Diệp Vân Chu buồn bực cũng không có tác dụng gì, Mộ Lâm Giang nhịp bước thảnh thơi, dáng vẻ dương dương tự đắc, lúc bước vào cửa viện còn duỗi tay mời y đi trước.
“Không còn sớm nữa, li biệt ở đây thôi, ta ở nhà giữa, có việc gì lại đến tìm ta.” Mộ Lâm Giang thu dù cáo biệt.
Diệp Vân Chu chửi thầm nhà giữa với chái đông cách nhau có vài bước chân, còn khách sáo cái gì, y rủa Mộ Lâm Giang bách chiến bách bại lần nào cũng bị cản mũi, khắp mặt đều viết mấy chữ đang ức chế nén giận, qua loa cho Mộ Lâm Giang nửa con mắt.
Mộ Lâm Giang không hề gì nhướng chân mày, hắn luôn thích mõm, lại nói: “Đương nhiên, không có việc gì cũng có thể tới ngủ cùng ta.”
“Hơ hơ.” Diệp Vân Chu cười giả tạo, “Không được đâu, ta không có sức tự chủ luyện mấy trăm năm như ngài, vãn bối là tục nhân không chịu nổi khiêu khích.”
Y nói xong thì đi liền, không cho Mộ Lâm Giang đường phát huy nữa.
Vào phòng tắm đổ nước rửa mặt, lúc dựa vào thùng tắm mới cảm nhận được mười phần mệt mỏi, như một thiếu niên cực kì bình thường, thậm chí thể lực còn không hề đạt tiêu chuẩn, mới luyện kiếm phổ mấy lần đi vài con phố, vậy mà mỗi tấc cơ bắp đã bắt đầu kêu gào không chịu nổi gánh nặng.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Diệp Vân Chu vô thức nhìn về cổ tay mình, nơi này không nghi ngờ gì là một thế giới dùng sức mạnh nói chuyện, cho dù bề ngoài vẫn duy trì bình đẳng công chính phồn vinh, nhưng căn nguyên để có thể duy trì những thứ đó trước sau đều là sức mạnh c ường bạo.
Diệp Vân Chu không phải một người có kiên nhẫn, đặc biệt là trong chuyện nhàm chán như tu luyện, hiện thực rằng phải hao phí mấy trăm năm mới có thể đạt đến cảnh giới như Mộ Lâm Giang làm y tâm phiền ý loạn.
Y thả lỏng sống lưng chìm vào trong nước, ánh sáng đèn tinh thạch bị sóng nước khúc xạ, hai mắt y ở trong nước phát cay, mơ hồ có một ý niệm, dường như y chưa bao giờ vì không đủ sức mạnh mà sa vào tuyệt cảnh khốn đốn như hiện tại… Y không chỉ mất đi bóng kiếm, y rốt cuộc còn mất đi thứ gì?
Nước ấm rất dễ làm người ta mơ màng buồn ngủ, Diệp Vân Chu thay áo ngủ ngã về giường, gần như vừa dính vào gối đã ngủ.
Cùng lúc đó, trên một đảo hoang không người của Hoàng đô, linh lực ngang ngược đủ để hủy diệt cả một thành trì chính đang trút xuống.
Hoắc Phong Đình và Hoắc Phong Lâm đứng đối mặt nhau, xung quanh tràn ngập ánh đao vô hình, núi đá lởm chởm bị bổ thành đá vụn rồi hóa thành bột mịn, gió rét rít gào cuốn lên cát bụi, phạm vi mấy trăm trượng không tồn tại nổi một sự vật nào.
“Từ sau khi nhóc con nhà ngươi lớn lên, hình như chúng ta chưa một lần tỉ thí nghiêm túc.” Hoắc Phong Đình khiêng đao, “Mấy lời thừa thãi ta không nói nữa, quyết một trận tử chiến đi.”
