Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện FULL


Tiếng nhạc du dương trầm bổng của âm tu hòa cùng hương hoa và cỏ mịn.

Địa điểm được chọn để tổ chức Xuân Hoa yến là ở dưới chân núi Lăng Tuyệt, khí hậu đặc thù, gió cũng ấm áp, những mảnh lưa thưa phía trên rừng hoa đào cắt bầu không xanh thẳm thành những mảnh nhỏ, ánh nắng lác đác phủ kín con đường nhỏ đỏ rực.
Diệp Vân Chu đứng trên sườn núi phía xa, đường đá dưới chân kéo dài mãi đến tận rừng hoa đào, rêu xanh ẩm ướt bám lên rìa những phiến đá.

Y nhìn chằm chằm những hình dáng dị thường ấy, một nỗi lo lắng không sao tả nổi bắt đầu dâng lên.
Phần lớn khách khứa đều đã có mặt, trong bữa tiệc từng người chào hỏi nhau theo tác phong của mình, hoa đào sum suê theo gió tán ra, như một biển mây bàng bạc, trôi đi im ắng, lại chợt ầm vang đến đinh tai nhức óc.
Diệp Vân Chu xoa huyệt thái dương, ảo thính quấy rầy y bỗng biến mất khi Hoắc Phong Lâm đ ến gần, y hạ đầu xuống, cười hỏi: “Mọi người đã đến gần hết, thành chủ định bao giờ qua đó?”
“Mộ Lâm Giang vẫn chưa đến.” Hoắc Phong Lâm chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Diệp Vân Chu, “Ngươi không sợ hắn lâm trận lại đổi ý?”
“Kiêu ngạo như Mộ Lâm Giang, nhất định sẽ đến.” Diệp Vân Chu chắc chắn, y không nhìn rõ trong rừng hoa đào có những ai dự tiệc, nhưng bàn cách vị trí chủ tọa gần nhất nghiễm nhiên lại trống không.

Nỗi chờ mong và sự chùn bước cứ lẫn lộn lại, dần dần phồng lên dưới đáy lòng, Diệp Vân Chu nắm chặt tay, bỗng nhiên nhớ ra rằng, mọi thứ mình đều đã tính toán kĩ lưỡng, duy chỉ chưa suy xét cẩn thận câu giải thích khi gặp lại Mộ Lâm Giang.
“Ngươi cứ theo kế hoạch, trước tiên im lặng chờ sau bình phong, khi nào ta bố trí xong xuôi sẽ đến lượt ngươi.” Hoắc Phong Lâm vỗ vai Diệp Vân Chu, thân mình hóa thành vệt sáng biến mất không còn tăm hơi.
Trong Xuân Hoa yến, những người cầm quyền các môn phái và các tiền bối đức cao vọng trọng của tam đô đều trình diện.

Bàn rượu bày hai bên, chiếu trúc trải trên đất, hạt sương trượt từ ngọn cỏ xanh non rớt xuống bồ đoàn, mấy chục nam nữ tu giả hoặc đứng hoặc ngồi, ai nấy đều cười cười nói nói.
Trên bãi đất trống của tiệc, vũ nữ và nhạc sư thay phiên nhau hiến nghệ; đằng sau chỗ ngồi của thành chủ là một bình phong rộng hoành tráng, vẽ lên ngàn dặm giang sơn mênh mông tráng lệ.

Thiên Thư quán chủ và gia chủ Tô gia đứng cùng nhau, nói chuyện từ bức đề tự trên bình phong đến danh gia cổ kim, yến hội còn chưa chính thức bắt đầu mà bầu không khí đã vô cùng vui vẻ, không nhìn ra nửa phần dụng ý xấu.
Giờ Tỵ vừa đến, cũng đúng lúc nhạc sư gảy hết một khúc, hai bóng sáng lần lượt đáp xuống trung tâm, linh lực tóe ra làm hoa rơi đầy đất, đường chủ phụ trách của thành Lăng Nhai lặng lẽ lui ra.
“Tại hạ là phó thành chủ thành Lăng Nhai, xin chào các vị đạo hữu, tiền bối.” Phó thành chủ cả người phục trang lộng lẫy, đầu đội ngọc quan, gật đầu chào hỏi các tân khách, “Cảm ơn chư vị trong lúc trăm công nghìn việc đã vui lòng ghé bước đến bữa tiệc nhỏ của tệ thành, nếu còn chỗ nào chiêu đãi chưa được chu đáo, mong chư vị bỏ quá cho.”
Khách khứa ở đây đa phần đã từng tiếp xúc với phó thành chủ, đều biết Thành Lăng Nhai chủ không thích quản lí sự vụ, hơn nữa còn không theo khuôn phép, sự vụ trong thành đều do phó thành chủ làm giúp.

