Lạc Ninh Hinh vừa lúc cũng đi xuống, nhìn thấy Lạc Bội Sam đang đứng cùng Âu Dương Tư Thần, cô vội lùi lại về sau trốn.
Ở bên đây, Lạc Bội Sam vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô ta tiếp tục làm trò trước mặt Âu Dương Tư Thần.
" Tổng giám đốc, anh có thể cho tôi đi nhờ xe được không? Xe của tôi bị hư rồi!" Cô ta giọng nhão nhoét nói.
" Tôi có bệnh!" Âu Dương Tư Thần lạnh giọng trả lời, anh đang cảm thấy buồn nôn khi nhìn cô ta.
" Tổng giám đốc anh đừng lo! Chỉ cần tổng giám đốc cho tôi đi nhờ là được! Cái đó tôi không để ý!" Lạc Bội Sam hớn hở trả lời, cô ta nghĩ mình có hi vọng.
" Cô để ý hay không thì liên quan gì đến tôi! Bệnh của tôi là bệnh sạch sẽ, tôi là không muốn ngồi cùng những thứ không sạch sẽ! Loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, muốn dùng những trò rẻ tiền tiếp cận tôi? Không dễ đâu!"Âu Dương Tư Thần bực bội, liền xả một tràng sỉ nhục cô ta.
" Muốn ngồi lên xe của tôi? Cô tính là thứ gì chứ? Xe của tôi chỉ có một người có thể ngồi! Dĩ nhiên, người đó không phải là con cá bảy màu lòe loẹt như cô rồi! Bây giờ thì biến cho khuất mắt tôi!"
Lạc Bội Sam nhục nhã đến run cả người, cô ta vậy mà bị sỉ nhục thế này.
" Tổng giám đốc, anh có cần nặng lời với tôi như vậy không?" Cô ta vẻ mặt như muốn khóc, nắm lấy tay áo của Âu Dương Tư Thần nói.
" Buông ra!" Âu Dương Tư Thần không chịu được nữa, anh trừng mắt nhìn cô ta gầm lên.
Lạc Bội Sam giật cả mình, cô ta sợ hãi lùi về sau hai bước, chân loạng choạng mà ngã xuống đất.
Âu Dương Tư Thần lấy điện thoại gọi cho Du Cảnh.
" Du Cảnh, cậu mau xuống hầm giữ xe dọn dẹp đống rác màu mè này cho tôi ngay! Tôi không muốn thấy mặt cô ta ở công ty thêm một lần nào nữa!"
" Tổng giám đốc, tôi xin lỗi! Tôi sẽ đi ngay!" Lạc Bội Sam nói rồi vội vàng lồm cồm bỏ chạy.
Cô ta tốn rất nhiều công sức mới có thể vào A.D, làm sao dễ dàng để bị đuổi đi như vậy được.
Lạc Ninh Hinh đứng nấp phía sau cười sảng khoái, khi thấy bộ dạng như con chuột của cô ta bỏ chạy.
Cô chỉnh lại sắc mắt, đứng thẳng người lên đi ra ngoài.
" Âu Dương Tư Thần, anh chờ em có lâu không?" Lạc Ninh Hinh nũng nịu hỏi.
" Bảo bối, em xong việc rồi sao? Chúng ta về nhà đi!" Âu Dương Tư Thần mặt thay đổi 360 độ nói chuyện với cô, bộ dáng đáng sợ hù dọa Lạc Bội Sam lúc nãy không biết anh cất đi đâu mất rồi.
" Tư Thần, lúc nãy anh ở đây cùng ai vậy? Đừng có nói dối em, em nhìn thấy hết rồi! Cô ta còn dám chạm vào tay áo của anh nữa, trên người anh có cái mùi khó chịu của cô ta rồi!" Lạc Ninh Hinh đưa tay che mũi nói, cô tỏ ra vô cùng khó chịu.
Âu Dương Tư Thần không ngần ngại mà cởi áo vest vứt vào sọt rác bên cạnh, anh đưa tay ôm lấy Lạc Ninh Hinh.
" Bảo bối đừng giận! Có đói không? Anh đưa em đi ăn cơm!" Âu Dương Tư Thần cưng chiều cô nói.
" Đừng nghĩ là một bữa cơm có thể mua chuộc được em! Em còn đang rất giận đây!" Lạc Ninh Hinh phồng môi nói.
" Bảo bối, em đang ghen?" Âu Dương Tư Thần cảm thấy hào hứng hỏi cô.
" Em ghen đấy thì sao? Sau này anh còn để những người phụ nữ như thế đến gần, em sẽ không quan tâm anh nữa!" Cô không vui nói.
Dù lúc nãy cô đã thấy hết sự phũ phàng của anh dành cho Lạc Bội Sam, nhưng cô lại không thích ả ta chạm vào người anh.
" Không muốn người khác đến gần anh, cũng không chịu công khai mối quan hệ với anh.
Lạc Ninh Hinh, em muốn anh phải sống thế nào đây?" Âu Dương Tư Thần nhấc bổng cô đặt cô ngồi lên mui xe đắt tiền của anh, hai tay chống lên tựa sát mặt cô hỏi.
" Anh không biết! Lần này nếu em có thể lên trang nhất tạp chí Secret, anh sẽ tự mình công khai quan hệ của chúng ta! Anh muốn tuyên bố chủ quyền!" Âu Dương Tư Thần có phần nghiêm chỉnh nói.
" Xem ra em là làm cho anh cảm thấy ủy khuất rồi! Vậy em có thể bồi thường không?" Lạc Ninh Hinh hai tay câu lấy cổ anh hỏi, giọng nói của cô đầy mê hoặc.
Cô cũng biết là mình không đúng, khi cứ muốn giữ khư khư mối quan hệ này trong bóng tối.
" Còn tạm chấp nhận được! Em cũng biết là anh rất dễ hài lòng mà!" Âu Dương Tư Thần đặt tay lên eo nhỏ cô nói, anh còn đang muốn tiến sâu hơn...
" Tư Thần, đây là nơi công cộng!" Lạc Ninh Hinh thần kinh căng chặt, cô lập tức giữ tay anh lại nói.
" Vậy chúng ta về nhà, từ từ làm chuyện đại sự!" Anh nhẹ bế cô xuống, thì thầm vào tai cô.
" Còn cô gái đó, anh không cần đuổi cô ta vội đâu! Cứ để cô ta tiếp tục ở lại đây đi!" Lạc Ninh Hinh ôm lấy cánh tay anh nói.
" Em muốn thấy cô ta tiếp tục quyến rũ anh sao? Sẽ không ghen?" Âu Dương Tư Thần thắc mắc hỏi.
Lạc Ninh Hinh không nói gì, cô chỉ mỉm cười tủm tỉm.
Lạc Bội Sam trở về nhà, cô ta vẫn còn đang run sợ trước ánh mắt chết người lúc nãy của Âu Dương Tư Thần.
" Gặp quỷ a! Xem ra kế hoạch làm tổng giám đốc phu nhân của mình không thể thực hiện được rồi! Hắn ta thật đáng sợ!" Cô ta mặt mày tái xanh nói.