Lâm Thị ngay lúc này, Lâm Văn Thành đang cực kỳ đau đầu, cổ phiếu liên tục sút giảm, làm cho các cổ đông bắt đầu nháo nhào cả lên.
Ông ta không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Các dự án đầu tư đều gặp trục trặc, mà những đối tác làm ăn bỗng nhiên mất tích.
Cả Lâm Thị bây giờ chỉ trông mong vào mảng thời trang mà thôi, nhưng bấy nhiêu đó cũng không đủ bù đắp cho số tiền bị thất thoát.
Ngồi trong văn phòng, Lâm Văn Thành tay thao tác trên máy tính, ông ta đang tìm cách cứu vãn tình hình bây giờ.
" Cốc! Cốc! Cốc!" Bên ngoài có người gõ cửa.
" Ba, con vào được không?" Là Lâm Như Tuyết, cô ta lên tiếng hỏi.
" Con vào đi!" Lâm Văn Thành động tác ngưng lại, ông ta xoa xoa huyệt thái dương nói.
Lâm Như Tuyết mở cửa đi vào, cô ta tay cầm theo một bình giữ nhiệt, rồi đặt nó lên bàn." Buổi sáng mẹ thấy ba ăn rất ít, cho nên bảo con mang canh đến cho ba! Ba uống mau cho nóng!" Cô ta dịu dàng cất lời.
" Con cứ để ở đó đi! Lát nữa ba sẽ uống sau!" Lâm Văn Thành gượng cười đáp, ông ta bây giờ làm sao có tâm trạng mà ăn uống chứ.
Nghĩ đến Lâm Thị sắp thay tên đổi chủ, ông ta lại thấy lòng đau như cắt.
Lâm lão gia 2 năm trước đã tạ thế, bây giờ ông ta không còn quân sư để mách nước nữa rồi.
Sự thật mà nói, Lâm Gia được như ngày hôm nay, chính là nhờ những thế hệ đi trước.
Lâm Văn Thành cũng không phải loại người giỏi giang gì cho lắm, ông ta chỉ ở mức tạm ổn mà thôi.
Từ khi Lâm lão gia mất, thì lợi nhuận của Lâm Thị cũng không còn được như trước nữa.
Bây giờ cổ phiếu tụt dốc không phanh, các cổ đông nhỏ đang cố bán tống bán tháo đi, để gỡ gạc lại chút ít.
Bọn họ dường như cũng mất niềm tin vào Lâm Văn Thành rồi.
Thấy sắc mặt Lâm Văn Thành không tốt, Lâm Như Tuyết cũng xin phép ra ngoài, không làm phiền ông ta thêm nữa.
Cửa phòng khép lại, cũng vừa lúc điện thoại cô ta rung lên, Lâm Như Tuyết nhìn số điện thoại gọi đến, coi ta khẽ chau mày khó chịu.
Cô ta vội đi đến chỗ cầu thang thoát hiểm, rồi mới dám bắt máy.
" Bà gọi có việc gì sao? Bây giờ tôi đang ở công ty, không tiện nói chuyện!" Lâm Như Tuyết cố nhẹ giọng hết sức có thể.
" Tôi cũng không muốn gọi cho cô đâu! Cô có biết sáng nay bà già Trương Nga kia đi đâu không?" Hứa Vân Du trầm giọng hỏi cô ta, có thể thấy bà ta cũng chẳng vui vẻ gì.
" Bà nội tôi đi đâu? Có liên quan gì đến tôi sao?" Lâm Như Tuyết không biết, cô ta thắc mắc hỏi lại.
" Bà ấy mang mẫu tóc của cô và Lâm Văn Thành đến trung tâm xét nghiệm huyết thống, cô nghĩ xem bà ấy muốn làm gì?" Hứa Vân Du đanh giọng lại trả lời cô ta.
" Cái gì cơ? Sao có thể được? Tôi đâu có làm gì để lộ sơ hở đâu!" Lâm Như Tuyết kinh hãi đến cực điểm, dạo gần đây Trương Nga không có gì khác lạ cả, làm sao mà bây giờ lại muốn giám định huyết thống.
" May là tôi kịp thời phát hiện ra, nếu không thì cô đã bị tống cổ ra khỏi Lâm Gia rồi! Lâm Như Tuyết, thời gian không còn nhiều nữa, nội trong hai ngày mang tư liệu mật của Lâm Thị đến cho tôi! Nếu không cô chờ bị đuổi ra khỏi Lâm Thị đi!" Hứa Vân Du chưa bao giờ nghiêm túc như bây giờ, bà ta đe dọa Lâm Như Tuyết.
Lâm Như Tuyết ngồi sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch đi.
Nếu bị đuổi đi cô ta sẽ chẳng là gì, cô ta sẽ trở về với thân phận thật sự của mình, là một đứa trẻ mồ côi không hơn không kém.
Nghĩ đến Lạc Ninh Hinh, cô ta lại càng không cam lòng.
" Không, không thể như vậy được! Lâm Như Tuyết mình là thiên kim tiểu thư, không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Lạc Ninh Hinh mới là đứa bị cha mẹ ruồng bỏ, chính là ả ta.
Không bao giờ mình chấp nhận điều đó! Không bao giờ!" Lâm Như Tuyết đầu óc rối loạn, cô ta không ngừng tự huyễn hoặc bản thân.
Mất một lúc lâu sau đó, Lâm Như Tuyết mới bình tĩnh trở lại, cô ta từ từ đứng lên.
Chỉnh trang lại đầu tóc và trang phục, cô ta bình tĩnh đi ra ngoài như không có chuyện gì.
" Mình sẽ không cho phép điều đó xảy ra! Chỉ là vài tờ giấy thôi mà, không có gì làm khó được mình!" Cô ta khẽ nói.
Lâm Như Tuyết đã làm ở Lâm Thị một khoảng thời gian dài, vả lại cô ta còn là con gái của Lâm Văn Thành, cho nên cô ta dư sức biết tài liệu mật để ở đâu.
Buổi tối ở dinh thự Tulip.
Lạc Ninh Hinh hôm nay cơ thể cảm thấy không khỏe, cho nên cô đã về nhà sớm nghỉ ngơi.
Cơm tối đã được Chu Thẩm chuẩn bị tươm tất, chỉ là Lạc Ninh Hinh đến giờ vẫn chưa chịu xuống ăn.
Có vẻ như cô khá là mệt mỏi.
Cùng lúc tiếng động cơ xe của Âu Dương Tư Thần dừng lại trước cửa, anh vừa bước vào đã đảo mắt tìm Lạc Ninh Hinh.
" Hạ quản gia, Ninh Hinh đâu rồi?" Tìm không thấy người, anh liền hỏi Hạ quản gia.
" Thiếu gia, Lạc tiểu thư vẫn chưa xuống! Từ lúc về nhà, cô ấy chỉ ở trong phòng thôi.
Tôi đang chuẩn bị lên phòng xem thử." Hạ quản gia giọng khàn khàn trả lời.
Nghĩ đến buổi trưa Du Cảnh có nói hôm nay Lạc Ninh Hinh không khỏe nên về sớm, anh lo lắng chạy lên lầu.