Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện FULL


Cách hành xử của Mộ Lâm Giang vẫn như thường, mang theo vài phần thờ ơ, giống như chẳng qua chỉ tùy ý hỏi một chút, nhưng nhờ vào sức quan sát nhạy bén, Diệp Vân Chu dám khẳng định, đôi mắt bị mấy lọn tóc rối bên thái dương che khuất của Mộ Lâm Giang chắc chắn đang nhìn chằm chằm y, nếu y cũng tùy ý trả lời, thì không tránh khỏi bị hắn nắm thóp bình phẩm một phen.
Thế này thì hơi bị hãi hùng hồn rồi đấy.
“Ngươi nghe từ đâu?” Diệp Vân Chu trấn định hỏi lại.
“Ân Tư.” Mộ Lâm Giang không chút do dự bán đứng Ân Tư, “Kể cả việc ngươi đã ‘lừa gạt’ Cảnh Ngọc Tân như thế nào, chả trách lúc ngươi quay mũi giáo chỉ vào gã, gã lại kinh ngạc như chết cha chết mẹ thế.”
Diệp Vân Chu thầm nghĩ Ân Tư thế mà đã thực sự học hư, đến chuyện kiểu này cũng mật báo với Mộ Lâm Giang.

Y ngẩng đầu nhìn lên nóc giường, hờ hững biện bạch: “Quá phóng đại, ta nào quan trọng như vậy.”
“Ngươi còn muốn quan trọng thế nào?” Mộ Lâm Giang cười nhạt một tiếng, “Từ bỏ vinh hoa phú quý mang ngươi cao chạy xa bay, hay là vì ngươi phản bội lại thành Lăng Nhai giết hết người trong thiên hạ? Ngươi làm như viết thoại bản ấy.”
Diệp Vân Chu ngửi thấy mùi chua chua từ câu trào phúng của Mộ Lâm Giang, tinh thần y tỉnh táo hẳn, bọc chăn xoay người khoanh chân ngồi ở mép giường, nhìn hắn trêu chọc: “Ghen thì nói thẳng, ta ngủ ba ngày, khả năng là đầu óc không quay nổi, nghe không hiểu ngươi vòng vo tam quốc.”
“Được, ta ghen tị.” Mộ Lâm Giang cũng nghiêng người gác khuỷu tay lên lưng ghế, đối diện với Diệp Vân Chu, “Diệp công tử đã dám ở sau lưng nói thích ta, tại sao đến khi ở trước mặt ta lại chỉ biết nói gần nói xa?”
Diệp Vân Chu không chống trả được, đè cằm lên chăn mập mờ nói: “Vậy ta cũng tán thưởng ngươi một lần, ngươi đã rút lời, ta tạm thời cũng chỉ có thể tán thưởng chút đỉnh.”
Mộ Lâm Giang nhất thời hết lẽ, Diệp Vân Chu không thừa nhận tâm ý, hắn cũng không định đứng đắn nhả ra, sau đó Diệp Vân Chu lại không thừa nhận tâm ý, đây quả thực là một vòng lặp đáng chết.
Thế là hắn xoay chén trà, nhướng mày nói: “Chỉ có chút đỉnh? Chưa đạt giới hạn?”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu nghiến răng nói: “Phù Tinh chân nhân đúng không, tùy ý làm lộ nội dung mật đàm, tính gì là sư phụ tốt!”
“Là sư phụ chứ không phải đại phu, không có nghĩa vụ phải bảo mật cho ngươi.” Mộ Lâm Giang thành công làm Diệp Vân Chu thẹn quá hóa giận, hơi lộ ra chút đắc ý nhếch khóe miệng, “Phù Tinh chân nhân thật ra rất thú vị, chỉ cần tiếp cận hắn, tin tức gì cũng hỏi ra được.”
“Là ngươi qua cầu rút ván, ỷ vào con mắt xinh đẹp dọa nạt cụ già nhà hắn.” Diệp Vân Chu lườm hắn một cái, không vui quay đầu đi.
“Chẳng qua đến để cảm ơn viên thuốc giải kia thôi, ta há lại là người lấy oán trả ơn, huống hồ so về tuổi tác vẫn là ta lớn hơn.” Mộ Lâm Giang cười nói, “Sư phụ ngươi đích xác có thể nói là không tranh với đời, thuận theo tự nhiên.