Cùng là môn phái Hoàng đô, Thiên Thư quán chủ đợi phó thành chủ nói xong mấy câu dông dài khách sáo theo thường lệ, thì liền nóng lòng hỏi: “Tay Cảnh đạo hữu làm sao thế? Người phương nào dám đụng đến thành Lăng Nhai? Chẳng hay có liên quan đến chuyện quan trọng thành chủ đề cập đến trong thư?”
Phó thành chủ nhìn lướt qua chỗ để lại cho Tịch Tiêu cung, như có điều ám chỉ: “Thương thế của tại hạ đã không còn đáng ngại, đa tạ quán chủ quan tâm.

Kính xin quán chủ hãy chờ một lát, khi nào Mộ cung chủ đến nơi, thành chủ nhất định sẽ đáp nghi giải hoặc cho ngài.”
Thiên Thư quán chủ gật đầu, phó thành chủ xoay người cầm lấy chén rượu trên bàn, nâng li nói: “Rượu nhạt không thành được kính ý, chư vị không cần giữ lễ tiết, tại hạ kính các vị khách quý một chén trước.”
Mọi người ào ào đứng dậy nâng chén đáp lễ.

Bấy giờ Hoắc Phong Lâm mới đứng lên, áo quần vẫn tùy ý như trước, bưng bát cười nói: “Mọi người đừng khách khí, uống rượu trước rồi ăn cơm.

Lần này Mộ cung chủ không tới, thực sự không thuyết phục nổi.

Cảnh lão đệ nhà chúng ta còn mời nhạc sư âm tu từ Tu Chân cảnh đấy, mỹ cảnh mỹ nhân, các ngươi cứ tự nhiên như ở nhà là được, xem một ít, ăn một tí.”
“Ha ha, mấy năm không gặp, thành chủ vẫn mộc mạc thẳng thắn như cũ, làm ta thật hoài niệm.” Đại các chủ Thu Thủy kiếm các Yến Tình tiên tử nâng tay áo che chén rượu đáp lễ.

Chỗ ngồi của cô ta ngay đối diện Tịch Tiêu cung, thứ tự xếp ghế của thành Lăng Nhai coi như đã cho Mặc Ảnh đô và Dạ đô đủ mặt mũi.
Hoắc Phong Lâm chắp tay cười nói: “Tỷ muội không chê ta không biết ăn nói là tốt rồi.”
Yến Tình tiên tử hàn huyên vài câu với Hoắc Phong Lâm, nhìn ghế trống phía đối diện như có điều suy tư.

Rượu cùng đồ ăn đã lên đủ, tiếng nhạc lại tiếp tục vang lên, cô ta ngoành đầu hạ giọng nói với nữ tử ngồi cùng bàn: “Tâm Nguyệt, Ưng điện chủ có nói với muội sẽ tham gia yến hội không?”
“Không, từ lúc li biệt ta vẫn chưa liên lạc lại với hắn, mấy ngày qua chỉ du sơn ngoạn thủy, nghe tỷ nói thành Lăng Nhai sắp tổ chức yến hội ta mới biết chuyện này đấy chứ.”
Lúc này tàn hồn ngồi ngay bên cạnh cô ta, mỗi bàn rượu chỉ ngồi được hai người, đa số lãnh đạo các phái đều dẫn theo đạo lữ, phụ tá hoặc đệ tử, còn những tùy tùng khác đều được bố trí trong rừng.

Hoắc Phong Lâm đề phòng gã, nên không yên tâm cho gã hành động bên ngoài trong khi tiệc rượu diễn ra.
Gã liếc nhìn bên cạnh một cái, cách hai bàn Phù Tinh chân nhân đang một mình ngồi ngay ngắn, đầu đội đấu lạp, lụa trắng dài chấm đất chất đống bên chân; dưới những ánh mắt như có như không, hắn bọc kín mít cả người.
Bây giờ Diệp Vân Chu đang ở sau bình phong, y ngồi cạnh bàn trà đơn giản, nghe thấy rõ ràng động tĩnh của bữa tiệc, thanh âm của Tô Lê vẫn mười phần tinh lực, chắc là gặp được công tử ca nhà nào, chạy thẳng ra chào hỏi.
Đại bộ phận môn phái Diệp Vân Chu chưa từng nghe qua trong nguyên tác, nào là Vũ Sơn phái, Sùng Nguyệt các, chưởng môn các môn phái này hoặc Hợp Thể kì, một số thậm chí Hợp Thể còn chưa đến, Diệp Vân Chu không có hứng thú với họ.

Ở hiện trường ngoại trừ thành Lăng Nhai, chỉ có Tô gia, Thu Thủy kiếm các, Hoàng đô Thiên Thư quán và Thương Viêm môn là có cao thủ đến Đại Thừa kì.
Thiên Thư quán Thương Viêm môn đều coi thành Lăng Nhai như thiên lôi sai lâu đánh đó, Diệp Vân Chu lắc chén trà nghe họ vây quanh phó thành chủ hỏi han ân cần chỉ thấy nực cười.

