Tần Lam nhìn màn hình điện thoại, cô ta cảm thấy chột dạ, nhưng rồi nhẹ nhàng bước đến cầm lên xem thử.
Những tin nhắn cô ta cùng Đỗ Chính Nam trao đổi, một chữ cũng không thiếu.
Đến đây mặt mày của cô ta bắt đầu tái xanh, hai tay có chút run rẩy.
" Tư Hàn, những cái này không phải thật, chị sẽ không làm như vậy! Em cũng biết chị và Vũ Đình không có thù oán, tại sao chị lại hại cô ta chứ? Những thứ này đều là giả, có người muốn hãm hại chị!" Cô ta nhanh chóng nhập vai, bắt đầu rưng rưng nước mắt nói.
Vệ Tư Hàn nhíu đôi lông mày nhìn cô ta, hắn thừa biết khả năng diễn xuất của Tần Lam thuộc hàng chuyên nghiệp.
Vài giọt nước mắt này đối với cô ta không thành vấn đề, chỉ cần nhập tâm một chút, muốn bao nhiêu nước mắt mà chẳng được.
" Tôi đã tìm người tra cả rồi, chị không cần phải diễn trước mặt tôi làm gì đâu! Tần Lam, bao nhiêu người chị không chọc, lại nhắm vào cục vàng của Lục Thần Vũ, chị có phải quá ngu ngốc rồi không? Nếu như chị không phải người thân của tôi, sợ là bây giờ chị không đứng ở đây được rồi!" Vệ Tư Hàn nghiêm giọng lên tiếng, hắn phát mệt với cô ta rồi.
" Chị không bao giờ làm những chuyện này! Tư Hàn, em phải tin chị!" Cô ta chạy đến, nắm lấy cánh tay của Vệ Tư Hàn nói.
" Tần Lam, bây giờ chị không còn đường để lui nữa rồi! Lục Thần Vũ đã đến tìm tôi, vậy nên tôi cũng không giúp được chị!" Vệ Tư Hàn thở dài đáp.
" Không, Tư Hàn! Chúng ta là chị em mà, em nhất định phải giúp chị!" Tần Lam bị dọa đến rồi, cô ta điên cuồng lắc đầu nói.
Nếu như không có Vệ Gia giúp đỡ, thì cho dù cô ta có là ảnh hậu, cũng sẽ dễ dàng bị Lục Thần Vũ làm cho biến mất khỏi giới giải trí.
" Vô ích thôi! Chị đã động đến vảy ngược của Lục Thần Vũ, thì phải chuẩn bị tâm lý khi hắn nổi cơn thịnh nộ chứ! Bây giờ nếu chị ngoan ngoãn thành thật khai báo, có lẽ nó hắn sẽ nể tình mà ra tay nhẹ một chút!" Vệ Tư Hàn lạnh nhạt hất tay cô ta ra, hắn chỉnh trang lại áo sơ mi của mình nói.
Tần Lam cơ thể không đứng vững nổi, cô ta ngã ngồi xuống đất, ánh mắt thất thần.
Mất hết rồi, sự nghiệp của cô ta sẽ nhanh chóng tiêu tan đi.
Dù không có sự hỗ trợ của Lục Gia, nhưng với một ảnh hậu như cô ta, Lục Thần Vũ vẫn có thể dễ dàng mà xử lý.
Không muốn đứng đây nhìn cô ta thêm nữa, Vệ Tư Hàn lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, để lại Tần Lam như kẻ mất hồn ở đó.
Hắn lái xe đến chỗ của Lục Thần Vũ, xe nhanh chóng dừng lại trước một hộp đêm lớn.
Đây cũng là một trong những nơi Lục Thần Vũ quản lý, hơn một nửa hộp đêm ở thành phố Nam Vương, đều là của hắn.
" Này Lục Thần Vũ, hôm nay làm ăn thế nào rồi?" Vệ Tư Hàn bát cao âm thanh hỏi, trong tiếng nhạc xập xình đến chói tai.
" Tiền vô như nước!" Lục Thần Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, trầm giọng trả lời.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, cũng khiến Vệ Tư Hàn câm nín.
" Lúc nãy Tần Lam vừa đến tìm tôi, bây giờ cậu muốn xử lý chị ấy thế nào đây?" Vệ Tư Hàn ngồi cạnh Lục Thần Vũ, hắn nghiêm túc hỏi.
Dù gì Tần Lam cũng là chị họ của hắn, ít nhất hắn cũng không thể để cô ta quá xấu mặt.
" Không phải lần trước cậu nói sẽ cho tôi câu trả lời à? Bây giờ còn đến hỏi tôi, là muốn chết sao?" Lục Thần Vũ liếc mắt nói.
" Haizzz, tôi biết là chị ta sai rồi! Nhưng cậu có thể nể tình chúng ta là bạn, nương tay một chút được không?" Vệ Tư Hàn ngại ngùng nói, hắn biết yêu cầu này thật quá đáng, nhưng hắn cũng hết cách rồi.
Lục Thần Vũ buông ly rượu trên tay xuống, hắn nhàn nhạt nhìn Vệ Tư Hàn, gương mặt không có xúc cảm.
Nhưng là nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của Vệ Tư Hàn, hắn cũng biết tên này đang rất khó xử.
Lục Thần Vũ di chuyển tầm mắt, hắn nhìn những người đang nhảy nhót bên dưới sàn nhảy hồi lâu, rồi mới lên tiếng.
" Thôi vậy, dù sao Vũ Đình cũng chưa bị tổn thương, tôi sẽ nhẹ tay với cô ta chút đỉnh! Cậu bảo cô ta tự rời khỏi giới giải trí đi, từ giờ về sau tốt nhất đừng để tôi thấy cô ta nữa! Nếu không, tôi sẽ đổi ý đấy!" Lục Thần Vũ nói xong, lại cầm ly rượu lên uống cạn.
Điều bây giờ hắn lo là làm sao để dỗ dành Vũ Đình, từ lúc đưa cô về đến giờ, cho dù hắn nhắn tin hay gọi điện, cô đều không bắt máy.
Hắn cảm thấy rất đau đầu a.
Sau khi hắn uống rượu với Vệ Tư Hàn, lại vội vàng lái xe đi tìm Vũ Đình.
Hắn chạy một mạch đến Vũ Gia, rồi liên tục gọi điện thoại cho cô.
Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm rồi, hắn là muốn cô phát điên mà.
Nhìn điện thoại cứ reo không ngừng nghỉ, Vũ Đình đành phải bắt máy.
" Lục Thần Vũ, anh bị điên sao? Đừng có gọi cho em nữa!" Cô nói xong, còn đang tính tắt máy, thì hắn lại kêu lên.
" Đình Đình,...anh đang ở trước nhà em! Nếu em còn không xuống,...anh sẽ bấm chuông..." Hắn say khước nói.
" Cái tên ngốc này, anh lại uống rượu sao?' Vũ Đình thấy hắn lè nhè, liền nhận ra hắn đang say.
" Tại em...!không quan tâm anh...cho nên anh mới uống đó...Vũ Đình, anh và Lã Ninh đã không còn gì hết...anh bây giờ...chỉ yêu em..." Lục Thần Vũ cố gắng đáp, hắn đây là muốn ăn vạ cô mà.