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Hoắc Phong Lâm lạnh mặt, gã không biết Hoắc Phong Đình lấy đâu ra tự tin, khẽ xoay cây đao trên tay phải xuống, phản quang sáng như tuyết xuyên thấu khói bụi mịt mù, ánh vào trong mắt.
Tay trái Hoắc Phong Đình lướt qua lưỡi đao, để lại một chuỗi hạt máu, Hoắc Phong Lâm nhíu mày, cố thuyết phục hắn: “Coi như ngươi có may mắn thắng ta, sau đó thì sao? Đừng quên ai là người làm thành Lăng Nhai có địa vị như hôm nay! Ta mới là thành chủ danh xứng với thực! Vị trí này ngươi có lấy về, cùng lắm là làm chó săn cho Mộ Lâm Giang, đem hết thảy những thứ ta hao tâm tốn sức giành được chắp tay dâng cho người khác, cha ngươi dưới cửu tuyền hi vọng như thế sao?”
“Ông già lúc còn sống chẳng làm được việc gì tốt, chết cũng chết rồi, ta còn quan tâm ông ấy hi vọng hay không làm gì.” Hoắc Phong Đình không để tâm, chấm máu lóng ngóng vẽ phù văn trên sống đao.
Hoắc Phong Lâm nắm chặt đao, thứ gã vẫn luôn canh cánh trong lòng lại bị Hoắc Phong Đình dửng dưng như thế, không khỏi càng thêm oán giận.
Bấy giờ chỉ thấy Hoắc Phong Đình gõ lên thân đao một cái, phù văn hóa thành mấy đường sáng phủ lên cơ thể hắn, linh lực ngay vào thời khắc đó đột nhiên tăng vọt lên như thủy triều.
“Đây là Mộ Lâm Giang dạy ngươi?” Thấy tu vi Hoắc Phong Đình bỗng dưng tăng lên, Hoắc Phong Lâm mới chậm chạp mà kinh ngạc không dứt, “Hắn thế mà lại truyền thụ chú pháp thượng đẳng trong Tồi Thần quyết cho ngươi?”
“Trong thời gian ngắn tăng lên chút căn cơ, cũng không phải hoàn toàn không cần đánh đổi, chú pháp thượng đẳng cái đếch gì.” Hoắc Phong Đình giễu cợt một câu, “Mộ Lâm Giang hào phóng hơn đệ nhiều, rất giàu có, thành Lăng Nhai có chắp tay tặng người ta cũng chẳng thèm, đệ còn quý nó như bảo bối không bằng.”
“… Hoắc Phong Đình! Nạp mạng đi!” Sau câu trào phúng trúng tim đen này là tiếng thét nặng nề của Hoắc Phong Lâm, trong mắt gã sát khí tăng vọt, giương đao xông tới.
Tiếng ầm vang do núi lở đất nứt nháy mắt nổ ra, bản lĩnh thi triển không hề kìm giữ làm thiên địa cũng vì đó chấn động.
Cùng là tu giả đứng đầu về đao pháp đương thời, ánh đao và bóng dáng mơ hồ bất định của hai người đan xen vào nhau, ngay cả nhật nguyệt im lặng luân phiên trong cát bụi và sát khí cũng không ai để ý.
Hai vị thành chủ thành Lăng Nhai đang tử chiến, nhưng bản thân Lăng Nhai vẫn hòa thuận vui vẻ như trước.
Không có phó thành chủ quả thật đã làm trên dưới rối ren một hồi, nhưng người thay mặt tạm thời rất nhanh đã kiểm soát được, chế độ và điều lệ vẫn như cũ, việc gì cần điều tra truy cứu trách nhiệm thì vẫn theo luật pháp xử trí.
Người ta nói vụ án không dính dáng rộng thì không thể phô rõ công tích của người chấp pháp, vậy án này đã càng khiến thành Lăng Nhai sừng sững bất động trên đỉnh Hoàng đô, thậm chí còn đạt được danh tiếng rất tốt trong quần chúng nhân dân.