Ta muốn đưa ngươi rời khỏi Hoàng đô ra nhập Tịch Tiêu cung của ta, hắn đã nói rõ, chỉ cần ngươi đồng ý, hắn tuyệt đối không ngăn trở gì thêm.”
Diệp Vân Chu im lặng một lát, rồi hoài nghi nói: “Ngươi còn nói ba ngày nay không có việc gì, thế mà ngay cả đích đến của ta ngươi cũng đã an bài rõ rành cả rồi.”
“Đây mà tính là chuyện quan trọng à? Không phải ta và ngươi đã sớm có nhận thức chung ư?” Mộ Lâm Giang nói đương nhiên.
Diệp Vân Chu cứng họng, Mộ Lâm Giang thừa thắng xông lên: “Sự thật đã rõ, bào chữa vô dụng, thừa nhận đi.”
“Trước hết nói hết những việc ngoài nhận thức chung cho ta.” Diệp Vân Chu cứng ngắc đánh trống lảng, “Không thì ta ra ngoài hỏi người khác.”
“Yến Tình tiên tử chẩn bệnh cho ngươi, nói cơ thể suy yếu cần tĩnh dưỡng, trước khi chúng ta rời khỏi Hoàng đô ngươi đừng nghĩ có thể ra ngoài làm xằng làm bậy.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở y, “Cũng không phải là ta giấu ngươi, mấy nhà mở hội nghị ngoài kết bè kết phái đùn đẩy cho nhau, thì quả thật không có gì đáng nói.”
Ba ngày trước, Mộ Lâm Giang dàn xếp xong cho Diệp Vân Chu, lâu lắm mới đi mở họp một lần.

Mọi người mới khỏi độc, việc lùng bắt vây cánh Vĩnh Dạ cung và giải cứu người bị hại đều do Yến Tình tiên tử dẫn đội đi làm, tu vi nha sai Chấp Pháp đường trấn Lục Hợp quá thấp, chỉ có thể làm việc kí lục lại.
Trong buổi họp sắc mặt Thiên Thư quán chủ vẫn còn trắng, cứ liên tục liếc về phía chủ tọa.

Lão thấy Hoắc Phong Đình chống đầu lười nhác nằm liệt trên ghế bành, đúng thật là cái đức hạnh trước giờ, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, song người lão tiếp xúc nhiều nhất vẫn là phó thành chủ, nên lúc này cũng không nghĩ ra nổi.
Mộ Lâm Giang vừa đến cuộc họp, Thiên Thư quán chủ thấy Hoắc Phong Đình không nói câu nào, bèn mở miệng trước: “Mộ cung chủ, lão phu thay mặt Hoàng đô cảm ơn ngươi đã đích thân tiêu diệt những tội phạm trọng yếu của Hoàng đô, đến bước thẩm vấn quỷ tu cũng lược bớt hộ chúng ta.”
“Không cần khách khí.” Mộ Lâm Giang mỉm cười ưu nhã, “Quán chủ trấn giữ phía sau, trình độ điều binh khiển tướng vững vàng cũng khiến ta phải ngẫm lại sâu sắc, ta quả thực hơi nông nổi, nếu không thì dù mặc cho quỷ tu cho nổ hết mấy chục dặm Vĩnh Dạ cung, thời điểm quý cảnh công thẩm phán quyết cũng có thể gia hạn thi hành án.”
Kiểu hội nghị mà môn chủ các đại môn phái tam đô tề tựu một phòng này đều có quan văn kí lục, quan văn phụ trách dùng cán bút đẩy ảnh mây xuống, ngẩng đầu tỏ vẻ hoài nghi, dường như đang hỏi mấy câu trào phúng kiểu này thực sự phải một chữ không sai ghi vào hay gì.
“Đều ngừng lại đi, hiện giờ quan trọng nhất là tróc nã các môn nhân đào tẩu của Vĩnh Dạ cung, phát lệnh truy nã trên phạm vi toàn tam đô, mọi người cùng nhau phối hợp lùng bắt tội phạm.

Còn những tu giả và bá tánh bị cầm tù kia, mỗi người mau chóng phái phi thuyền cùng y tu đến đón.

Về phần thu hoạch và kiểm kê tang vật, thành Lăng Nhai tất sẽ công khai, nếu có đồ gì của môn hạ các vị đạo hữu bị mất, cứ đem chứng cứ giấy tờ đến lãnh… Trước mắt thì thế thôi, cụ thể còn lại để người phía dưới mở họp rồi nghĩ sau.” Hoắc Phong Đình hơi ngồi thẳng lên nhìn quét xung quanh, tựa hồ không ai phát giác dị thường rằng “Hoắc Phong Đình” đã đổi thành một người khác, giống như cách ba trăm năm trước Hoắc Phong Lâm thay thế hắn vậy.
Hoắc Phong Đình nói xong thì nhắm mắt lại, ra chiều không muốn nói nhiều.

Thiên Thư quán chủ cân nhắc nhiều lần, giật mình nhận ra Hoắc Phong Đình thế mà thật sự không nhằm vào Mộ Lâm Giang sau khi phát biểu.
“Nếu thành chủ đã chỉ thị, ta đây cũng không có ý kiến.