Y dứt khoát dùng thời gian chán chết này suy tính xem tái kiến Mộ Lâm Giang phải chào hỏi thế nào.
“Ta cứ cảm thấy Xuân Hoa yến này không đơn giản.” Yến Tình tiên tử ưu tư trăm bề, một vũ nữ tươi cười xán lạn di chuyển đến bên, cô ta liền lễ phép giãn mày cười đáp lại, truyền âm cho tàn hồn, “Chúng ta vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, xem xem bọn họ muốn làm gì.”
“Vâng, có điều thành Lăng Nhai là môn phái chính đạo, nếu thật sự xảy ra xung đột với Mộ Lâm Giang, rốt cuộc chúng ta nên giúp ai?” Tàn hồn kính rượu với chưởng môn Thương Viêm môn ngồi chếch phía đối diện, quay đầu truyền âm hỏi.
“Lão các chủ hết sức tán thưởng Mộ Lâm Giang, bà ấy sẽ không nhìn lầm người, nếu thành Lăng Nhai chĩa mũi nhọn vào Mộ Lâm Giang thì nhất định là thành Lăng Nhai có vấn đề.” Yến Tình tiên tử khẳng định, “Nhưng nói chung không phải vấn đề của chúng ta, cứ yên lặng xem biến, bảo toàn thực lực mới là thượng sách.”
Bên này Diệp Vân Chu còn đang chống cằm nhàn nhã suy nghĩ, Mộ Lâm Giang vẫn chậm chạp chưa đến, y nhân lúc này tưởng tượng trong đầu một chút.

Chẳng hạn như “Ta biết ngay ngươi sẽ đến, không làm ta thất vọng”, nhưng sau đó lại thấy không ổn, hình như quá chủ quan ngạo mạn.

Hay là “Khoảng thời gian này sống thế nào”? Nhưng mà thế cũng nhảm, nếu y không đoán ra mấy ngày nay Mộ Lâm Giang làm gì thì cũng chẳng dám thâm nhập vào trại địch như thế.
Y vừa nghĩ vừa tự bác bỏ, chưa kịp bật ra câu thích hợp thì đã nghe thấy tiếng nói cười trong bữa tiệc ngừng lại, phút chốc lặng ngắt như tờ.
Diệp Vân Chu đứng dậy đi ra vài thước, ánh mắt lướt qua bình phong, tim đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp, thoáng ngơ ngẩn.
Trên vạn khoảnh trời xanh, mây đen bất thình lình tụ lại, tựa sóng dữ cuồn cuộn, xung quanh tối sầm xuống, cơn gió ẩm ướt mang theo cái lạnh sâu như ung nhọt trong xương, phảng phất mưa rào mạnh mẽ kéo đến, bão táp hung bạo tới gần.
Dưới đất trời đen kịt, một chiếc dù nhẹ xoay vòng, mang theo tia sáng rực rỡ chầm chậm bay xuống, trên mặt dù sắc lam lưu động, như biển sao trên trời hạ xuống trần gian.

Mọi người trong tiệc đều nín lặng ngẩng đầu, ca múa cũng ngừng, chỉ thấy dưới tán dù hóa hiện một bóng dáng tuấn tú phiêu dật, tay áo khẽ giương lên, phong hoa tuyệt đại, một tư thái kiêu ngạo bễ nghễ.
“Thứ lỗi, ta đến muộn.” Mộ Lâm Giang bung dù vững vàng đáp đất, nhẹ nhàng ung dung như lạc vào cơn mưa hoa hồng, nhìn bốn phía trái phải xung quanh: “Ta không uống được rượu, thứ cho không thể tự phạt một li.”
Giọng hắn bình tĩnh, không tính là quá thấp, từng chữ đều lộ ra sự thong dong, nói không uống rượu lại như đã tẩm ủ lâu năm, sở hữu một sức hút khác làm người ta say sưa.
Mây đen tan hết, nhưng sự yên tĩnh tựa như vẫn đọng lại ở bữa tiệc, mấy chưởng môn môn phái nhỏ vội vàng tránh ánh mắt Mộ Lâm Giang, vờ như đang rót rượu gắp thức ăn, im như ve sầu mùa đông.

Mấy cô nương có chút tò mò cũng ngại Minh Đồng mà không dám nhìn, còn những người thời trẻ từng chính mắt gặp Mộ Lâm Giang lại càng kinh ngạc vì hắn thực sự xuất hiện ở bữa tiệc, nhất thời không ai tiếp được lời hắn.
Hoắc Phong Lâm trưng ra điệu cười sang sảng, đứng lên, đang định mở miệng thì đột nhiên chuyển tầm mắt trở lại không trung.
“Sao Mộ cung chủ không lấy trà thay rượu, thong dong đến muộn làm đông đảo đạo hữu ở đây phải đợi ngươi, thật là quá đáng.”
Một giọng nói ôn hòa vui vẻ từ xa xa truyền tới, Hoắc Phong Lâm kinh ngạc nhíu mày.

