Sáng hôm sau, Lạc Ninh Hinh dậy khá sớm, cô vệ sinh cá nhân một chút, rồi thay một bộ đồ đơn giản.
Chỉ là áo thun trắng và quần jean xanh, cũng làm cô trở nên xinh đẹp năng động, Lạc Ninh Hinh nhanh chân bước xuống lầu.
Âu Dương Tư Thần lúc này cũng đang ngồi trong phòng ăn, anh uống cà phê và đọc báo.
Vì tối qua Lạc Ninh Hinh đã quyết định sẽ đi vào sáng nay, nên Âu Dương Tư Thần cố ý chờ cô.
Lạc Ninh Hinh đến ngồi vào bàn, bữa sáng đã chuẩn bị cho cô ở trên bàn.
Âu Dương Tư Thần nhìn cô ăn rồi nói.
" Ăn sáng xong tôi đưa em đến chung cư, dù gì cũng gần công ty của tôi."
" Ừm, cảm ơn anh!"
Lạc Ninh Hinh gật đầu nói, cô chậm rãi ăn bữa sáng của mình.
Ăn xong, Âu Dương Tư Thần giúp cô mang hành lý ra xe, rồi lịch sự mở cửa xe cho cô.
Trên đường cả hai đều không nói gì, Âu Dương Tư Thần lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng của cả hai.
" Số điện thoại của tôi, em còn giữ chứ? Có chuyện gì khó khăn nhất định phải gọi cho tôi! Đừng giống như lần trước."
Lạc Ninh Hinh cũng không khách khí cười nhẹ.
" Tôi biết rồi, đến lúc đó anh đừng chê tôi phiền rồi hối hận đó!"
" Nếu là em thì tôi sẽ không bao giờ thấy phiền! Miễn là em cần tôi, thì dù ở đâu tôi cũng sẽ có mặt."
Âu Dương Tư Thần đưa tay nắm lấy tay Lạc Ninh Hinh ấm áp nói.
Lạc Ninh Hinh lại đỏ mặt, nhưng cô cũng không rút tay lại, có thể cô đã từng chút rung động với Âu Dương Tư Thần.
Xe di chuyển đến bãi giữ xe của chung cư, Âu Dương Tư Thần xuống xe lấy vali hành lý mang lên cho Lạc Ninh Hinh.
Chung cư này mở khóa bằng vân tay, Âu Dương Tư Thần cũng giúp Lạc Ninh Hinh cài vân tay của mình vào.
Căn hộ rất rộng, gồm hai phòng ngủ một nhà bếp và một phòng khách, còn có một ban công lớn.
Âu Dương Tư Thần đã chuẩn bị mọi thứ cho cô, nội thất đã được mua đầy đủ, không thiếu một thứ gì.
Cô chỉ việc bước vào mà ở thôi.
Ở đây ban đêm còn có thể ngắm nhìn thành phố về đêm, Lạc Ninh Hinh rất thích nó.
Đưa đồ lên cho Lạc Ninh Hinh xong, Âu Dương Tư Thần cũng vội vàng đến công ty.
Nhìn Âu Dương Tư Thần rời khỏi, Lạc Ninh Hinh trong lòng có chút mất mát trống rỗng.
Cô lại thấy cô đơn.
Buổi chiều, Lạc Ninh Hinh đang nằm ườn trên ghế lướt xem tin tức, thì Vũ Đình gọi điện thoại đến.
" Ninh Hinh, hôm nay về nước mình mới biết được cậu bị Lạc Gia đuổi đi, cậu bây giờ đang ở đâu? Mình đến gặp cậu ngay!"
Nghe giọng Vũ Đình sốt sắng hỏi, Lạc Ninh Hinh có chút buồn cười trấn an cô bạn.
" Mình ổn rồi! Không có gì đáng ngại đâu, lát nữa gặp cậu ở chỗ cũ được không? Chúng ta cùng đi dạo!"
" Nếu cậu nói vậy thì mình yên tâm rồi, lát gặp lại chỗ cũ! Hôm nay mình đưa cậu đi xả Stress!" Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, nói xong cô tắt máy.
Lạc Ninh Hinh cũng đứng dậy, cô thay một chiếc váy ngắn màu đỏ đô, bên hông còn có một chiếc nơ xinh xắn.
Cô ngồi vào bàn trang điểm, make up nhẹ nhàng, rồi cầm túi đi ra ngoài.
Đến chỗ hẹn, Vũ Đình đã đứng chờ sẵn.
Vừa thấy Lạc Ninh Hinh, cô đã vui mừng nhảy đến ôm chầm lấy Lạc Ninh Hinh trách móc.
" Tiểu Hinh Hinh, chuyện lớn như vậy mà cũng không gọi nói cho mình biết, làm mình thất vọng lắm có biết không? Sau này không được giấu mình chuyện gì nữa đâu đó." Giọng Vũ Đình hờn dỗi nói.
" Xin lỗi Đình Đình! Mình biết rồi, sau này chuyện gì cũng sẽ tìm cậu nói đầu tiên.
Có được không?" Lạc Ninh Hinh vỗ vỗ lưng cô nói.
Vũ Đình nghe Lạc Ninh Hinh nói liền hài lòng, cười sảng khoái hơn.
Cả hai tung tăng đi dạo phố, cùng ăn những món bên đường quen thuộc, lại ghé vào những cửa hàng quần áo hay đến.
Thời gian trôi rất nhanh, màn đêm dần buông xuống, ánh đèn nổi lên rực rỡ cả con đường.
Vũ Đình đột nhiên nắm tay Lạc Ninh Hinh nói.
" Ninh Hinh, hôm nay mình đưa cậu đi uống rượu một chút nha! Gần đây có một quán bar nổi tiếng, thức uống ở đó khá ngon.
Mình dẫn cậu đi." Vũ Đình lên tiếng, rồi lôi kéo Lạc Ninh Hinh đi cùng.
Lạc Ninh Hinh lập tức từ chối, một lần đi cùng Dương Trí Viễn làm cô sợ hãi lắm rồi.
Cô không muốn đến cái nơi phức tạp kia thêm một lần nào nữa.
" Đình Đình, không được đâu! Chỗ đó phức tạp lắm, chúng ta vẫn là nên thôi đi."
" Ây da, Ninh Hinh cậu đừng cổ hủ, lạc hậu như vậy nữa được không? Chúng ta chỉ vào uống một chút thôi mà, không có sao đâu!"
Vũ Đình cứng đầu cố chấp, cô nhất quyết kéo Lạc Ninh Hinh đi về phía trước.
Lạc Ninh Hinh bất lực, cô chỉ còn cách đi theo Vũ Đình.
Cả hai đi vào một quán bar, tên gọi là Seventeen, nơi này khá nhộn nhịp và ồn ào.
Cả hai người bước vào, âm thanh xập xình đinh tai nhức óc vang lên, đèn chớp loạn xạ.
Vẫn như lần đầu tiên Lạc Ninh Hinh cùng Dương Trí Viễn bước vào, mùi nước hoa và thuốc là ngập tràn.
Khiến cô cảm thấy buồn nôn, cô không thích nơi này chút nào.