Mộ cung chủ định bao giờ lên đường rời Hoàng đô nhỉ? Lâu rồi không thấy ngươi tham gia sự vụ tam đô, lần này khó lắm mới ra mặt, lão phu phải tiễn ngươi một đoạn đường.” Thiên Thư quán chủ vuốt râu thúc giục.
“Không vội, ta và thành chủ còn chưa kịp ôn chuyện, vả lại còn chưa đến nhà bái phỏng quán chủ, vội vã ly khai chẳng phải thất lễ.” Mộ Lâm Giang điềm nhiên nói, “Chư vị đạo hữu chắc sẽ không chặn bổn tọa ngoài cửa chứ.”
Mọi người rối rít cười ngượng khách sáo.

Thiên Thư quán chủ không cam lòng, lão đã ghen ghét Mộ Lâm Giang từ khi hắn vạch kế vây giết Yểm Ma Chủ năm đó khiến Hoàng đô trở thành phông nền.

Liếc nhìn Phù Tinh chân nhân cúi đầu thưởng trà trong góc, lão gượng gạo cười nói: “Cung chủ muốn tới, lão phu đương nhiên sẽ hoan nghênh.

Chỉ là nghe nói Diệp tiểu hữu bị thương, cung chủ không mang y tới được, lão phu cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.”
Mộ Lâm Giang: “Quán chủ lo lắng, ta sẽ gửi lời.”
“Lời tuy là như thế…” Thiên Thư quán chủ chuyển đề tài, “Diệp tiểu hữu dẫu gì cũng là đệ tử của Tĩnh Vi môn, mà cung chủ là chủ nhân Tịch Tiêu cung, nếu thật sự vừa ý y, vẫn nên đừng qua lại thân mật với y, để tránh chọc phải mầm tai họa cho Diệp tiểu hữu.”
“Diệp công tử là người Tĩnh Vi môn, trước khi ngươi cảnh cáo ta, không phải nên hỏi ý kiến Tĩnh Vi môn à?” Mộ Lâm Giang nhìn về phía Phù Tinh chân nhân.
Ánh mắt Thiên Thư quán chủ như có ý uy hiếp, nhưng Phù Tinh chân nhân trước sau vẫn không ngẩng đầu, dưới đấu lạp giơ tay ho khan hai tiếng: “Việc này à… Tại hạ tin rằng tiểu đồ đã tự có chủ trương, cung chủ cũng có chừng mực, sẽ không để chúng ta khó xử.

Tại hạ có thương tích trong người, e là xin thứ lỗi không tiếp chuyện được trước, nếu có gì quan trọng, phiền mọi người lại tới báo cho.”
Phù Tinh chân nhân nói xong liền rút.

Yến Tình tiên tử thấy Thiên Thư quán chủ hình như có ý nhắm vào Mộ Lâm Giang, chợt nhớ tới điều kiện Hạ Thu Lam đưa ra, nên cũng nhân cơ hội giả bộ ho khan rời sân: “Thứ lỗi, chữa thương cho mọi người hao phí quá nhiều linh lực, ta cũng không ở lâu nữa.

Ta đã liên lạc với đường chủ của tệ các, tất cả sự vụ cô ấy sẽ tiếp nhận xử lí, ta trước hết phải toàn lực cứu chữa Tâm Nguyệt, mong thành chủ và quán chủ thứ lỗi.”
Mộ Lâm Giang đứng dậy phủi phủi vạt áo, chắp tay nói: “Chư vị đạo hữu, ta cũng cáo từ.”
Sắc mặt Thiên Thư quán chủ rất khó nhìn.

Mộ Lâm Giang vừa ra đến cửa, lại ngoái đầu lành lạnh quét một vòng, đám người nhao nhao làm bộ quay đầu cụp mắt, hắn cười khẩy một tiếng: “Quán chủ, lời cảnh cáo của ngươi ta coi như hí ngôn, cười cho qua chuyện, có điều mong ngươi nhớ kĩ, chọc tức bổn tọa mới là thực sự là mầm tai họa.”
Thiên Thư quán chủ tức đến vỗ bàn đứng dậy, Mộ Lâm Giang cứ thế mở cửa rồi trở tay đóng vào, để lại một đống hòa giải vô nghĩa như kiểu “Bớt giận”, “Cách nói chuyện của Mộ cung chủ là thế đấy”, “Tiên ông đừng so đo với hắn”.
Mộ Lâm Giang bưng trà nghiêng người dựa lên chỗ tựa lưng, gác một chân lên, thuật lại sơ lược với Diệp Vân Chu: “… Tóm lại người Vĩnh Dạ cung đã bắt được không ít, căn cứ vào khẩu cung, lại thêm chi nhánh Vĩnh Dạ cung bị Trọng Hoa bên kia quét sạch, đã có thể khẳng định có một cung chủ lai lịch khó lường như thế.