Người tới không phô trương gì, rơi ngay xuống phía cuối tiệc, một đường chắp tay thi lễ lại đây.
“Tại hạ là môn chủ Trọng Hoa tiên môn Tu Chân cảnh, Hạ Thu Lam, lần này tuy ké hào quang Mộ cung chủ đồng hành cùng hắn, không mời mà đường đột, nhưng mong chủ nhà chớ trách.”
Người đó thoạt nhìn chưa đến ba mươi tuổi, tướng mạo nho nhã chín chắn, gật đầu với Hoắc Phong Lâm trên chủ tọa.
Diệp Vân Chu đứng cạnh bình phong, chỉ chờ một tín hiệu của Hoắc Phong Lâm để tùy thời xuất hiện.

Y vô thức cười hai tiếng, lúc trước chỉ kiến nghị Mộ Lâm Giang kéo Trọng Hoa tiên môn vào, nào ngờ Mộ Lâm Giang lại thực sự làm triệt để như vậy, kéo trực tiếp môn chủ đến.
Hoắc Phong Lâm quả thực ngoài ý liệu, không thể tưởng được gã mở tiệc chiêu đãi người tam đô, dè đâu Mộ Lâm Giang lại mang môn chủ tiên môn Tu Chân cảnh đến.

Gã lén đưa mắt ra hiệu với phó thành chủ, phó thành chủ tức khắc hiểu ngầm, ngoài cười trong không cười nói: “Đã là khách thì chúng ta trách móc sao được, chẳng qua Thương Mân giới sớm có quy củ, tu giả Đại Thừa kì làm việc cho môn phái nếu muốn đến phái khác phải gửi trước danh thiếp nói rõ mục đích đến, chúng ta dù tin tưởng danh vọng của Hạ môn chủ, nhưng cũng không muốn phá hỏng quy củ.

Hay là nói, lần này môn chủ dùng thân phận người hầu của Mộ cung chủ đến đây?”
Nếu là người hầu thì cũng không có tư cách ở lại trong bữa tiệc, Hoắc Phong Lâm không nghĩ đường đường là chủ nhân tiên môn sẽ nói những câu làm người ta chê cười như làm kẻ hầu cho người khác.
“Ài, người tới là khách mà, lão đệ đừng nghiêm túc như vậy chứ.” Hoắc Phong Lâm làm bộ làm tịch khuyên một câu.
Hạ Thu Lam không nóng không vội, rút ra một tờ giấy từ trong tay áo: “Ta dĩ nhiên tuân thủ khuôn phép, danh thiếp và mục đích đến đã viết rõ từ lâu, chỉ có điều khi ấy chúng ta đang ở Tịch Tiêu cung, nhất thời không dùng được con đường bên Trọng Hoa, đành tìm dịch trạm sai người đem thư đến phủ thành chủ quý thành, nếu không có gì bất trắc thì ba ngày tất đã đến, có biên lai chứng từ ở đây, chẳng lẽ phó thành chủ nhìn sót?”
Phó thành chủ tự nhủ phiền phức, gã nhận lấy liếc qua loa một lượt, rồi nhìn về phía Hoắc Phong Lâm.
“Đều ngồi đi, đừng để ý nhiều như vậy, đồ ăn nguội hết rồi.” Hoắc Phong Lâm vẫn giữ vững thiết lập, không để bụng xua tay.

Mộ Lâm Giang đã sớm ngồi xuống, vẫn cầm dù như trước, che khuất hai mắt.
Xuân Hoa yến nháy mắt khôi phục sự huyên náo, song mọi người đều hết sức tránh nhìn về hướng Mộ Lâm Giang, Thiên Thư quán chủ ngay gần hắn cũng bưng chén rượu đi về phía đối diện.
“Yến Tình các chủ, đã lâu không gặp.” Hạ Thu Lam tự nhiên hòa vào tiệc rượu.
Ngữ khí Yến Tình tiên tử nhã nhặn ung dung: “Hạ môn chủ, không ngờ ngài còn có rảnh để hạ cố đến chơi.”
Hạ Thu Lam xấu hổ nói: “So với Yến Tình các chủ thức khuya dậy sớm, ta cũng chỉ là kẻ rảnh rang sống phí thì giờ thôi.

Thấy tiên tử thần quang nội liễm, kiếm ý đầy mà không lộ, xem ra tu vi lại đột phá?”
“Vẫn là tiền bối ánh mắt sắc sảo, tư chất ta ngu độn, chỉ có thể chăm chỉ tu luyện, thực sự không đáng kể.” Yến Tình tiên tử khiêm tốn, “Trái lại ta nghe nói Hạ môn chủ ngài lại biên soạn sách thuật trận mới, truyền bá rộng rãi.