Diệp Vân Chu ngủ đến giữa trưa, mãi tới khi bị cơn đói thúc giục đến mức không dậy không được, y mới ra ngoài cửa gọi người đưa cơm trưa đến, ăn xong thì tán gẫu vài câu với sai vặt và thị nữ ở gần đó, xem như đã bổ sung triệt để tin tức trong ba ngày hôn mê.
Mộ Lâm Giang vẫn chưa hề đến chái đông, Diệp Vân Chu cũng không muốn động đậy lắm, nhất thời không nghĩ ra trò gì làm mình vui vẻ một chút, cơn lười biếng tức khắc chiếm thượng phong.
Y uể oải làm ổ trên giường, cả buổi chiều cũng ngủ qua hết, đến khi tỉnh lại trong phòng vẫn không có dấu vết gì cho thấy Mộ Lâm Giang đã tới.
Điều này có phần kì quái, Diệp Vân Chu xoa mi tâm, rửa mặt xong mới gắng gượng lên tinh thần đi về hướng nhà giữa.
Trong phòng ngủ, giường thì đệm chăn lộn xộn, màn giường rơi mất một nửa, vài món quần áo cũng rải rác trên đuôi giường và sàn nhà.
Khung cảnh này rất dễ gây hiểu lầm, Diệp Vân Chu nhặt hai món đồ kia lên, phát hiện ống tay áo đã bị xé rách, vết tích đậm màu lấm tấm trên tay áo, hình như là vết máu.
Y ngẩng đầu nhìn theo cột giường, trên đó còn có mấy vết cào rõ rệt.
Diệp Vân Chu hít một hơi thật sâu, hối hận vì mình đã bỏ lỡ một màn kịch hay đáng quan sát.
“Cung chủ, ngươi ở đâu đấy?” Diệp Vân Chu vứt xiêm y lại chỗ cũ, dựa vào mép giường hô một tiếng.
Chỉ chốc lát, cửa ngầm dẫn vào phòng tắm phía sau bình phong truyền đến tiếng trả lời hơi có vẻ mệt mỏi.
“Đi vắng rồi.” Mộ Lâm Giang nghèn nghẹn nói, “Trạng thái không tốt, ngày mai tái kiến.”
Giọng hắn khàn khàn, luồn qua cánh cửa và bình phong xộc vào lỗ tai, chảy tới trong đầu, cơ hồ k1ch thích nhịp tim cộng hưởng.
Diệp Vân Chu vô cớ rùng mình một cái, chậm rãi đi về hướng phòng tắm, y nghe ra trong lời Mộ Lâm Giang chứa chút ý cười thoải mái, nếu nhất định phải ví von cảm xúc này, đại khái sẽ là cảm giác khi đeo ánh hoàng hôn tản bộ về nhà, trong một cơn gió khoác áo choàng lên người bạn vậy.
Lúc Diệp Vân Chu đẩy cửa đi vào cũng bị chính so sánh quá buồn nôn của mình làm nổi hết cả da gà trên cánh tay.
Trong phòng tắm hơi nước mù mịt, thùng tắm ở sát bên tường bị quấn lại trong làn sương dày đặc, Diệp Vân Chu lễ phép dừng ở cửa, trở tay đóng lại, dùng ngữ khí vẫn coi như bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Thuốc giải Bảy Ngày Đêm Thú Vị nhanh như vậy đã phối xong rồi?”
“Không phải được đoán được rồi à.” Mộ Lâm Giang nói rất chậm, nghe ra không có chút sức lực.
“Ngươi hẳn phải nói cho ta.” Diệp Vân Chu biểu đạt lòng bất mãn, ra hình ra dáng mà đau lòng trách cứ hắn, “Quan hệ của chúng ta còn chưa đủ thân mật ư? Vậy mà ngươi lại giấu ta, một mình lặng lẽ chịu khổ, ta còn không biết gì ngủ hết một ngày, chẳng hề làm được gì hết.”
“… Ta phải nên để ngươi đứng xem ta chịu khổ hả?” Mộ Lâm Giang phân rõ ý tứ của Diệp Vân Chu, “Tỉnh rồi ngươi lại chán đến mức chỉ có thể ngủ tiếp? Hay là ngươi thật sự muốn như Y Vô Hoạn nói, ngủ theo hàm nghĩa khác?”
“Không phải chứ.” Diệp Vân Chu cười hai tiếng, cất bước đến gần, rốt cuộc đã thấy rõ gương mặt Mộ Lâm Giang trong phòng tắm nóng bức, mặt nước trong thùng tắm dập dềnh một tầng cánh hoa, mùi hương không nồng, càng nhiều hơn lại là mùi thuốc.
Y không nhìn rõ dưới nước, bèn ra vẻ nghiêm túc nói, “Cụ ông nói chuyện chú ý lịch sự một chút, ta đang quan tâm ngươi, vô cùng chính trực.”
“Vậy thì rót cốc nước cho ta.” Mộ Lâm Giang phớt lờ câu lấp li3m khuyết thiếu thành ý của Diệp Vân Chu, sai y rót nước cho mình, “Lấy cả một bộ y phục vào đây nữa.”
Có lẽ là do nước ấm cân bằng lại cơn giày vò của Bảy Ngày Đêm Thú Vị, khuôn mặt Mộ Lâm Giang hồng hào hơn không ít so với ngày thường, thoạt trông ngược lại còn khỏe khoắn hơn, mái tóc dài có mấy sợi ướt nhẹp dính trên xương quai xanh, lại bay bổng mà không rơi vào nước.
Diệp Vân Chu rót cho hắn chén nước, tiện tay giật chiếc khăn lông đang vắt ven thùng tắm, làm như không có chuyện gì xảy ra mà quan sát hắn.
Mộ Lâm Giang đưa tay gỡ tóc rối bên thái dương trái, sợi tóc dính nước mềm mại bị hắn vuốt lên đ ỉnh đầu, để lộ vầng trán trắng bóc bình thường vẫn ẩn dưới làn tóc, và cả đầu mày sắc bén nhướn lên trên.
… So với thường ngày thì thêm phần sắc sảo và công kích hơn, Diệp Vân Chu tóm lược trong lòng, đáng tiếc Mộ Lâm Giang không định bá tổng lúc này, nét mặt bình thản, tay phải trước sau vẫn không nhúc nhích, dùng tay trái tiếp lấy cốc nước ung dung nhấp.
“Quần áo đâu?” Mộ Lâm Giang nhìn chằm chằm Diệp Vân Chu, dưới cổ trở xuống đều ngâm trong trong nước, khó tránh hít thở không thuận.
Diệp Vân Chu chỉ chỉ cái khăn lông kia, định trêu đùa hắn một tí, xem hắn có bởi vậy ngượng ngùng hay không: “Không tìm thấy, ngươi tạm chấp nhận chút đi.”
Ánh mắt Mộ Lâm Giang dần sâu lắng, thở dài, dường như bất đắc dĩ nên đành phải thỏa hiệp, chống người trong thùng tắm từ nằm thành ngồi, giọt nước long lanh trượt xuống từ ngực hắn.
Mi mắt Diệp Vân Chu run lên, vệt nước chảy xuống dưới ánh đèn tinh thạch tựa như đá quý trong suốt, còn Mộ Lâm Giang thì đang lười nhác đứng dậy từ đống châu báu, hai con mắt tím cũng trở nên áp bách mê người.
“Sao lại thẹn thùng rồi? Đưa ta vật này, còn không phải để no mắt à?” Mộ Lâm Giang chống thùng tắm đi ra, buông cốc nước, lấy khăn lông lau khô người.
