Âu Dương Tư Thần âu yếm nhỏ nhẹ với cô.
" Không phải là anh đã dặn em ở nhà rồi sao? Đúng là không nghe lời mà!"
" Em biết rồi! Sau này em sẽ không như thế nữa!" Lạc Ninh Hinh vẻ mặt tỏ ra đáng yêu nói.
" Em nghỉ ngơi cho khỏe đi! Chiều nay anh sẽ đưa em về nhà sớm!" Âu Dương Tư Thần xoa nhẹ đầu cô, rồi anh ra ngoài làm việc.
Buổi chiều trước khi về, Lạc Ninh Hinh ghé qua bệnh viện, cô.muốn thăm Vũ Đình một chút.
Còn mua thêm rất nhiều đồ bổ và trái cây.
" Đình Đình, mình đến thăm cậu đây!" Lạc Ninh Hinh vui vẻ đẩy cửa đi vào.
Bên trong, ngoài Vũ Đình còn có cả Tần Lam.
Cô ta cũng đến đây, mục đích muốn xem Vũ Đình thế nào rồi.
" Hinh Hinh, cậu đến rồi!" Vũ Đình nở nụ cười lên tiếng.
" Ảnh hậu Tần Lam cũng ở đây à?" Lạc Ninh Hinh đặt thức ăn trên bàn, rồi cô mang trái cây đi rửa sạch.
" Chào cô, cô chắc là Lạc Ninh Hinh! Bạn thân của Vũ Đình!" Tần Lam cũng lên tiếng, vẫn là nụ cười công nghiệp thường thấy.
" Đúng vậy, chào cô! Ảnh hậu ở bên ngoài còn đẹp hơn trên báo nhiều!" Lạc Ninh Hinh cũng thân thiện chào hỏi.
" Đẹp thì sao? Tâm địa xấu thì cũng hỏng!" Max ngồi trên ghế, mặt không vui nói.
" Nè nè, anh đừng có mà quá đáng nha! Đừng thấy chúng tôi không nói mà làm tới!" A Ly không nhịn được liền đáp trả.
" Tôi cứ thích nói đấy! Cô làm gì được tôi! Tôi đã chỉ đích danh ai đâu, các người là có tật giật mình à?" Max cũng không chịu thua mà nói lại.
" Anh..." A Ly mặt mày xám xịt.
" A Ly, bớt gây chuyện đi!" Tần Lam mặt nghiêm giọng kêu lên.
" Max, được rồi mà!" Vũ Đình cảm thấy hơi khó xử.
Max không muốn nhìn thấy mặt cô ta, hắn bực bội bỏ ra ngoài.
" Vũ Đình, cô không sao là tôi yên tâm rồi! Tôi cũng phải trở về đây, khi khác tôi lại sẽ đến thăm cô!" Tần Lam cũng không muốn mặt dày ở đây, cô ta liền nói tạm biệt để ra về.
" Cảm ơn cô rất nhiều!" Vũ Đình lịch sự đáp lời.
Tần Lam cùng A Ly nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, vừa đến bãi đậu xe, cô ta không ngần ngại mà cho A Ly một cái tát.
" Bốp!"
" Chị Tần Lam, sao chị lại đánh em!" Cô ta ôm gương mặt đau rát hỏi.
" Cái đồ ngu, cô không nói thì không ai bảo cô câm! Suốt ngày chẳng thể làm được gì ra hồn, chỉ có chuốc nhục cho tôi là giỏi." Tần Lam trừng mắt, mắng cô ta không tiếc lời.
" Chị Tần Lam, em xin lỗi!" A Ly cúi đầu nói.
Nội tâm cô ta thì đang nguyền rủa Tần Lam, suốt ngày không mắng thì đánh, cô ta cũng chịu quá đủ rồi.
Nếu không phải tiền lương cao, cô ta cũng không muốn làm việc cho Tần Lam.
Trong xe, Tần Lam đưa mắt nhìn ra ngoài.
Cô ta thấy Lục Thần Vũ cũng vừa đỗ xe xong, tay hắn còn cầm theo đồ đạc và hoa hồng đến, khiến cô ta ghen tị muốn chết.
" Lục Thần Vũ, con nhỏ ngu ngốc kia thì có gì tốt chứ! Tôi sẽ cho anh nhận ra bộ mặt thật của nó sớm thôi, anh chỉ có thể thuộc về một mình tôi mà thôi!" Tần Lam siết chặt tay, cô ta nghiến răng nói khẽ.
Lục Thần Vũ đi vào thang máy, rồi bấm lên trên.
Bây giờ mỗi ngày hắn đều muốn gặp cô, sống thật với cảm xúc trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn đến phòng bệnh, nhẹ đẩy cửa vào, nhìn thấy Lạc Ninh Hinh tâm hắn bỗng rụt lại.
" Đứng đó làm gì? Mau vào đi!" Âu Dương Tư Thần hiểu hết, anh phải lên tiếng để chữa cháy cho bầu không khí căng thẳng này.
" À, tôi vào ngay đây!" Lục Thần Vũ ậm ừ trả lời, rồi mới đi vào trước ánh mắt mang hình viên đạn của Lạc Ninh Hinh.
" Lại là hoa hồng sao?" Vũ Đình thấy hắn cô vui như trẩy hội vậy, phải kìm nén cái hạnh phúc này thật là khó chịu.
Cô cũng muốn giống Lạc Ninh Hinh, lúc nào cũng được Âu Dương Tư Thần yêu thương, lúc nào cũng có thể nhào vào lòng anh ôm ấp.
Nhưng bây giờ cô không muốn quá dễ dàng cho Lục Thần Vũ, cô phải trừng phạt hắn a.
Cảm thấy không khí càng lúc càng ngượng ngùng, Âu Dương Tư Thần liền lên tiếng mang Lạc Ninh Hinh đi.
" Có Lục Thần Vũ ở đây là chúng tôi yên tâm hơn rồi! Vũ Đình, hôm nay Ninh Hinh không khỏe, tôi đưa cô ấy về trước.
Khi khác lại ghé thăm cô!"
" Anh nói gì vậy? Chúng ta vừa mới đến, tại sao phải về sớm? Em muốn ở lại thêm chút nữa!" Lạc Ninh Hinh tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh hỏi.
" Không phải buổi trưa em còn khó chịu lắm sao? Anh đưa em về nghỉ ngơi!" Âu Dương Tư Thần nói rồi ôm cô ra ngoài.
" Ah, Âu Dương Tư Thần buông em ra!" Lạc Ninh Hinh hoang mang kêu lên.
Chờ Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Tư Thần đi rồi, Lục Thần Vũ cơ mặt mới giãn ra một chút.
Vũ Đình cảm thấy khát nước, cô khó khăn với lấy ly nước trên tủ.
" Để anh lấy cho em!" Lục Thần Vũ vội vàng nói, anh lấy nước đưa cho cô.
" Cảm ơn anh!" Vũ Đình vui vẻ nhận lấy nói.
" Còn muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em!" Lục Thần Vũ sợ cô đói, hắn lại hỏi.
" Không cần đâu! Lát nữa mẹ tôi sẽ mang thức ăn đến!" Vũ Đình lắc đầu trả lời.
Cả hai người cứng ngắc, không biết phải nói gì.
" Anh Lục, tại sao anh tốt với tôi vậy?" Vũ Đình nghiêng đầu hỏi, cô muốn hắn phải nói ra.