Ngài không chỉ tự quét tuyết trước cửa (1) mà lại phổ biến cho mọi người trong thiên hạ, có phần lòng dạ này, khôi thủ thuật trận hiện thời của Thương Mân giới ngoài ngài ra thì không thể còn ai khác.”
(1) Tự gia tảo thủ môn tiền tuyết, mạc quản tha nhân ngõa thượng sương (Tự quét lấy tuyết trước cửa nhà mình, không quản sương trên ngói nhà người khác): tự làm tốt việc của mình, không lo chuyện bao đồng.
“Ha ha, câu khích lệ này làm cái mặt già của ta cũng phải đỏ rồi đây này.

Cái danh khôi thủ này nếu có thể đặt ngang với người khác, thì ta đành mặt dày nhận vậy.” Hạ Thu Lam nói, cúi đầu xuống, “Có được không, Mộ cung chủ?”
“Nhường cho ngươi.” Mộ Lâm Giang ngồi nguyên tại chỗ, giọng điệu vẫn như thường.
“Ài, Mộ cung chủ phá hết cả sân khấu của ta rồi.” Hạ Thu Lam bất đắc dĩ phàn nàn với Yến Tình tiên tử, đoạn trở lại bàn của Mộ Lâm Giang.

Cuộc đối thoại của họ vẫn chưa dứt, Yến Tình tiên tử cũng chỉ đành theo kịp, trở thành người đầu tiên trong sân tiếp lời Mộ Lâm Giang.
“Mộ cung chủ, đã lâu không gặp, khoảng thời gian trước Tâm Nguyệt làm phiền quý cung, ta thay muội ấy nói tiếng xin lỗi.” Yến Tình tiên tử cười khẽ, uyển chuyển thi lễ.
Mộ Lâm Giang hơi đứng dậy: “Yến Tình các chủ không cần lo lắng.”
“Phải rồi, nghe nói ngươi có đạo lữ?” Hạ Thu Lam không kiêng dè hỏi thẳng hắn, “Thật hay giả, sao không làm bữa tiệc cưới, để tại hạ cũng dính chút hỉ khí.”
Hạ Thu Lam lời vừa dứt miệng, không khí của yến hội lại cứng đờ.
“Tin vịt thôi, Hạ môn chủ tôn giá đích thân tới Tịch Tiêu cung, chúng ta đã dính chính hỉ khí của Hạ môn chủ đấy.” Mộ Lâm Giang nửa đùa nửa thật.
Hạ Thu Lam ra chiều thất vọng nhìn về phía Yến Tình tiên tử: “… Mộ cung chủ thoái ẩn ở nhà, thế mà ngược lại học đến sành đời.”
Yến Tình tiên tử che miệng cười nói: “Xem ra hai vị quan hệ không tệ nhỉ.”
“Người làm ăn mà, năm sông bốn bể đều là bằng hữu.” Hạ Thu Lam thuận tay rót một chén rượu, bưng lên nhưng không uống, hạ giọng nói, “Lần này ta tới Xuân Hoa yến, mục đích thứ hai là gặp Yến Tình các chủ một lần.

Quý các có kinh nghiệm phong phú trong việc khai thác quặng biển ngược dòng, không biết có hứng thú hợp tác với Trọng Hoa tiên môn hay không.”
Yến Tình tiên tử cân nhắc một lát, thái độ của Hạ Thu Lam đã đủ để chứng minh vấn đề, hải vực tam đô ở phụ cận Tu Chân cảnh, bốn bề bị nước bao quanh; thành Lăng Nhai không thiếu nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng Hạ Thu Lam lại cố ý bàn chuyện hợp tác với cô ta trước mặt Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang lại sóng yên biển lặng ngồi đó, mặc nhiên một vẻ dửng dưng như đang thao túng sau màn.
Đây là ám chỉ muốn kéo cô ta về phe?
Quả nhiên Mộ Lâm Giang muốn trở mặt với thành Lăng Nhai?
Yến Tình tiên tử còn chưa trả lời, Hoắc Phong Lâm đã không kiềm chế được, hắng giọng, nghiêm mặt đứng dậy nói: “Chư vị đạo hữu, Mộ cung chủ đã đến, chắc hẳn mọi người cũng đã nghỉ ngơi xong, ta đây cũng nên nói một chút chính sự.”
“Mời thành chủ nói.” Thiên Thư quán chủ lập tức hưởng ứng, liếc nhìn Hạ Thu Lam, “Lão phu không biết khách quý Trọng Hoa tiên môn có nguyện ý lãng phí thời gian nghe chính sự của chúng ta hay không.”
“Không lãng phí, nguyện ý nghe.” Hạ Thu Lam thản nhiên ngồi xuống.
“Lời ấy của quán chủ sai rồi, Hạ môn chủ chính là chủ nhân Trọng Hoa tiên môn, ai chẳng biết tứ đại tiên môn Tu Chân cảnh đều là chính đạo, đã định là sẽ không cùng một giuộc với tà ma gian nịnh.” Hoắc Phong Lâm khẽ cúi đầu nhắm rượu, “Ta muốn cho chư vị thấy một người.”
Diệp Vân Chu nấp sau bình phong, tập trung tinh thần nghe không sót một chữ những lời đối thoại xung quanh Mộ Lâm Giang.