Cảnh Ngọc Tân đã chết, chuyện sâu hơn cũng bồi táng cùng gã, sẽ không ảnh hướng đến địa vị của Hoắc Phong Đình và thành Lăng Nhai.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Vân Chu gật đầu.
Mộ Lâm Giang tiếp tục nói: “Y Vô Hoạn đã sắp xếp xong rất nhiều công việc ở Bất Y sơn, Túc Tiêu vệ sẽ hộ tống hắn đến Lăng Nhai.

Hoắc Phong Đình tính sẽ công khai thân phận của Y Vô Hoạn, để hắn trở về tiếp nhận chức phó thành chủ.

Dẫn Mộ Thạch trong Yểm Nhật đao sẽ do đúc sư kia phụ trách tách rời, có Hoắc Phong Đình giám thị, không cần phải lo lắng.

Về phần tàn hồn, Kiều đường chủ còn chưa tỉnh lại, vẫn chưa thể dò hỏi những chuyện xảy ra.”
Diệp Vân Chu vươn một cánh tay, chống cằm mất hết hứng thú: “Nói vậy là không có đất dụng võ của ta rồi.”
“Vốn dĩ không nên đẩy một thiểu niên như ngươi đến đầu sống ngọn gió.” Mộ Lâm Giang theo phản xạ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, có chút bất an nói, “Xin lỗi, ta không có ý coi khinh ngươi.”
“Vậy ngươi có ý gì? Cho rằng hiện tại ta không nghe được mấy câu liên quan đến tu vi thực lực?” Diệp Vân Chu nhấc mắt, xua xua tay, “Thả lỏng đi, bây giờ ta quả thực là yếu, ngươi vẫn nên tôn trọng sự thật khách quan.”
Mộ Lâm Giang khẽ thở dài một tiếng: “Vẫn là Diệp công tử gặp biến bất kinh, thái độ của ngươi so với ta lúc trước thì chín chắn bình tĩnh hơn nhiều, câu từ an ủi ngươi ta nghĩ ba ngày nay vô dụng rồi.”
Diệp Vân Chu ngả người về đầu giường, lại lần nữa nằm xuống, mắt nhìn vào một điểm vô hình trong không trung: “Thật không? Ba trăm năm trước ngươi bị thương chẳng lẽ còn khóc rống mấy trận?”
“Cái đó thì thực sự không có, nói thật ra…” Mộ Lâm Giang ngập ngừng, “Có điều đã cáu kỉnh một chút, không gặp đại phu, còn muốn truyền chức cung chủ cho Ưng Hiên Dương.”
Diệp Vân Chu cong khóe miệng, liếc xéo hắn một cái: “Sau đó thì sao?”
“Ta nổi nóng, Ân Tư liền quỳ ngoài cửa; ta không gặp y tu, y vẫn quỳ ngoài cửa; ta muốn truyền chức, y và Ưng Hiên Dương cùng quỳ, ta thực sự hết cách với chiêu này.” Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta có thể chống đỡ được đến hôm nay, không thể bỏ qua công lao của họ.”
Diệp Vân Chu dường như đã tưởng tượng ra khung cảnh này, không nhịn mà cười ra.

Y thoáng giật mình, phát giác bản thân thật sự phấn khởi vì Mộ Lâm Giang thoát khỏi khoảng thời gian kia, mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều ảnh hưởng đến cảm xúc của y, giữa y và Mộ Lâm Giang giờ đã không còn ranh giới rõ ràng nữa.
“Ngươi đã nói sẽ chữa khỏi vết thương của ta, vậy ta cũng tin ngươi có thể tìm về sức mạnh đã mất.” Mộ Lâm Giang đứng lên dịu giọng nói, “Từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày đả tọa hai canh giờ, xây dựng nền móng để chuẩn bị đánh sâu vào Kim Đan đi.”
Diệp Vân Chu nghe câu trước của hắn còn có phần cảm động, câu sau vừa ra thì lập tức nín lại, mặt không biểu cảm nằm như xác chết trên giường, uể oải nói: “Ta rút lại câu hồi nãy, ta không chín chắn bình tĩnh tí nào hết, bây giờ ta rất khó chịu, thực sự sụp đổ, không muốn học… không muốn tu luyện.

