếu ngươi không phối hợp với ta, ta sẽ châm ngòi thổi gió với Hoắc Phong Lâm, bóc trần mặt nạ của ngươi.” Diệp Vân Chu ôn hòa nói, “Gã vẫn một mực chưa buông hoài nghi với ngươi, hơn nữa Kiều đường chủ ngài ngoài miệng thì nói thích thành chủ, nhưng vẫn còn kim ốc tàng kiều đây, điều này không phù hợp nhỉ.”
Ân Tư: “…”
Diệp Vân Chu trêu chọc: “Ngươi xem Ân đại nhân ghen rồi kìa.
Ân đại nhân yên tâm, Kiều đường chủ chỉ lá mặt lá trái với Hoắc Phong Lâm, một thứ hàng dỏm mạo danh làm sao bì được với ngưởi thủ hộ thầm lặng chân chính, trái tim nàng vĩnh viễn ở trên người ngươi.”
Ân Tư: “…”
Phía sau ảnh mây, Ân Tư leng keng rút ra một đoạn lưỡi kiếm, nhịn rồi nhịn, mới chậm chạp đưa tay phải ép chuôi kiếm trở về.
Y coi như đã đại khái hiểu được thân phận của Lăng Nhai thành chủ.
Tàn hồn đập uỳnh một tiếng nát một góc bàn tứ tiên, gã xuyên qua ảnh mây âm u nhìn chòng chọc Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu vẫn tươi cười khiêm tốn thuần thiện, trông như nhượng bộ nói: “Kiều đường chủ, đây chỉ là một giả thiết mà không ai trong chúng ta muốn nhìn thấy thôi, ta xin lỗi ngươi trước.
Chúng ta đều có mục đích của riêng mình, lại không hề mâu thuẫn, cớ gì phải làm hại đến nhau?”
“… Diệp Vân Chu, ngươi nên thấy may mắn vì ta là người rộng lượng, sẽ không tính toán chút chuyện vặt vãnh này với ngươi.” Tàn hồn mím môi, ưu điểm lớn nhất của gã chính là nhẫn nại và đợi chờ, lần này phải cố ép nhịn xuống cơn giận phủi đi vụn gỗ trên đùi, là bởi trong tay gã quả thực không có nhược điểm gì của Diệp Vân Chu.
Khiến Hoắc Phong Lâm dùng pháp bảo kiểm lần nữa? Đến khi đó Diệp Vân Chu sẽ phun hết lai lịch của gã ra, nhưng đó tất cả đều là sự thật.
“Ta sẽ tìm Mộ Lâm Giang, có điều khi nhắc đến ngươi với hắn, ta sẽ nói gì cũng không biết trước được.”
Diệp Vân Chu xem thường, những điều y có thể dặn dò Mộ Lâm Giang thì cơ bản đã dặn xong ở Vĩnh Dạ cung, miễn là Mộ Lâm Giang làm thỏa đáng những việc đó, còn lại chỉ cần tới thành Lăng Nhai ăn cơm là được, hết sức đơn giản lại thiết thực.
Tàn hồn thu ảnh mây truyền âm lại, lá bùa bị thiêu rụi phiêu tán thành tro bụi, lả tả rơi trên đất.
Ân Tư giật giật khóe môi, quay chuôi kiếm chỉ xuống tàn tro lá bùa.
Diệp Vân Chu không biết tàn hồn rốt cuộc có viết chú văn nghe lén trên lá bùa không, nhưng y luôn luôn chu toàn, vì lí do an toàn nên khẽ lắc đầu, cố ý cười khẩy với Ân Tư: “Ân đại nhân, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn đi theo Kiều đường chủ.
Ở bữa tiệc ta sẽ phối hợp với Hoắc Phong Lâm diệt trừ Mộ Lâm Giang, mà hắn chuyện gì cũng không làm nổi, chỉ có thể chẳng hay biết gì, rồi kinh hoàng phẫn nộ nhấm nháp tư vị bị phản bội, khung cảnh này không phải rất thú vị ư?”
Đôi mày kiếm tà phi sắc bén của Ân Tư sắp sửa dính hết vào mi mắt luôn rồi.
Ngữ khí Diệp Vân Chu chân thật tới mức làm y hoài nghi đây vốn là những lời tự đáy lòng Diệp Vân Chu.
Y cắn răng duy trì giọng nói bình ổn như giếng cạn không gợn sóng: “Lời nhắn đã đưa xong, cáo từ.”
Diệp Vân Chu khoanh tay, ngón trỏ hơi nâng lên chỉ xuống nhật quỹ ở một góc tẩm điện, rồi kéo chăn lên, chấm chấm vào mép giường: “Không tiễn.”
Ân Tư đoán Diệp Vân Chu hẳn đang bảo y lại tìm thời gian đến đây, bèn hơi gật đầu, lui về sau một bước ẩn vào bóng tối.
Tàn hồn vẫn còn trong sảnh chính nhắm mắt lại, lòng bàn tay lơ lửng một tấm phù triện mờ bóng.
Mấy câu Diệp Vân Chu âm trầm đắc ý nói với Ân Tư nghe vào tai không sót một chữ, gã đã đoán ra đại khái Diệp Vân Chu cùng Hoắc Phong Lâm đang mưu đồ việc gì, mà những chuyện Hoắc Phong Lâm nói với gã đều là lừa trẻ con.
“Hừ, bất kể Diệp Vân Chu muốn đối phó Mộ Lâm Giang, hay thực chất muốn đối phó Hoắc Phong Lâm, đều không liên quan gì tới ta.” Tàn hồn đứng dậy, khoanh tay dạo bước, “Có lẽ Diệp Vân Chu sẽ không bán đứng ta cá chết lưới rách, chỉ cần tạm thời thận trọng hành sự trước, giành được Dẫn Mộ Thạch và Vĩnh Trú Đăng rồi, tam đô trước sau sẽ vẫn là của ta.”
Một khắc sau, một vệt đen bay vào từ cửa sổ, Ân Tư đứng lại phía sau tàn hồn, chắp tay nói: “Chủ thượng, nhiệm vụ đã làm xong.”
“Vất vả.” Tàn hồn quay người lại, nháy mắt đã biến thành dáng vẻ dịu dàng, cười nói, “Gọi ta A Nguyệt là được, giữa chúng ta cần gì phải xa lạ như vậy?”
“Thuộc hạ không dám.” Ân Tư lạnh lẽo nói.
“Hừ, đầu gỗ!” Tàn hồn căm tức mắng y, “Có gì không dám? Ta bảo người song tu cùng ta, ngươi dám không làm? Nếu không dám chứng tỏ ngươi không thích ta, vậy ta sẽ giết ngươi chấm dứt hậu hoạn.”
Khóe mắt Ân Tư giật giật, cúi đầu gian nan lựa lời: “Thuộc hạ không dám… mạo phạm tiên tử.”
Tàn hồn hồ nghi quan sát Ân Tư, sau đó lắc đầu: “Quên đi, không ai có thể thoát khỏi khống chế của ta.
Có điều thói quen kiểu này của ngươi là không tốt, thích thì phải chủ động theo đuổi, phải giành được, phải chiếm giữ, biến hết thảy thành của ngươi! Rõ chưa?”
Ân Tư: “Thuộc hạ thụ giáo.”
“Tốt lắm, đưa tin cho Mộ Lâm Giang.” Tàn hồn trầm giọng nói, “Giờ Hợi ngày mai, hẹn gặp ở núi Tuyền Linh.”
…
Nhà tranh trên núi Tuyền Linh đã bị thiêu sạch, làm trống đi một tầng tuyết mỏng tích trên mặt đất, muốn tan mà chưa tan.
Thời tiết ở trấn Lục Hợp đã ấm lên, từ trong núi đã có thể nghe thấy âm thanh tiếng suối cuồn cuộn kì ảo đằng sâu.
Mộ Lâm Giang ngồi dựa dưới tàng cây, Xuân Giang Đình Nguyệt bung trên đỉnh đầu, cán dù đặt lên vai.
Ngọn cây thỉnh thoảng lại rơi xuống vài giọt tuyết tan, nặng nề nện trên mặt dù, theo nan dù nhỏ xuống vạt áo lớp lớp trên mặt tuyết mênh mông bằng phẳng.
Mộ Lâm Giang đã nhớ lại một lượt cơ hồ tất cả những lời nói và việc làm của Diệp Vân Chu ở Vĩnh Dạ cung.
Hắn có thể cảm nhận được vị trí mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch, bỏ qua những khí tức tạp nham trong thành, chỉ lần theo dấu phù văn hắn lưu lại, vị trí này liền rõ như trăng lạnh trên nền trời đêm.
Mảnh vỡ vẫn còn trong Lăng Tuyệt sơn, Hoắc Phong Lâm chưa đem nó đi xa, nhưng chủ thể Dẫn Mộ Thạch không có khả năng ở đó, nếu không thiên địa dị tượng tạo thành do luyện khí trước hết sẽ làm chính gã tổn thất nặng nề.
Là dự định tách kiếm khỏi mảnh vỡ, rồi mới mang mảnh vỡ đi chăng?
Hắn thử suy đoán ý nghĩ của Diệp Vân Chu, cuối cùng thất bại, vì thế ngược lại bắt đầu nghĩ từ việc Diệp Vân Chu chắc hẳn đã biết hắn không làm việc phức tạp như vậy, lại càng không tán đồng với chuyện hắn thường xuyên sử dụng linh lực.
Mộ Lâm Giang xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, lúc này một đoạn tin trọng yếu đã lâu ngày không thấy lại được truyền cho hắn, là Ưng Hiên Dương.
Hắn không mở ảnh mây, gõ nhẫn một cái, sau khi một tầng sóng gợn tản ra thì hỏi thẳng: “Có ý gì?”
Giọng Ưng Hiên Dương thoáng ngờ vực: “Tiểu Chu không ở đó?… Giọng điệu này của ngươi nghe không đúng nha, nhẫn hỏng rồi hả?”
“Không ở đây.” Mộ Lâm Giang gãy gọn nói, “Nói chính sự.”
“A, được.” Ưng Hiên Dương bị sự ngắn gọn thình lình xuất hiện này của hắn dọa sợ, chần chờ hỏi, “Không biết thành Lăng Nhai chơi trò gì, tự nhiên lại làm Xuân Hoa yến gì đó, hơn nữa còn gấp vô cùng, ngay vào mùng chín tháng ba, đại ý là ngắm hoa uống rượu ngâm thơ làm phú, tiện thể cùng mọi người đàm luận đại sự, nói đã mời được hết các đại môn phái rồi.
Vì biểu hiện tam đô một lòng, nên xin ngươi cũng phải nể mặt, ngươi có đến thưởng không? Không đến thì như mọi khi để ta bàn bạc với Giản ty chủ.”
“Đi.” Mộ Lâm Giang nhíu mày, mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch giao ra rồi, mà Diệp Vân Chu vẫn không có dấu hiệu muốn rời khỏi thành Lăng Nhai tìm hắn, xem ra y đã quyết tâm muốn gây thị phi, vậy hắn cũng chỉ có thể phụng bồi.
Ưng Hiên Dương lại giật mình kinh hãi: “Ồ, vậy ngươi mang theo Túc Tiêu vệ hay là tuân theo lễ đường? Không tiện mang Tiểu Chu nhỉ, còn danh mục quà tặng ta sẽ khẩn trương phân phó xuống để chuẩn bị…”
“Đều không cần.” Mộ Lâm Giang ngắt lời hắn, “Ta đã ở Hoàng đô.”
“A? … Tiểu Mai, ta có nên nghỉ ngơi chút không, sao ảo giác càng ngày càng nghiêm trọng thế nhỉ.” Ưng Hiên Dương thấp giọng lầu bầu với bên cạnh một câu, “Thế này không giống cung chủ.”
Mộ Lâm Giang nghe thấy tên Thi Tiểu Mai thì nét mặt thoáng hòa hoãn hơn một ít, nghiêng đầu đằng hắng một tiếng, hỏi: “Thi cô nương đã quen chưa?”
“Chào Mộ cung chủ! Ta ở đây rất quen, Ưng điện chủ cũng rất chiếu cố ta, ngài yên tâm đi.” Thi Tiểu Mai đến gần trả lời giòn giã, nghe rất có sức sống.
“Ừm, có việc gì lại bẩm.” Mộ Lâm Giang thu linh lực cắt đứt truyền âm, nghĩ một chút, sau đó liên lạc Vệ Nhất.
Vệ Nhất đã trên đường về Tịch Tiêu cung, Mộ Lâm Giang xem qua một lượt hồ sơ nô lệ Diệp Vân Chu đã chỉnh lí, dặn dò: “Ta đưa ngươi phần danh sách thứ nhất và thư tín.
Tiêu trừ tất cả dấu vết có thể lần theo, nặc danh gửi cho các đại môn phái Hoàng đô và Dạ đô.”
“Cung chủ? Chúng ta đây là đang làm việc tốt không để lại tên sao?” Vệ Nhất kinh ngạc nói.
“Cụ thể hơn thì dựa vào tình hình sau này rồi nói sau, phần thứ hai ngươi chạy về Tịch Tiêu cung đóng ấn của ta lên đó, gửi cho môn chủ Trọng Hoa tiên môn Tu Chân cảnh.” Mộ Lâm Giang chỉ thị, “Phải nhanh lên.”
Vệ Nhất không khỏi dâng lên chút nhiệt huyết, cũng không hỏi thêm mà trung khí mười phần thưa rõ.
Mộ Lâm Giang không biết sắp xếp của mình có nằm trong tính toán của Diệp Vân Chu hay không, song cho dù không ở trong đó cũng không sao, Hoắc Phong Lâm làm bữa yến tiệc này nhất định là nhằm vào hắn, hắn không thể đi tay không, cũng không thể hoàn toàn trông chờ vào Diệp Vân Chu, hạn chế toàn bộ hành động trong cái khung suy nghĩ đoán được từ Diệp Vân Chu.
Hắn đợi dưới tàng cây thật lâu, lúc đang chống thân cây định đứng dậy thì chiếc nhẫn lại lóe lên, đành thở dài ngồi trở lại xem xét, phát hiện lần này thế mà lại là tin tức từ Ân Tư.
Bây giờ tin của Ân Tư tương đương với tin của tàn hồn, thần thức hắn quét qua, quả nhiên chỉ có một lời hẹn.
Mộ Lâm Giang nhìn chăm chăm chiếc nhẫn một lát, linh quang chợt hiện, bỗng nhiên hiểu được mưu tính của Diệp Vân Chu.
Điều Hoắc Phong Đình đi chỗ khác, truy vết Dẫn Mộ Thạch, mời chúng môn phái cùng tham gia yến hội.
Trò đùa của Diệp Vân Chu, không chỉ là thuận miệng đùa một chút.
Mộ Lâm Giang cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, lắc đầu bất đắc dĩ.
Chính ngọ hôm sau, trên đỉnh Lăng Tuyệt, ánh mặt trời rực rỡ tươi đẹp hòa cùng làn gió xuân trong lành.
Diệp Vân Chu tìm được một lọ thuốc phong hàn trong phòng thuốc của biệt uyển, sau khi ăn hai viên thì cơn váng đầu đã hơi thuyên giảm, ôm chăn mỏng vùi trên giường tẩm điện, buồn bực ngán ngẩm đếm minh châu khảm trên trần nhà.
Không có ngọc giản và nhẫn để dùng, đương nhiên cũng chẳng còn cách gì để giết thời gian, lúc sắp ngủ mất thì mấy thì tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Diệp Vân Chu thoáng sửng sốt, sau đó lập tức đạp chăn xoay người xuống giường, lấy chén trà trên bàn rót hai chén trà xanh.
“Vân Chu, là vi sư sơ sẩy, con có sao không?”
Tiếng gõ cửa cơ hồ đồng thời vang lên cùng một giọng nói ấm áp khác, nhịp nói hơi chậm, chỉ nghe thanh âm dường như cũng có thể nhận định là một người với tính cách ôn hòa nhã nhặn.
Diệp Vân Chu điều chỉnh nét mặt một chút, mở cửa chắp tay thi lễ thật sâu: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”.