Y hít sâu, từ một bên xuất hiện, bước lên hai bậc thang, đi tới bên bàn rượu của Hoắc Phong Lâm.
Mấy chục ánh nhìn trong hiện trường đều đổ dồn vào y, nhưng y chỉ một mực nhìn chăm chăm Mộ Lâm Giang, thấy Hạ Thu Lam bị nan dù của Mộ Lâm Giang vướng vào, không thể không đưa tay đẩy ra, nhỏ giọng bảo hắn nâng dù cao lên.

Diệp Vân Chu nhớ ra mình cũng từng làm động tác tương tự, khi đó y không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại không nhìn nổi người khác làm như vậy, như thể nếu vậy thì tầm quan trọng của y đối với Mộ Lâm Giang sẽ không còn đặc biệt nữa.
Ý nghĩ này cực kì ấu trĩ, bản thân Diệp Vân Chu cũng biết, nhưng y vẫn dùng ngữ khí không vui, hừ mũi nói với Mộ Lâm Giang ở xa xa: “Mộ tiên sinh, thu Xuân Giang Đình Nguyệt lại đi.”
Câu nói đầu tiên khi vừa gặp lại Mộ Lâm Giang của y, không có nửa phần thú vị.
Không biết tên pháp bảo của Mộ Lâm Giang có khối người, nhưng dám ra lệnh cho Mộ Lâm Giang, điều này khiến cho yến hội xôn xao cả lên.
Mộ Lâm Giang chậm rãi nâng dù lên, hai con ngươi dưới dù đang nhìn chăm chú Diệp Vân Chu, ánh tím trong suốt thấp thoáng lập lòe, cảm xúc lắng xuống tận sâu, không biết là vui hay giận.
Ngay khi mọi người ở đây cho rằng Mộ Lâm Giang thiếu điều nổi giận tại chỗ, thì hắn lại buông lỏng tay cầm dù, thật sự làm Xuân Giang Đình Nguyệt từ từ biến mất.
Đường nhìn của Diệp Vân Chu giao thoa với Mộ Lâm Giang, rồi nhanh chóng quay đầu tránh đi, hướng về dưới đài chắp tay thi lễ: “Vãn bối Diệp Vân Chu, đệ tử môn hạ Phù Tinh chân nhân Tĩnh Vi môn, bái kiến chư vị tiền bối, môn chủ.”
Phù Tinh chân nhân bị gọi đến tên, hơi nâng đấu lạp, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
“Diệp Vân Chu… Ngươi là đệ tử kiếm tu mất tích hơn một tháng trước?” Thương Viêm môn chủ kinh ngạc nói, “Phù Tinh chân nhân tìm ngươi khắp nơi, ngươi đi đâu?”
“Chuyện ta mất tích, Tịch Tiêu cung chủ chính là người khởi xướng.” Diệp Vân Chu liếc phía Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang siết chén rượu trên bàn, im lặng không lên tiếng.
“Hừ, chẳng lẽ là Mộ Lâm Giang bắt ngươi?” Thiên Thư quán chủ nhìn mặt đoán ý, thấy Hoắc Phong Lâm liên tục trừng mắt về phía Mộ Lâm Giang thì đập bàn đứng dậy, cả giận nói, “Tiểu đồ đệ của lão phu cũng từng nói, gần đây toàn Hoàng đô đều truyền bá những sách giải trí khó coi kia, Mộ Lâm Giang thực sự hiếp người quá đáng, tưởng Hoàng đô chúng ta không có ai sao?”
“Tiểu hữu chớ sợ.