Diệp Vân Chu đã quay người đi trước khi Mộ Lâm Giang đứng hẳn lên, chống thái dương tự nhủ tính sai, ngay từ lần đầu tiên y phát hiện vết thương của Mộ Lâm Giang, hắn đã chịu để y cởi [email protected] áo của mình, như vậy bây giờ [email protected] truồng một tí cũng sẽ không có trở ngại gì.
“Nhìn không ra đấy, cung chủ thật biết chơi đủ trò.” Diệp Vân Chu học theo Y Vô Hoạn, lạnh lùng hừ mũi, “Khỏa thân bừa bãi chạy ra ngoài, còn ra thể thống gì, cực kì không biết liêm sỉ!”
“Cũng là do Diệp công tử ép ta thôi, c**ng bức trai nhà lành trần như nhộng, người không biết liêm sỉ chính là ngươi.” Mộ Lâm Giang điềm nhiên nói.
Khóe mắt Diệp Vân Chu nảy lên, chửi thầm Mộ Lâm Giang lời thoại xấu hổ gì cũng dám nói, y cay cú muốn quay đầu trừng hắn, nhưng lại có phần do dự, chẳng may nhìn thấy thứ không nên thấy, không chừng bầu không khí lại mập mờ lên.
“Ngoảnh đầu lại đi, Diệp công tử.” Mộ Lâm Giang nhịn cười nói, “Tay phải ta không tiện lắm, giúp ta lau tóc một chút.”
Diệp Vân Chu nửa tin nửa ngờ, cảnh giác nghiêng đầu liếc xéo, Mộ Lâm Giang nhìn dáng vẻ này của y, bỗng dưng nghĩ đến chú mèo vươn móng thử đồ ăn, so với lúc miệng đầy ngôn từ xúi giục vớ bở thì đáng yêu hơn nhiều lắm.
Mộ Lâm Giang đang cúi đầu vắt nước trên tóc bằng một tay, mặc chiếc áo đơn mỏng nhẹ trắng như tuyết một cách lỏng lẻo, bên hông đã buộc dây lưng ổn thoả.
Diệp Vân Chu thấy vậy thì nặng nề khạc ra một tiếng thở dài từ cổ họng, không biết tại sao lại có hơi thất vọng, ho khan một tiếng giấu đầu hở đuôi, nhướng mày nói: “Ngươi cười cái gì.”
“Lúc ngươi da mặt mỏng khá đáng yêu.” Mộ Lâm Giang nghiêm trang nói.
Diệp Vân Chu mặt không biểu cảm, hai mắt nguy hiểm híp lại, nhấc chân đạp lên cẳng chân hắn: “Lúc ngươi da mặt dày thì thật sự rất đáng giận.”
“Quân tử động khẩu không động thủ.” Mộ Lâm Giang lui về sau hai bước cho có lệ, mở lỗ thông gió phòng tắm rồi đẩy cửa ra ngoài, “Chuyện phiếm không đàng hoàng ngừng ở đây đi.”
“… Tay nào bị thương, đưa ta nhìn xem.” Diệp Vân Chu chờ Mộ Lâm Giang ngồi xuống, y không thu phóng tự nhiên được như Mộ Lâm Giang, đi ra sau lưng cầm khăn lông khô phủ lên đầu hắn lau nhẹ vài cái, như trả thù mà lau cho đầu tóc mềm mượt của Mộ Lâm Giang rối bù lên, lúc này mới thầm sảng khoái.
Mộ Lâm Giang giơ tay phải về phía sau, đau khổ oán giận nói: “Ta vì ngươi mà phải chịu oan bao nhiêu tội, ngươi định bồi thường cho ta thế nào?”