Ngươi ở lại đây xử lí chính sự đi, ta muốn về Tịch Tiêu cung dưỡng lão.”
“Không được, khi nào về ta đương nhiên sẽ mang ngươi theo.” Mộ Lâm Giang quyết đoán cự tuyệt, “Sư phụ ngươi cũng sẽ ở lại đây trong khoảng thời gian này, ngươi không muốn tu luyện, vậy các môn học còn lại thì sao?”
“Môn học gì?” Diệp Vân Chu hỏi, nguyên tác không chi tiết đến mức nam chính học gì cũng viết ra.
“Văn toán sử sách, quân tử lục nghệ, phiên dịch cổ ngữ, tinh tượng bói toán, cơ quan và luyện đan căn bản… Còn lại thì lâu lắm rồi, ta cũng không nhớ rõ.” Mộ Lâm Giang trầm tư một phen, “Những thứ này ngươi nắm được bao nhiêu rồi? Ngoài tu luyện thì học thức trải nghiệm cũng không được xao nhãng.”
Diệp Vân Chu nghe xong chỉ thấy đầu óc vang ù ù, nhớ lại về thời kì đi học 6 giờ tan học 10 giờ đã lâu, mặc dù thành tích của y luôn rất tốt, hầu như không thấy môn nào khó khăn, nhưng cũng không có nghĩa y thích ngày ngày phải thuộc bài viết bài tác nghiệp.
Y chậm rãi kéo chăn đắp lên mặt, lựa chọn trốn khỏi trắc trở hiện thực này, “Không học, chẳng lẽ ngươi không có chút chủ đề nào của người trưởng thành sao? Tỉ như nghe nói ta thích ngươi linh tinh gì đó.”
Mộ Lâm Giang bị y đánh trống lảng một hồi, suýt chút nữa đã quên chuyện này: “Vậy chỉ cần ngươi thừa nhận, ta sẽ tạm thời không truy cứu việc học của ngươi.”
“Vĩnh viễn không truy cứu thì ta sẽ cân nhắc.” Thanh âm lạnh lùng của Diệp Vân Chu rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.
Mộ Lâm Giang thoáng chốc rối rắm, chiết trung nói: “Hay ta dạy ngươi thuật trận?”
“Không học.” Diệp Vân Chu quay người vào tường, “Tóm lại bây giờ ta không muốn học gì hết, ta nghỉ phép, việc đứng đắn hay vớ vẩn gì cũng đừng đến tìm ta.”
Mộ Lâm Giang khuyên giải không có kết quả, đành tạm thời bỏ đi phương pháp làm y dời sự chú ý này, ra ngoài cửa dặn nhà bếp làm chút cháo trắng dưa cà đưa lên sau đó, rồi chờ đến giờ cơm chính ngọ lại lần nữa đến tìm Diệp Vân Chu, bất ngờ phát hiện Diệp Vân Chu vẫn còn duy trì tư thế che mặt nằm trên giường không nhúc nhích.
Diệp Vân Chu ngẫm nghĩ cả nửa buổi sáng nên làm cách nào tách khỏi Mộ Lâm Giang để đến núi Kình Lôi.

Vùng phong ấn trọng yếu, ngoài quân đội hùng hậu canh gác nghiêm ngặt, bản thân núi Kình Lôi cũng sấm chớp mưa bão quanh năm không dứt, nguy hiểm chồng chất.

Sau đó y lại thoáng nghĩ lại, lấy quan hệ hiện giờ giữa họ hẳn không cần phải giấu giếm đủ kiểu, nếu nói thẳng y muốn mở mang kiến thức xem Thường Hi kiếm một chút, bây giờ còn chưa đến ba tháng, Mộ Lâm Giang liệu có đồng ý không?
Không nói đến Mộ Lâm Giang có đồng ý hay không, y phải dùng lí do gì? Trước khi Bối Hậu Linh biến mất bảo y đi gặp Thường Hi? Thường Hi là binh khí của bạn cũ Mộ Lâm Giang, y là một vãn bối Trúc Cơ, sao lại dính líu quan hệ gì đến Thường Hi, Bối Hậu Linh lại lấy được từ đâu?
Diệp Vân Chu luôn cảm thấy thẳng thắn cũng sẽ kéo ra một đống vấn đề, làm y hiếm hoi mà xoắn xuýt rối rắm.

Đã đáp ứng không lừa gạt Mộ Lâm Giang nữa, dù gì cũng không thể tùy tiện bịa đặt lấy cớ.
Y rốt cuộc đã ý thức được, một khi quyết định đối đãi thành khẩn với người nào đó, hứa hẹn thì dễ, đến lúc làm thật lại khó khăn cỡ nào.
“Diệp công tử, dậy ăn cơm đi.” Mộ Lâm Giang bày xong bát đũa, gọi một tiếng.
“Không có tâm trạng.” Diệp Vân Chu phờ phạc ỉu xìu.
“Có rượu nho tự ủ đây.” Mộ Lâm Giang khuyên y, “Ngươi thực sự không uống?”
“Kiêng rượu.” Diệp Vân Chu uể oải không vui.
Mộ Lâm Giang hít hà một hơi, đến rượu Diệp Vân Chu cũng không uống, đủ thấy là thật sự phiền muộn.