Ra là thành chủ đang phân xử cho ngươi, chúng ta cũng sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.” Thương Viêm môn chủ cũng phụ họa theo, lặng lẽ đánh mắt sang hai bên, đa phần mọi người đều đã hiểu, Xuân Hoa yến này đối với Mộ Lâm Giang, chính là một tràng Hồng Môn yến đã sớm dự mưu.
Hoắc Phong Lâm cười thầm, bữa tiệc thoắt cái lại nghị luận ầm ĩ, Diệp Vân Chu còn chưa nói gì, đám người này đã chĩa mũi nhọn vào Mộ Lâm Giang.
Mộ Lâm Giang khoan thai nghiêng đầu liếc nhìn Thiên Thư quán chủ, lão này râu tóc bạc trắng dáng vẻ nghiêm trang, dưới ánh mắt điềm nhiên như không thoáng qua của Mộ Lâm Giang lại như chim sợ cành cong, căng thẳng thần kinh quát: “Hôm nay chúng đạo hữu ở đây, ngươi còn muốn đe dọa lão phu trước nhiều người thế sao?”
“Bổn tọa sao dám vô lễ với tiên ông.” Mộ Lâm Giang giễu cợt, hắn còn lớn tuổi hơn Thiên Thư quán chủ, câu tiên ông này làm Thiên Thư quán chủ tức hộc máu.

Chưa để lão lên tiếng, Mộ Lâm Giang đã chống bàn ưu nhã đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, nhìn bốn phía một vòng, cười, “Ta không đe dọa ngươi, mà là đe dọa tất cả những người đang ngồi ở đây.”
“Mộ Lâm Giang, Tịch Tiêu cung là đang tuyên chiến với Hoàng đô hay sao?” Trong tay Thương Viêm môn chủ đã bốc lên ngọn lửa, khi đối mặt với Mộ Lâm Giang, bọn họ luôn bị khơi dậy nỗi sợ từ tận đáy lòng, không tự chủ được đã thẹn quá hóa giận, “Ngươi cũng không nên vì sung sướng mà phô trương nhất thời, coi chừng hối tiếc không kịp.”
Mộ Lâm Giang khinh bỉ ngẩng đầu: “Ngươi tin chắc là mình có thể sống đến ngày ấy?”
Bữa tiệc thoáng chốc tĩnh lặng, Thương Viêm môn chủ hít một hơi thật sâu, Hoắc Phong Lâm đập vò rượu, nói như sấm rền: “Mộ Lâm Giang, ngươi đừng nói xằng nói bậy ở đây! Ngươi bắt Diệp hiền chất từ Tĩnh Vi môn, mưu mô làm loạn, ngươi có nhận không?”
“Diệp Vân Chu, đi theo ta.” Mộ Lâm Giang chắp tay sau lưng, thanh âm lạnh dần.
Diệp Vân Chu híp mắt, Mộ Lâm Giang không thèm che giấu thả sát khí ra, làm y cũng dần bắt đầu hưng phấn.
Những người có dũng khí dám bắt chước chỉ trích Mộ Lâm Giang trong tiệc ngày càng nhiều.

Tàn hồn khoanh tay ngồi chỗ cũ, vừa định mở miệng châm thêm chút lửa thì Yến Tình tiên tử đã đè chân gã dưới bàn rượu, truyền âm: “Bình thường Mộ Lâm Giang không phải người tùy tiện như thế, hắn cố ý chọc giận chúng đạo hữu hẳn vì có thâm ý khác, trước cứ để người Hoàng đô ra mặt đi, chúng ta phải bình tĩnh.”
Tàn hồn đành ngậm miệng, lại đoán đích thị là Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang đồng mưu nhằm vào Hoắc Phong Lâm, liền âm thầm vứt một ánh mắt trào phúng về hướng Hoắc Phong Lâm, nhưng sự chú ý của Hoắc Phong Lâm đều ở trên người Mộ Lâm Giang, từ đầu đến cuối không nhìn gã chút nào.
Người duy nhất không hề nghĩ gì trong tiệc chỉ có Tô Lê, cậu ngồi cùng gia chủ Tô gia Đỉnh Nguyên chân nhân, mê mang nhìn xung quanh, cứ thế đứng lên hô: “Mộ huynh, chuyện gì xảy ra với huynh và Diệp hiền đệ thế?”
Đỉnh Nguyên chân nhân đỡ trán lắc đầu, dưới những ánh mắt phút chốc tụ lại đây thì lựa chọn nhắm mắt giả chết.
“Mộ tiên sinh, không bằng nghe ta nói cho hết lời đã, rồi sẽ có cơ hội cho ngươi động thủ.” Diệp Vân Chu xuống bậc thang, khom người về phía Phù Tinh chân nhân, “Khiến sư phụ lo lắng, đệ tử quả thực có lỗi, đệ tử ở đây nhận tội với sư phụ.”
Y nói, vén vạt áo quỳ một gối xuống.

Phù Tinh chân nhân vội vàng đứng lên, bước nhanh tới đỡ Diệp Vân Chu dậy, nhỏ giọng nói: “Con… Con trở về, là tốt rồi.”
Diệp Vân Chu ngước mắt nhìn Phù Tinh chân nhân tự mang vải che, lại ngoái đầu nhìn Hoắc Phong Lâm vẫn không nghi ngờ gì.

Thiên Thư quán chủ và Thương Viêm môn chủ đều đang đề phòng Mộ Lâm Giang, có vài người đã đứng lên, không khí tại hiện trường động vào khắc nổ, binh khí pháp bảo đã sáng lên quá nửa.

