Xung quanh mọi người bắt đầu chú ý hai người họ, nhưng không một ai vào can ngăn, chỉ trơ mắt đứng nhìn xung đột.
Xấp ảnh bị ném vào mặt Lạc Bội Sam rơi vãi đầy dưới sàn nhà, tất cả đều là ảnh nóng cô ta vào khách sạn với đàn ông.
" Bà...bà là ai?" Lạc Bội Sam bây giờ mặt mày đã tái mét, cô ta lắp bắp hỏi.
" Tôi là ai? Tôi chính là vợ của Lịch Thời Quang, người mà cô đêm đêm nằm trên giường ân ái!" Bà ta tức giận rống lớn.
Lạc Bội Sam lúc này chân tay run lẩy bẩy, cô ta không nghĩ những chuyện mình làm lại bị phát hiện.
Này đó nếu để Lạc Chí Bằng biết được, thì cô ta sẽ không thể nào yên thân, ông ta sẽ đánh chết cô ta mất.
Lạc Chí Bằng rất yêu thương Lạc Bội Sam, nhưng là ông ta vẫn đặt danh dự Lạc Gia ở phía trên, những chuyện mất mặt thế này ông ta sao có thể chịu nổi.
" Bà nói bậy! Tôi đã có vị hôn phu rồi, sao tôi có thể cặp kè với chồng của bà chứ? Tất cả đều là ảnh ghép!" Lạc Bội Sam vẫn đang tìm cách chống chế.
" Tiện nhân, không đánh thì cô không nhận đúng không?"
" Các người giữ chặt cô ta cho tôi!" Người đàn bà đó càng phẫn nộ hơn, khi thấy cô ta trơ trẽn phũ nhận.
Hai người vệ sĩ liền giữ chặt Lạc Bội Sam, không cho cô ta nhúc nhích.
" Bốp! Bốp! Bốp!" Âm thanh giòn tan vang lên, chỉ nghe thôi đã cảm thấy sướng hết cả tai.
Bà ta không chút lưu tình, quăng cho cô ta ba cái tát đến cháy má.
Máu từ khóe miệng Lạc Bội Sam chảy ra, gương mặt đỏ rần cả lên.
" Nói cho cô biết! Khi còn trẻ, tôi chính là tuyển thủ Boxing! Cướp chồng của tôi? Cô đúng là chán sống rồi!" Bà ta cười lên đầy thích thú nói.
Lạc Bội Sam khuôn mặt tê dại, cô ta bắt đầu khóc lóc.
Đây là gương mặt cô ta bỏ một đống tiền vào để làm đẹp, bây giờ lại bị đánh đến biến dạng cả lên.
" Bà tha cho tôi đi! Tôi thật sự không có quan hệ gì cả!" Cô ta khóc nấc lên van xin.
" Tha cho cô? Cuộc đời tôi ghét nhất là lũ tuesday như cô! Tha sao? Nằm mơ giữa ban ngày!" Bà ta khinh bỉ nhìn cô ta gằn giọng nói.
" Trẻ đẹp lắm! Bởi vậy mới quyến rũ được chồng của tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô đẹp mặt!" Nói rồi bà ta lấy trong túi ra một cây kéo nhỏ.
" Bà muốn làm gì tôi? Tránh ra đừng lại gần tôi!" Lạc Bội Sam tâm chấn động, cô ta giẫy giụa kịch liệt la hét.
" Bảo vệ đâu rồi? Mau đến đây lôi bà điên này ra khỏi đây đi! Các người làm gì vậy hả? Tôi là nhân viên phòng thiết kế của A.D, các người không thể dửng dưng như vậy được?" Lạc Bội Sam như thét đến khàn cả tiếng, nhưng không một ai đến giúp đỡ cô ta cả.
" Kêu lên nào! Âm thanh này tôi rất thích!" Bà ta chậm rãi đến gần cô ta, không một động tác thừa thải túm tóc Lạc Bội Sam cắt nham nhở.
" Ahhhhh! Con mụ điên khốn nạn, mau bỏ tôi ra!" Lạc Bội Sam gào lên đầy đau khổ.
" Bốp! Bốp!" Gương mặt cô ta lại đau rát.
" Các vị ở đây, mọi người phải đề phòng con hồ ly này! Nếu không có ngày mất chồng như tôi!" Bà ta nhìn mọi người xung quanh, rồi chỉ vào mặt Lạc Bội Sam nói.
" Còn cô, đây chỉ là cảnh cáo mà thôi! Tốt nhất là đừng để tôi thấy mặt cô, nếu không tôi gặp ở đâu sẽ đánh ở đó!" Nói xong, bà ta liền rời đi.
Bây giờ vệ sĩ mới chịu buông cô ta ra, Lạc Bội Sam ôm mặt ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Nhưng mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt ghét bỏ, không một ai thương cảm.
" Đáng đời hồ ly tinh! Đánh như vậy vẫn còn nhẹ đấy!"
" Gặp tôi là cạo đầu bôi vôi vào, lột sạch quần áo đem ra ngoài đường cho người ta xem!"
" Cô ta là Lạc Bội Sam, con gái độc nhất của Lạc Gia đấy! Không ngờ lại làm chuyện vô sỉ thế này!"
" Đúng là bẩn thỉu mà!"
" Bình thường kiêu ngạo lắm! Nghĩ mình nhà giàu thiên kim tiểu thư, nên thích coi thường người khác.
Bây giờ thì hay rồi!"
Bọn họ bắt đầu sỉ vả cô ta không tiếc lời.
Lạc Bội Sam ngồi gục trên sàn, cô ta nghe rõ từng lời từng chữ, bọn họ là cố tình nói cho cô ta nghe mà.
Cô ta đã từng rất hả hê khi người khác sỉ nhục Lạc Ninh Hinh, bây giờ thì cô ta có thể cảm nhận được sự đau khổ của Lạc Ninh Hinh rồi.
" Im hết đi!" Lạc Bội Sam tức giận thét lên đến chói tai.
Cô ta lồm cồm đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài, nơi bảo vệ đang đứng.
Nhìn thấy cô ta quần áo không chỉnh tề, đầu tóc bị cắt lởm chởm, khiến họ chỉ muốn phá lên cười.
" Lũ vô dụng các người bảo vệ như thế hả? Tôi là nhân viên của A.D, vậy mà bị sỉ nhục thế này.
Tôi sẽ nói chuyện với cấp trên xử lý các người!" Lạc Bội Sam chỉ tay vào mặt bọn họ đe dọa.
" Lạc tiểu thư, bây giờ cô đã không còn là nhân viên của A.D rồi! Cô đã bị sa thải!" Phía sau một giọng nói vang lên.
Lạc Bội Sam xoay người lại nhìn, là Du Cảnh và Khương Bạc đi đến.
" Trợ lý Du, anh nói gì vậy? Tôi bị sa thải lúc nào cơ!" Lạc Bội Sam gương mặt nhòe nhoẹt hỏi.
" Vừa mới đây mà thôi!" Khương Bạc lên tiếng trả lời cô ta.
" Tại sao chứ?" Lạc Bội Sam cơ thể run run nói.
" Tại vì cô ngu ngốc, chọc trúng người không nên chọc!" Khương Bạc nhếch môi khinh bỉ nói.
" Anh...Được lắm, cái công ty thối nát này tôi cũng không muốn làm nữa!" Lạc Bội Sam hiểu, bây giờ cô ta có nói gì đi nữa thì chỉ chuốc nhục mà thôi.
Cô ta lườm Khương Bạc, rồi vội vã đi về.
" Boss, xử lý xong rồi! Tư liệu đã gửi hết cho báo giới!" Du Cảnh lấy điện thoại gọi cho Âu Dương Tư Thần báo cáo.