Trời rạng sáng, Âu Dương Tư Thần thức dậy, anh mặc áo khoác, rồi cầm điện thoại đi ra ban công.
Lúc này bình minh vẫn còn chưa lên, mặt trời còn chưa ngoi khỏi mặt nước biển.
Anh bấm số gọi cho Hạo Hiên, kiểm tra tình hình bên Pháp.
" Tôi nghe đây! Trời còn chưa sáng hẳn đã gọi cho tôi rồi, làm tôi mất giấc ngủ ngon!" Hạo Hiên giọng ngái ngủ lên tiếng.
" Mọi chuyện bên đó thế nào rồi? Đã bắt được tên thủ lĩnh của Shield chưa?" Âu Dương Tư Thần hỏi, anh phớt lờ sự khó chịu vì bị quấy rầy giấc ngủ của Hạo Hiên.
" Tạm thời cảnh sát quốc tế đã lôi được một nửa gốc rễ của bọn chúng lên rồi! Bọn họ vẫn còn đang tiếp tục điều tra, không lâu nữa đâu! Tư Thần, cậu chờ đợi mười mấy năm rồi, lần này chỉ cần chờ một chút nữa thôi.
Tôi hứa danh dự với cậu, tôi sẽ lôi cổ bọn chúng ra ánh sáng!" Hạo Hiên giọng nghiêm túc nói.
" Tôi lúc nào cũng tin anh mà! Chỉ là tôi có hơi nôn nóng mà thôi!" Âu Dương Tư Thần giọng trầm xuống đáp.
" Bên cậu có Lệ Văn Quý, cậu cũng mau xử lý hắn đi!" Hạo Hiên lại nhớ đến Lệ Văn Quý, ông ta cũng là một phần của Shield, hắn lên tiếng dặn dò Âu Dương Tư Thần.
" Tôi biết! Một người cũng đừng mong thoát!" Anh trả lời Hạo Hiên.
Ngắt liên lạc, Âu Dương Tư Thần đưa mắt nhìn biển khơi rộng lớn, hận thù của anh cũng không cuồn cuộn như sóng biển ngoài kia.
Lạc Ninh Hinh bị gió từ bên ngoài thổi vào lạnh lẽo, cô đưa tay muốn tìm cơ thể của Âu Dương Tư Thần ủ ấm.
" Anh ấy đâu rồi!" Lạc Ninh Hinh lần mò chẳng thấy, cô dụi mắt lên tiếng hỏi.
Nhìn thấy Âu Dương Tư Thần đang đứng bên ngoài, cô trùm chăn kín người rồi xuống giường.
" Sao anh dậy sớm vậy? Trời còn chưa sáng nữa!" Giọng cô nhè nhẹ hỏi, hai tay ôm lấy eo anh, cơ thể áp vào tấm lưng rắn chắc của anh.
" Anh muốn đón bình minh, còn chưa kịp vào gọi thì em đã dậy rồi!" Âu Dương Tư Thần nắm bàn tay nhỏ của cô, anh dịu giọng trả lời.
Mặt trời đỏ rực dần dần ngoi lên khỏi mặt nước biển, những tia sáng vàng tỏa ra cả một vùng biển lớn, khung cảnh yên bình đến nao lòng.
Trông nó ấm áp nồng nhiệt như tình yêu của hai người vậy.
Trong phòng lớn của Vũ Đình, đêm qua uống rất nhiều, nên cô vẫn chưa thể dậy nổi, đầu đau nhức vô cùng.
Cô nằm lăn lộn trên giường lớn, mày không ngừng nhíu lại vì khó chịu.
" Còn cử động lộn xộn nữa thì anh sẽ ném em xuống biển cho cá mập ăn sáng!" Lục Thần Vũ nằm bên cạnh lên tiếng, anh bị Vũ Đình lấn áp sắp rơi xuống giường rồi.
Vũ Đình còn đang mê man, nghe giọng của hắn, cô lập tức mở to mắt ra nhìn." Sao anh ở trên giường em vậy?" Cô thắc mắc hỏi.
" Em còn hỏi? Đêm qua ai cứ ghì chặt lấy anh không buông, anh muốn về phòng cũng không được! Em mau nhìn xem, những dấu vết này đều là kiệt tác của em!" Lục Thần Vũ bát cao thanh âm nói, hắn đưa tay kéo cổ áo sơ mi xuống.
Trên cổ hắn đều là dấu hôn, trải dài đến ngực.
" Hả, em thú tính vậy sao?" Vũ Đình không khỏi kinh ngạc kêu lên, cô lấy chăn che kín mặt vì xấu hổ.
" Đình Đình, em phải chịu trách nhiệm với anh! Đừng nghĩ có thể quất ngựa truy phong!" Lục Thần Vũ híp đôi mắt nói, hắn đưa tay giữ lấy hông của cô, kéo mạnh về phía mình.
Vũ Đình co ro nằm trong lòng hắn, cô nở một nụ cười hài lòng." Vậy,...anh muốn chịu trách nhiệm thế nào?" Vũ Đình lật người lại, cô ngồi trên người Lục Thần Vũ, cúi đầu nhìn hắn hỏi.
" Như thế này?" Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn, bàn tay nhỏ tinh nghịch cởi cúc áo trên người hắn.
Lục Thần Vũ chăm chú nhìn hành động của cô, mặc cho Vũ Đình quấy rối trên cơ thể của mình.
Đối với hắn, cô lúc nào cũng rất xinh đẹp, dù có nghịch ngợm đến thế nào đi nữa.
Bất chợt, hắn đưa tay chế trụ sau gáy của cô kéo xuống, mạnh mẽ khóa chặt đôi môi của Vũ Đình.
Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng **** *** cánh môi cô, Vũ Đình có hơi bất ngờ nhưng là cô cũng không tránh né hay cự tuyệt.
Lục Thần Vũ triền miên hút lấy mật ngọt trong khoang miệng Vũ Đình, đầu lưỡi không ngừng khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong.
Vũ Đình cơ thể thoáng chốc liền mềm oặt, có lẽ do cô quá trầm mê với nụ hôn của Lục Thần Vũ đi.
Lúc hắn buông cô ra, thì Vũ Đình nằm vô lực trên người hắn, cô thở dốc.
" Đình Đình, sau này anh cũng sẽ cho em một lễ đính hôn hoành tráng như của Ninh Hinh! Anh sẽ không để em phải thua thiệt bất kỳ ai!" Hắn giơ tay vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô lên tiếng.
Đêm qua hắn có thể nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô, khi nhin nhìn Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Tư Thần.
Vì vậy, hắn nhất định sẽ làm cho cô một hôn lễ hoành tráng như vậy.
" Vậy em phải rửa mắt mong chờ rồi! Anh nói phải giữ lời đó!" Vũ Đình thỏ thẻ đáp.
" Sẽ không để em thất vọng!" Lục Thần Vũ mỉm cười nói.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn viên ngọc lục bảo trên hoa tai của cô.
Đây là bảo vật của Lục Gia, chỉ dành cho con dâu tương lai của nhà họ Lục.
Lúc đầu, đôi hoa tai này mặc định là dành cho anh trai của hắn, nhưng lão phu nhân nhất quyết không đồng ý như thế.
Trước sức ép của bà ấy, bọn họ đành thuận theo, cho Lục Thần Vũ giữ một chiếc hoa tai.