Tần Lam từ nãy giờ đứng trong góc khuất, cô ta nhìn Lục Thần Vũ thân mật với Vũ Đình mà trong lòng không khỏi tức tối.
Khó khăn lắm cô ta mới tìm cách hãm hại Vũ Đình, vậy mà bây giờ lại bị Lục Thần Vũ ngăn cản.
" Khốn kiếp! Vũ Đình, tao sẽ không bao giờ buông tha cho mày đâu!" Cô ta giẫm mạnh chân xuống đất, rồi đi thẳng ra ngoài.
Lục Thần Vũ ánh mắt thâm trầm nhìn về hướng Tần Lam, không phải là hắn không biết những chuyện cô ta làm.
Chỉ là cô ta là người nhà của Vệ Tư Hàn, nên hắn là đang muốn dùng Mộ Tương Ái và Cao Tùng Hiên răn đe cô ta trước một chút.
Nếu như cô ta vẫn chứng nào tật nấy, thì hắn sẽ mạnh tay xử lý.
" Sao anh lại đến đây vậy?" Vũ Đình ngại ngùng hỏi hắn, cô muốn nghe hắn nói lý do.
" Nếu không đến, lại phải nhìn thấy gương mặt sưng phù của em nữa sao? Ngốc không chịu được, sao có thể để người khác đánh mình mà không phản kháng chứ?" Lục Thần Vũ không nhịn được, hắn véo vào má cô mắng yêu.
Vũ Đình không trả lời, cô chỉ trừng mắt nhìn hắn, mà không nói một lời nào.
Lục Thần Vũ biết hắn nói sai rồi, hắn lập tức hạ giọng.
" Tối nay anh muốn mời em đi ăn tối! Không biết là ảnh hậu tương lai của chúng ta có rảnh không?" Hắn mỉm cười trêu đùa cô nói.
" Ai muốn đi ăn tối cùng anh chứ?" Vũ Đình đấm vào ngực hắn, cô xoay người đi vào phòng trang điểm.
Vì Mộ Tương Ái mặt đã bị sưng phù, nên sẽ quay những cảnh không có mặt của cô ta trước.
Có vẻ kịch bản được thay đổi hợp với Vũ Đình hơn rồi, cô có thể diễn một cách trơn tru.
Lục Thần Vũ ở lại chờ cô, cho đến khi kết thúc buổi quay phim.
" Vũ Đình, Lục Thần Vũ thật sự thích cô nha! Xem kìa, hắn chờ cô đến bây giờ luôn!" Max đi đến gần cô nói, mắt nhìn về phía Lục Thần Vũ đang ngồi.
" Anh đừng nhiều chuyện nữa, xong rồi thì anh về trước đi.
Tôi sẽ tự mình trở về sau!" Vũ Đình nhanh chóng đuổi con kỳ đà Max đi.
Lục Thần Vũ là hẹn cô đi ăn cơm, sao cô có thể cho người khác phá đám được.
" Vũ Đình, cô được lắm! Có trai đến là quên mất người quản lý như tôi, tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay!" Max giả vờ khóc lóc nói, trông hắn như chúa hề thật sự.
Thay xong đồ, Vũ Đình thu gom đồ vật cho vào túi rồi đi ra ngoài.
Lục Thần Vũ vừa lúc lái xe đến trước mặt của cô, hắn thân sĩ xuống xe mở cửa cho cô vào.
" Em muốn ăn gì?" Lục Thần Vũ hỏi cô.
" Em ăn gì cũng được, tùy anh!" Vũ Đình trả lời, cô cũng không phải người kén ăn.
Mắt thấy Vũ Đình vẫn chưa thắt dây an toàn, Lục Thần Vũ nghiêng mình, hắn đưa tay giúp cô thắt dây an toàn.
Vũ Đình thoáng chút bất ngờ, khoảng cách gần như thế làm tim cô đập rộn ràng, cứ như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
" Lần sau để em tự làm là được rồi!" Cô đỏ mặt nói.
Lục Thần Vũ nhìn cô ngượng ngùng hắn lại thấy vui, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng khởi động xe chạy đi.
Xe nhanh chóng dừng trước một nhà hàng sang trọng, hai người cùng nhau sánh bước đi vào bên trong.
" Anh Lục, bàn của anh đã chuẩn bị rồi! Mời đi theo tôi!" Người phục vụ cúi đầu nói.
Còn đang muốn cùng Vũ Đình đi vào, thì chuông điện thoại của hắn reo lên.
" Đình Đình, em vào trước đi! Anh nghe điện thoại một chút!" Hắn nhìn Vũ Đình nói, rồi bước ra ngoài nghe điên thoại.
Vũ Đình gật đầu, cô cùng người phục vụ đi vào trong, vừa vào đến nơi cô đã thấy một cảnh tượng rất hay.
Người cô nhìn thấy là Tiêu Nam và Thẩm Kiều.
" Khốn nạn, cô lại dám qua mặt tôi mà cặp với những lão già này, con điếm kinh tởm!" Tiêu Nam đứng đó chỉ vào mặt Thẩm Kiều hét lớn.
" Nếu anh đã thấy thì tôi cũng không cần phải che giấu làm gì, chia tay đi! Tôi cũng không muốn ở bên cạnh cái tên yếu sinh lý như anh!" Thẩm Kiều cũng không phải dạng vừa, cô ta nhanh miệng bật lại Tiêu Nam.
" Con tiện nhân này!" Tiêu Nam tức giận, hắn lao đến muốn đánh người, nhưng đã bị nhân viên của nhà hàng ngăn cản.
Nhìn đến cảnh hai kẻ ngu ngốc đang tự đánh mắng nhau, Vũ Đình không khỏi buồn cười.
Cô không hiểu sao trước đây bản thân có thể thích tên Tiêu Nam này chứ? Lúc đó chắc là mắt cô có vấn đề rồi?
" Tiểu Đình, là em thật sao?" Đột nhiên Tiêu Nam phát hiện cô đang đứng đó, hắn mừng rỡ chạy đến nói.
Nhìn thấy hắn là cô muốn buồn nôn rồi, Tiêu Nam bây giờ trông thật thảm hại.
Vũ Đình lơ đi hắn, cô xoay người đi theo nhân viên phục vụ.
" Tiểu Đình, có thể nói chuyện với anh một chút không?" Tiêu Nam nắm lấy tay cô, giọng khẩn khoản nói.
" Buông tôi ra, đừng chạm bàn tay dơ bẩn đó vào tôi!" Vũ Đình khó chịu bát cao thanh âm lên tiếng, cô rút mạnh tay lại, nhưng Tiêu Nam nắm quá chặt.
" Chỉ một chút thôi! Anh không làm phiền em lâu đâu!" Tiêu Nam vẫn cứng đầu không buông.
" Ngươi không hiểu tiếng người sao? Cô ấy kêu ngươi buông ra!" Lục Thần Vũ vừa đi vào tới, hắn bóp chặt cổ tay của Tiêu Nam nói.
" Đau quá, mày là ai hả?" Tiêu Nam cánh tay đau đớn, vội vàng bỏ Vũ Đình ra.
" Mày không cần biết nhiều như vậy đâu, căn bản mày không xứng! Nếu như để tao biết mày còn làm phiền cô ấy, thì tao sẽ phế đi chân tay của mày!" Lục Thần Vũ tóm lấy cổ Tiêu Nam, ép hắn vào tường gằn giọng đáp.