Diệp Vân Chu bắt lấy cổ tay hắn, nhớ tới vết cào trên cột giường kia, thuốc giải của Y Vô Hoạn sợ rằng đã giày vò Mộ Lâm Giang không nhẹ, móng tay trỏ hắn nứt nẻ, tia máu theo ngón tay chảy ra, trên bàn tay không chút vết thương này thì hết sức nổi bật.
“Còn đau không?” Diệp Vân Chu nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi tự hỏi một chút thường thức của ngươi đi.” Mộ Lâm Giang phẩy tay.
“Thế thì nhổ đi, đau dài không bằng đau ngắn.” Diệp Vân Chu rất lí trí.
Mộ Lâm Giang: “…”
“Kiểu này cũng không tiện bôi thuốc rồi băng lại.” Diệp Vân Chu chân thành kiến nghị.
Mộ Lâm Giang rút tay mình về, bất đắc dĩ: “Ta không muốn nghe lời dặn của đại phu.”
“Ài, ta đã dùng miệng biểu đạt áy náy của ta rất nhiều lần rồi mà.” Diệp Vân Chu tiếc nuối nói, “Linh dược ngoại thương đâu?”
Mộ Lâm Giang mò túi càn khôn trên bàn, vứt một bình thuốc cho Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu lắc lắc bình, bên trong hẳn là thuốc bột.
Y vòng qua người Mộ Lâm Giang, ngồi xổm xuống bóp chặt ngón tay hắn, gọn ghẽ đẩy nắp bình nhắm ngay đầu ngón tay rắc thuốc bột xuống.
Mộ Lâm Giang hít một ngụm khí lạnh, nắm tay trái đập xuống bàn, cả giận nói: “Ngươi nhẹ một chút! Buông ra, ta tự làm.”
“Đừng nhúc nhích, tí thôi là xong.” Diệp Vân Chu cúi đầu thổi một phát vào ngón tay hắn, thổi hết bột thuốc còn thừa, “Ta cũng không muốn làm ngươi bị thương lần nữa đâu.”
Mộ Lâm Giang bị ngón tay này làm não vang ong ong cả lên, đến khi bóng người ngoài cửa quay người muốn chạy hắn mới phát hiện, sững người, vội vã hô: “Ân Tư!”
Diệp Vân Chu đứng lên nhìn về phía cửa, Ân Tư xoay mấy bước lại đẩy cửa đi vào, nét mặt vẫn coi như lãnh đạm, song ngữ khí hơi có vẻ do dự lại vô cùng khả nghi.
Ân Tư nhìn chằm chằm sàn nhà nói: “Là thuộc hạ quấy rầy.”
Mộ Lâm Giang càng thêm đau đầu, nghĩ kĩ lại một lượt thì đoạn đối thoại vừa nãy rất có nghĩa khác, Diệp Vân Chu liếc nhìn cổ áo vẫn còn đang mở rộng của Mộ Lâm Giang, không để lại dấu vết dịch sang một bên khác che hắn lại.
“Ân đại nhân lấy thuốc về rồi?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Không cần cung chủ hao phí linh lực, thuộc hạ sẽ tự tìm một nơi yên tĩnh.” Ân Tư tới đây là muốn xin nghỉ.
Mộ Lâm Giang giơ tay hóa ra Xuân Giang Đình Nguyệt, đứng dậy khép lại vạt áo, đồng thời mây khói tím chập chờn dao động bốc lên quanh người, rồi lập tức chầm chậm tiêu tán, Mộ Lâm Giang đã ăn mặc chỉnh tề cầm dù đẩy bàn dọn ra một chỗ trống, bày một tầng kết giới trong phòng, bất di bất dịch nói: “Thuốc của Y Vô Hoạn uống vào chẳng biết có hậu quả gì, ta trông vẫn yên tâm hơn.”
Ân Tư chú ý đến thái độ khác thường dùng tay trái cầm dù của hắn, rất nhanh cũng nhận ra tay phải hắn không được tự nhiên.
Mộ Lâm Giang cau mày dùng mũi dù chấm chấm mặt đất: “Ta bị thương ở tay, rất phiền, hôm nay ngươi đừng cứng đầu với ta.”
“… Vâng.” Ân Tư hơi ngầng đầu nhìn về phía Mộ Lâm Giang, quả thực có vài phần mệt mỏi, tình trạng này đáng lẽ không nên để Mộ Lâm Giang hộ pháp cho y, nhưng hắn đã bày kết giới không muốn nhiều lời, y hình như cũng không có lí do gì từ chối nữa.
Y ra giữa phòng khoanh chân ngồi xuống, kiếm đặt trên đùi, lấy ra một viên đan dược vô cùng bình thường từ trong hộp gỗ, nhắm mắt nuốt xuống, theo lời dặn của Y Vô Hoạn vận linh lực lên.
Mặc dù đã mất năng lượng Đại Thừa kì, đối với kiếm ý Diệp Vân Chu vẫn rất nhạy bén, Ân Tư tĩnh tọa trên sàn nhà, ngay khi y vừa nhắm mắt lại, không khí chợt trở nên sắc bén, vô ảnh vô hình thủ thế chờ đợi, như muốn xoắn nát mọi thứ ở gần bất cứ lúc nào.
Diệp Vân Chu kéo tay áo Mộ Lâm Giang lùi ra xa hơn một chút, kinh ngạc cảm thán: “Y đã mất ý thức rồi, Y Vô Hoạn đây là chơi thuốc ngủ gì đó hả? Nhoáng cái đã hạ gục Đại Thừa kì.”
Người như Ân Tư, hôn mê cũng không dễ đối phó hơn tỉnh táo, Mộ Lâm Giang căng dù ra che một nửa trước người, chốc chốc lại có vài đường kiếm khí mất khống chế đánh lên dù, tầng linh lực mạ trên mặt dù như mặt hồ bị gió thổi qua mà lăn tăn gợn sóng.
Ân Tư trong mê man vẫn vô thức nhíu chặt mày, lộ vẻ ghét hận, Diệp Vân Chu khom lưng từ dưới tán ô tò mò nhìn lén, khi tỉnh táo Ân Tư rất ít có biểu cảm rõ nét như vậy.
Chưa kịp xem điều mới lạ, Mộ Lâm Giang đã dùng cùi chỏ không nhẹ không nặng huých y một cái.
“Bớt bớt tí đi, ta sắp ghen tị.” Mộ Lâm Giang xị mặt.
Diệp Vân Chu thẳng người lên xoa xoa bả vai: “Dấm không mất tiền à, tiết kiệm một chút, đừng ăn lung tung.”
Mộ Lâm Giang cười lắc đầu, kiếm khí bốn bề ngày càng ác liệt, như đang muốn vùng thoát khỏi nhà giam mà đánh lên kết giới, hắn không thể không đắp thêm một tầng nữa, lúc đang định vận linh lực bày thế sẵn sàng đón địch thì ngay tức khắc, Ân Tư bất thình lình gục đầu xuống, mở mắt, chống kiếm ho khan, sặc ra một búng máu tươi.
Mộ Lâm Giang thu dù bước nhanh qua, sốt sắng nói: “Ngươi thế nào…”
“Ta biết cái tên kia rồi.” Ân Tư nắm chặt chuôi kiếm như đang chưa tỉnh hồn, cố gắng ngưng th ở dốc, lần đầu tiên ngắt lời Mộ Lâm Giang, nghiến răng căm phẫn nói, “Trận ảo giác kia, ta lại trải qua một lần nữa… Gã vẫn chưa hoàn toàn bị phong ấn, tàn hồn chính là Yểm Ma Chủ.”
Tác giả có lời muốn nói: Mộ cung chủ, sức tự chủ vững như kiềng ba chân khinh thường mọi cám dỗ, có thể thấy là một bá tổng không đạt yêu cầu  ̄へ ̄.