Hắn lo âu đến bên mép giường xốc chăn lên, đối diện với ánh mắt vô cùng bình thản của Diệp Vân Chu, trù trừ một lúc lâu, nói thử: “Được rồi, ta không ép ngươi học hành, ngươi dậy ăn cơm đi.”
“Thật sự không muốn ăn.” Diệp Vân Chu đoạt lại chăn đè dưới cánh tay, “Ta đang nghĩ một vấn đề rất quan trọng.”
“Vấn đề gì?” Mộ Lâm Giang truy hỏi.
“Khi nào ta nghĩ xong rồi nói với ngươi.” Diệp Vân Chu đáp qua loa.
Mộ Lâm Giang hết sức khó hiểu, nhưng Diệp Vân Chu đã hạ quyết tâm, hắn cũng hết cách, đành phải trở lại cầm đũa ăn cơm một mình.
Hắn vừa ăn vừa thỉnh thoảng quan sát Diệp Vân Chu, đầu lông mày y chốc chốc lại xoắn vào nhau, dường như quả thực là đang đắn đo chuyện gì quan trọng lắm.
Mộ Lâm Giang cũng bắt đầu không có lòng dạ ăn uống, không khỏi lo lắng Diệp Vân Chu vẫn đang nghĩ đến bóng kiếm của y, buông đũa đề nghị: “Nuôi chút hoa cỏ thì sao? Xới đất bón phân tưới nước tỉa cành cũng rất thú vị, thấy hứng thú thì ta lại dạy ngươi thiết kế bồn cây.”
Diệp Vân Chu nghĩ thầm, khỏi cần bắt đầu tìm người nối nghiệp dưỡng lão sớm thế, đoạn nói sâu xa, “Khi nào ta tám mươi tuổi rồi học cũng không muộn.”
Mộ Lâm Giang còn càng cản càng hăng: “Trong viện của Phù Tinh chân nhân có một con họa mi, thanh âm trầm bổng du dương, ngươi muốn thì ta xách đến cho ngươi.”
“Đối tốt với sư phụ ta chút đi, đừng đoạt niềm vui thú tuổi già của hắn.” Diệp Vân Chu nói.
Mộ Lâm Giang búng tay một cái gọi người vào dọn bàn, rồi mở cửa sổ cho thoáng khí, đi qua đi lại tự hỏi xem làm thế nào để kéo Diệp Vân Chu ngồi dậy.
Hắn vừa nghĩ vừa dở khóc dở cười, mấy trăm năm qua có lúc nào hắn vắt hết óc dỗ người khác như thế.
Đang định hỏi lại, cửa phòng chợt bị gõ ba tiếng, Mộ Lâm Giang liếc qua, nói: “Vào đi.”
Diệp Vân Chu hướng tầm mắt về cửa, tiếng mở cửa ngược lại rất dứt khoát đặc biệt.
“Cung chủ.” Ân Tư tiến vào đứng giữa khách phòng, chần chờ một chút, chắp tay thi lễ với Mộ Lâm Giang, nói xong lại nhìn phía giường, gật đầu, “Diệp công tử.”
“Ân đại nhân, có tiến bộ đấy.” Diệp Vân Chu trêu chọc một câu, rồi tức khắc lại quay đầu nhìn chằm chặp nóc giường của y.
Mộ Lâm Giang đợi y nói câu sau, kết quả Diệp Vân Chu chỉ ỡm ờ một câu, hắn nặng nề thở ra, ưu sầu nói: “Chạy ngược chạy xuôi một chuyến nhanh như vậy, vất vả rồi, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi.

Tu giả bá tánh Mặc Ảnh đô cứu khỏi Vĩnh Dạ cung đã sắp xếp ổn thỏa chưa.”
“Thưa rồi, đêm nay phi thuyền có thể xuất phát, hộ tống mọi người trở về.” Ân Tư trả lời.
“Vậy không có chỗ nào cần đến ta nhỉ.” Mộ Lâm Giang nhìn Diệp Vân Chu, “Diệp công tử, ngươi rốt cuộc thích cái gì?”
Diệp Vân Chu liếc về phía Ân Tư lúc này đang ngoan ngoãn ngồi bên bàn, hừ mũi: “Ân đại nhân mau miệng phết nhỉ, ta cãi nhau với cung chủ, chuyện này thế nào cũng phải trách ngươi.”
Ân Tư không hiểu ra sao, đầu lưỡi Mộ Lâm Giang khẽ động, phát ra một tiếng “chậc” bất đắc dĩ: “Chúng ta thế này tính là cãi nhau hả?”
“Sao lại không tính.” Diệp Vân Chu dâng lên chút hứng thú xấu xa, thoáng lên tinh thần, “Ân đại nhân, thương thế tốt lên chưa? Ta vì không quấy rầy ngươi chữa thương, mà ngay cả tu vi Đại Thừa kì cũng đập vào rồi đấy, hiện tại tay trói gà không chặt, sao xứng đôi quý cung chủ.

Ngươi không cần ngăn cản chúng ta nữa, ta sẽ thức thời rút lui.”
Mộ Lâm Giang che mặt lắc đầu, tinh thần hắn muốn không phải loại tinh thần này, đang định bảo y bớt hù dọa người khác, Ân Tư đã nghiêm trọng mở miệng:
“Ta không ngăn cản ngươi, có xứng đôi với cung chủ hay không càng không liên quan gì đến ta.” Ân Tư nghiêm túc nói, “Coi như ta nợ ngươi một ân tình, ngươi có thể đổi lấy một lần ra lệnh, ta sẽ dốc hết toàn lực vì chuyện đó.”
“Hừ, trước kia không có ân tình này, không phải ta vẫn sai khiến được ngươi hay sao.” Diệp Vân Chu tức giận, thấy đúng là chó cắn áo rách, đến niềm vui thú trêu đùa Ân Tư cũng mất.
Mộ Lâm Giang quả thực có hả hê một chút, song lại mau chóng nghiêm mặt nói: “Đùa bỡn nhân tâm cũng không phải sở thích gì đáng tôn sùng.”
“Dù sao cũng không còn gì khác.” Diệp Vân Chu bĩu môi.
“Vẽ tranh, đánh đàn, chơi cờ?” Mộ Lâm Giang tiện thể khoe khoang tài hoa hơn người của hắn.
“Ngươi có cái gì thoải mái một chút không?” Diệp Vân Chu không nhịn được nói, “Mấy thứ này thực sự có thể làm ngươi vui sướng à?”
“… Đánh bài, xem kịch nghe nhạc, chơi ảo cảnh thượng phẩm Trọng Hoa tiên môn mới cho ra lò?” Mộ Lâm Giang khoanh tay tận lực nghĩ đến những bàng môn tà đạo, “Ra ngoài dạo phố, ngươi muốn mua gì cũng được.”
Diệp Vân Chu đấu tranh, rồi cảm thấy không muốn động đậy lắm, lại lần nữa ngã về giường.
“Không ra ngoài, ta đây chơi bài với ngươi không được hả?” Mộ Lâm Giang phất tay áo chuyển khay trà lên bệ cửa sổ, dọn trống chiếc bàn, “Ân Tư, ngươi biết trò gì?”
Ân Tư cũng nhìn ra Diệp Vân Chu hình như không mấy hào hứng, y nhíu mi lại, nói thật lòng: “Thuộc hạ không biết.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang đau đầu nói: “Diệp công tử cứ thế này, ta hết cách rồi.”
Ân Tư muốn nói lại thôi, Mộ Lâm Giang gõ gõ ngón tay lên cánh tay, “Có chủ ý gì thì nói đi.”
“Diệp công tử, luận bàn mấy chiêu?” Ân Tư hơi nâng thanh kiếm trên bàn lên.
Diệp Vân Chu nghĩ bụng không hổ là EQ của Ân Tư, mời một người vừa mất bóng kiếm Đại Thừa luận bàn: “Ngươi chắc chắn là luận bàn, chứ không phải muốn nhân cơ hội này ẩu đả vãn bối mang bệnh trong người?”
“Không dùng linh lực, chỉ so kiếm chiêu.” Ân Tư giải thích.
Diệp Vân Chu nhìn đến tay phải y vẫn còn cuốn băng vải, vết thương thấy cả xương thế này, dù có linh dược chỉ e cũng không thể lập tức cầm kiếm, đoạn xác nhận lại lần nữa: “Tay phải ngươi vẫn chưa cử động được phải không, đánh thế nào? Ông chủ nhà ngươi cũng sẽ không để ta hành hạ cấp dưới.”
Ân Tư không để bụng: “Ta dùng tay trái.”
Diệp Vân Chu hỏi: “Ngươi thuận cả hai tay?”
“Cũng không.” Ân Tư lắc đầu.
Một luồng nộ khí tức khắc bốc lên đầu Diệp Vân Chu, y xốc chăn xuống giường, cả giận nói: “Đưa ta kiếm! Ngươi dự trước là thắng ta không cần tốn sức đúng không, phép khích tướng này ta ăn.”
Mộ Lâm Giang nhìn y khí thế hung hăng rời giường, tuy nói mục đích đã đạt được, nhưng vẫn có phần lo lắng: “Cơ thể không ngại à? Ngươi đừng cố sức quá.”
“Ta thần thái phi dương.” Diệp Vân Chu mỉm cười.
Mộ Lâm Giang lấy Nhược Thủy kiếm của y ra từ túi càn khôn: “Lúc khám xét nơi ở của Cảnh Ngọc Tân tìm lại được kiếm của ngươi, về Tịch Tiêu cung ta lại đưa ngươi một chiếc kiếm tuệ.”
Diệp Vân Chu nhận lấy Nhược Thủy múa một đường, rút ra một đoạn lưỡi kiếm sắc bén mang kiếm ý lẫm liệt, rồi “keng” một tiếng tra lại, lấy áo khoác ngoài trên giá áo bên giường, thuận miệng hỏi: “Cái trước đâu? Không phải Nhược Thủy và cá rất xứng đôi ư?”
Mộ Lâm Giang không khỏi nghẹn họng, ậm ừ nói: “Lúc nhà tranh sụp xuống đã ngoài ý muốn bị đập vỡ.”
“Đó chính là linh ngọc đấy, dễ bị dập nát như vậy?” Diệp Vân Chu ném đến một ánh mắt hoài nghi, “Không phải trong cơn tức giận ngươi đã quăng đi đấy chứ?”
“Không hề, sao có thể.” Mộ Lâm Giang khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ngoài ý muốn thôi.”
“Dù sao cũng là ngươi tặng, ta sẽ không gặng hỏi.” Diệp Vân Chu cột chắc đai lưng, chỉ một ngón tay, “Đi, ra ngoài đánh.”
Ân Tư rút kiếm ra cửa, Mộ Lâm Giang tựa lên trước cửa sổ nhìn vào sân.

Là một tu giả thuật trận, hắn không biết gì nhiều về kiếm chiêu, dù có thể thỉnh thoảng chỉ cho Diệp Vân Chu một chút, nhưng cũng là dựa trên kinh nghiệm đối chiến linh lực hư thực và các chiêu thức bất đồng.

Diệp Vân Chu và Ân Tư chỉ đơn thuần luận bàn kiếm chiêu, tỉ thí cấp bậc này hắn quả thực không xen vào đánh giá gì được.
Nhưng ít nhất Mộ Lâm Giang vẫn có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa kiếm pháp của hai người, kiếm của Diệp Vân Chu mang theo mưu tính, trong hư có thực, trong thực có hư, biến hóa vạn đường, nếu kiếm y chĩa vào yết hầu đối thủ, vậy sát chiêu chân chính có lẽ sẽ ở phía dưới như quét trên đùi; còn Ân Tư lại bất đồng, y theo trường phái nhất kích tất sát, chiêu thức hóa phức tạp thành đơn giản, lấy công làm thủ, không có bất luận che giấu vô dụng gì.
Hai người đều không dùng linh lực, Ân Tư ngược lại thật sự nhất thời không bắt được Diệp Vân Chu, nhưng trong viện ánh lạnh lập lòe, bóng dáng giao thoa mấy chục chiêu, chênh lệch thể lực dần dần hiện rõ.
Một tay Mộ Lâm Giang chống bệ cửa sổ, không hiểu tại sao dần dần bốc lên chút ghen tuông bất mãn.

Hô hấp tiết chế của Diệp Vân Chu chầm chậm lộ ra sự hưng phấn, mũi kiếm chĩa xuống đất ngửa về phía sau, lóe ra sau người Ân Tư quét ngang một đường, rồi đạp trên đèn đình mượn lực giẫm mạnh bay lên giữa không trung, nhẹ nhàng nhanh nhẹn, ánh mắt sáng ngời.
“Diệp Vân Chu.” Mộ Lâm Giang chống bệ cửa sổ, cứ thế nghiêng người lật qua rơi xuống sân, hô dừng tỉ thí.

Một kiếm Diệp Vân Chu từ không trung mượn thế đâm xuống bị Ân Tư chuẩn xác tiếp được, Ân Tư tay trái cầm kiếm, bàn tay phải chống thân kiếm lui về sau một bước, đồng thời cũng đưa kiếm đẩy lùi Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu th ở dốc một hơi, ngọn lửa buồn bực trong lòng kia đã phát ti3t gần hết.

Y vung vẩy cánh tay tê dại, đổi sắc mặt khiêm tốn cười nói: “Nhận được chỉ giáo của Ân đai nhân.”
Ân Tư thu kiếm: “Không dám.”
“Ra ngoài dạo phố?” Diệp Vân Chu trở lại dưới mái hiên, nhìn Mộ Lâm Giang, nhận lấy khăn lau mặt hắn đưa cho.
“Không đi.” Mộ Lâm Giang hừ mũi.
Diệp Vân Chu: “… Sao ngươi cũng bắt đầu rồi.”
“Không muốn học thuật trận với ta, vậy dạy ta kiếm pháp, thế nào?” Câu chữ là hỏi ý kiến, nhưng ngữ khí hắn lại vô cùng cương quyết, “Đề nghị lúc trước là của lúc trước rồi, quá thời hạn thì không đợi.”
Diệp Vân Chu quan sát hắn hai lượt, luồng ghen tị bất bình này muốn lờ đi cũng không được, ý cười của y dần sâu, thoải mái đáp ứng: “Vậy ngươi cũng đừng hối hận.”
Tác giả có lời muốn nói: Tết ăn sủi cảo Diệp công tử chưa bao giờ chấm dấm, cung chủ đã đủ chua rồi (không làm mình làm mẩy với nhau, lấy đó tỏ ý tôn trọng).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui