Lạc Ninh Hinh say rượu, cả người cô tê rần.
Không chút sợ sệt, cô nhìn chằm chằm Vệ Tư Hàn, rồi hất hàm nói móc hắn
" Tại sao tôi phải biết anh là ai? Anh đóng vai trò gì trong cuộc sống của tôi vậy? Anh đáng sợ lắm sao?"
Vệ Tư Hàn đôi mắt híp lại, sắc bén nhìn Lạc Ninh Hinh, khóe môi cong lên nói.
" Cô muốn biết tôi đáng sợ đến thế nào không? Tôi sẽ cho cô thấy!"
Nói xong Vệ Tư Hàn nắm tay Lạc Ninh Hinh, hắn lôi cô vật xuống ghế sô pha, đè cô dưới thân thể mình.
Mọi người trong phòng bắt đầu hò reo thích thú, Lạc Ninh Hinh lúc này nhận ra sự nguy hiểm, cô đưa tay dùng sức đẩy Vệ Tư Hàn ra.
Nhưng sức lực của Lạc Ninh Hinh không khỏe như hắn, cô căn bản không đẩy nổi.
Hắn chế trụ hai tay cô, Lạc Ninh Hinh nóng giận la hét, chân tay giẫy giụa.
" Bỏ tôi ra đồ khốn! Tên biến thái, bệnh hoạn chết tiệt! Buông bà nội ngươi ra mau!" Lạc Ninh Hinh đã say liền không giữ được bình tĩnh, cô tức giận mắng hắn bằng những từ rất khó nghe.
" Nữ nhân này thật to gan! Không xử lý cô thật đúng là không biết điều mà.
Lục Thần Vũ, đưa cho tôi một chai rượu đến đây!" Vệ Tư Hàn bị động tới lòng tự tôn, hắn liền muốn trừng phạt cô.
Lục Thần Vũ trong đám người lười biếng đứng lên, hắn vớ đại một chai Chivas đưa cho Vệ Tư Hàn.
Ở Vệ Tư Hàn đang mất kiên nhẫn đổ rượu vào miệng Lạc Ninh Hinh, cửa phòng được mở ra.
Dáng người cao to lực lưỡng quen thuộc, khí thế áp đảo mọi người bước vào.
Là Âu Dương Tư Thần.
Âu Dương Tư Thần đi vào bên trong, anh ngồi xuống cạnh Lục Thần Vũ.
Anh không có để ý xung quanh, nên không biết Vệ Tư Hàn tay đang ép Lạc Ninh Hinh uống rượu.
Căn bản anh không quan tâm đến trò mèo của Vệ Tư Hàn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Mọi người nhìn thấy Âu Dương Tư Thần đi vào, đều kính cẩn cúi chào.
" Cửu ca, anh tới rồi!" Bọn họ đồng thanh nói.
Âu Dương Tư Thần chỉ nhẹ gật đầu.
Lạc Ninh Hinh uống khá nhiều rượu, dạ dày cô bắt đầu đau rát, cô cảm thấy buồn nôn.
Lạc Ninh Hinh cả người mềm oặt khó chịu, cô đau đớn ôm lấy bụng, co rút thân thể lại.
" Nè tiểu miêu nhi, không sao chứ? Lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà?"
" Đúng vậy nha! Sao giờ người mềm nhũn ra thế kia?"
" Tư Hàn, có phải cậu hơi quá tay rồi không? Tiểu miêu nhi hình như chịu không nổi rồi kìa!"
Nói rồi cả bọn cười ha hả lên, Lạc Ninh Hinh đau đến nổi không thể đứng dậy, cô ngã nhào xuống đất thều thào nói.
"Tư Thần...anh ..đang ở đâu vậy?...đã nói lúc em khó...kh..khăn, anh sẽ luôn xuất hiện mà." Giờ lúc này, người cô nghĩ đến là anh.
Trong phòng quá ồn ào, Âu Dương Tư Thần không nghe thấy giọng Lạc Ninh Hinh, anh chỉ đưa mắt nhìn ly rượu trên tay trầm ngâm.
Vệ Tư Hàn đắc ý, hắn vẫn chưa chịu buông tha cho Lạc Ninh Hinh.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, nắm đầu tóc cô kéo mạnh lên.
Lạc Ninh Hinh nắm chặt tay hắn, cô đau đớn thét lên.
"Ah đau quá! Tư Thần cứu em với!"
Cả đám người đang vui vẻ bỗng im phăng phắc, không một ai dám hó hé, mắt đều hướng về phía Âu Dương Tư Thần.
" Cô ta vừa gọi tên ai vậy? Chắc chỉ là trùng hợp thôi, có đúng không?" Vệ Tư Hàn tay chân cũng bủn rủn buông Lạc Ninh Hinh ra, hắn nhìn đồng bọn lên tiếng hỏi.
Cái tên " Tư Thần" này cũng đáng sợ quá đi, chỉ nghe thôi đã nổi da gà lên hết rồi.
Âu Dương Tư Thần bên đây nghe thấy giọng Lạc Ninh Hinh, anh cũng bất ngờ nhìn về phía Vệ Tư Hàn.
Nhìn đến Lạc Ninh Hinh đang đau đớn nằm trên sàn nhà run rẩy, Âu Dương Tư Thần cả người lạnh toát, đầy tức giận.
Anh lập tức đứng dậy, lao đến đạp Vệ Tư Hàn một phát ngã sõng soài trên đất.
Rồi ngồi xuống, ôm lấy Lạc Ninh Hinh.
" Vệ Tư Hàn khốn kiếp! Ngươi đã làm gì cô ấy?"
Âu Dương Tư Thần cặp mắt như muốn nuốt sống Vệ Tư Hàn, khiến hắn mất đi bộ dáng dọa người uy vũ như lúc nãy, hắn cố gắng chống tay từ dưới đất đứng, lên lí nhí trả lời.
" Cửu ca, em chỉ là cho cô ấy uống hơi nhiều rượu thôi! Chắc là không chết được đâu!"
Nhìn chai rượu Chivas rỗng tuếch lăn trên đất, Âu Dương Tư Thần mặt mày đen kịt.
" Cmn Vệ Tư Hàn, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho cô ấy không có vấn đề gì! Nếu không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết."
Nói xong, Âu Dương Tư Thần ôm Lạc Ninh Hinh đi thật nhanh ra ngoài.
Vệ Tư Hàn đứng ở đó mặt cắt không còn giọt máu, hắn lắp bắp hỏi.
"T ...a có phải sắp bị lão cửu làm....thịt rồi không ? Ta....vẫn còn yêu...đời lắm a."
Lục Thần Vũ nhìn Vệ Tư Hàn khốn khổ không khỏi cười hả hê.
" Cậu ấy à, tôi nghĩ không sống nổi qua ngày mai đâu, tự cầu nhiều phúc đi!" Hắn lên tiếng châm chọc.
Lục Thần Vũ nhìn đến Vũ Đình đang nằm ngủ trên ghế, hắn tiến đến ôm cô lên, đi ngang Vệ Tư Hàn nói.
" Cô gái này vẫn là không nên động tới! Tôi đưa cô ấy đi về trước, cậu tự lo liệu lấy thân!" Lục Thần Vũ nói xong liền bế Vũ Đình rời đi.