Hoắc Phong Lâm nắm hờ tay phải, nhìn chăm chăm những vị trí Mộ Lâm Giang có thể di chuyển sang, và Hạ Thu Lam lập trường mập mờ lấp lửng kia.

Dường như chỉ cần Mộ Lâm Giang dám động đậy một chút, sẽ tức thì bị mọi người vọt lên cùng vây đánh.
Mộ Lâm Giang không hề sợ sệt, Minh Đồng sáng lên ánh tím mỹ lệ.
Nhưng ngay lúc này, Phù Tinh chân nhân đột nhiên nâng chưởng đánh về phía Diệp Vân Chu, linh lực tinh thuần luồn vào linh mạch, thoáng chốc tháo bỏ phong ấn trên người y.

Tay phải Diệp Vân Chu rạch một đường vào hư không, cầm chặt bóng kiếm, kiếm khí Đại Thừa kì quét sạch xung quanh, cuốn theo vô số hoa bụi cỏ nhuyễn.
Vượt khỏi dự đoán của mọi người, Diệp Vân Chu đâm một kiếm về hướng mục tiêu định sẵn, vào ngay giữa ngực, bóng kiếm lấy máu mà không vương, xuyên qua tim lồ lộ sau lưng, lại bị Diệp Vân Chu hung hăng vặn một nhát, tiếng xương ngực vỡ vụn vang lên làm lông tơ người ta dựng thẳng đứng.
“Tâm Nguyệt!” Yến Tình tiên tử thấy máu bắn tung thì thoắt cái đứng dậy, thất thanh hô.

Xúc cảm ấm áp vẩy lên mặt cô, một nước đi không ngờ làm cô ta thậm chí quên cả rút kiếm, lòng tràn đầy hoang mang, ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Chu, y đang cười đến mức quỷ dị lại sảng khoái.
Mặt mũi Hoắc Phong Lâm đầy vẻ khó tin, phó thành chủ thì lập tức hóa đao ra, bữa tiệc lại lần nữa im lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.
Mộ Lâm Giang cũng thoáng phản ứng lại, không ngờ Diệp Vân Chu làm trực tiếp như thế, có điều nháy mắt sau hắn liền nhảy qua bàn rượu, dùng Hoàng Âm trầm giọng quát: “Lui ra sau!”
Những người tâm trí không kiên không tự chủ được ngã lộn nhào về sau, Diệp Vân Chu thừa cơ bóp chặt cổ họng tàn hồn kéo gã qua bàn rượu đi đến bãi đất trống.

Hoắc Phong Lâm và Yến Tình tiên tử cứng lại tại chỗ một chớp mắt, quả thực khó chấp nhận nổi.

Yến Tình tiên tử đỏ quầng mắt, hận chồng giận chéo nhổ trâm cài đầu xuống hóa thành bảo kiếm: “Diệp Vân Chu! Dám đả thương đường chủ của ta, ngươi nhất định phải chết!”
“Đừng đến đây! Không ả này chết thật đấy.” Diệp Vân Chu uy hiếp, một tay bắt giữ tàn hồn đang không ngừng run rẩy nôn ra máu; một tay đẩy Phù Tinh chân nhân lên trước, “Kiếm trận.”
“Mộ Lâm Giang… Diệp Vân Chu? Các ngươi đến cùng đang làm gì?” Thiên Thư quán chủ xem đến nỗi quên cả tức giận, không tưởng tượng nổi, “Thành chủ? Ngươi cũng phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lí chứ?”
Hoắc Phong Lâm sầm mặt không nói gì, gã cũng không rõ Diệp Vân Chu giết Kiều Tâm Nguyệt là có ý gì, không dám manh động.

Phù Tinh chân nhân giơ tay xuất bội kiếm ra, bấm quyết vẽ một đường, từ trên trời rơi xuống vô số ánh kiếm trắng bạc, bày ra kết giới kiếm trận xung quanh hai người.
Diệp Vân Chu ôm tàn hồn vào trong ngực, bóp lấy cổ gã, chậm rãi dùng sức, khe khẽ cười nói: “Vị quỷ tu tiên sinh không biết tên này, ngươi muốn ở trong một thi thể đã mất tính mệnh chờ Mộ Lâm Giang lấy Vĩnh Trú Đăng luyện hóa, hay là bây giờ liều mạng luôn một lần, từ bỏ cái xác này mà toàn lực chạy trốn?”
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng gặp mặt
Mộ cung chủ: Cho ngươi một ánh mắt, tự hiểu đi.
Diệp công tử: Đẹp (*^▽^*)
(Mộ cung chủ, tuy là pháp sư da giòn nhưng kéo thù hận rất ổn, vẫn là một Tanker tốt).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui