Âu Dương Tư Thần bộ dáng điềm tĩnh bước vào, anh đến trước mặt Hàn Mặc Phong, lạnh giọng hỏi hắn." Ngươi biết đây là ai không?" Kèm theo đó là hình ảnh của Âu Dương Thiên Khải.
Hàn Mặc Phong chậm rãi đưa đôi mắt sưng tím lên nhìn anh, hắn vậy mà lại nở một nụ cười." Ông ta sao? Âu Dương Tư Thần, ngươi không phải rất uy quyền sao? Tự mình điều tra đi, đến tìm ta làm gì?" Hắn khó nhọc trả lời anh, âm thanh cợt nhã và khiêu khích.
" Bốp!" Lại là một cú đấm mạnh, Hàn Mặc Phong ngã lăn trên sàn nhà bẩn thỉu.
" Ta không đến đây chơi đùa cùng ngươi! Nói, ông ta là ai?" Âu Dương Tư Thần giọng nói bắt đầu lớn hơn, ánh mắt như đang đe doạ con mồi nằm trên đất.
" Ha, cho dù ngươi có đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói!" Hàn Mặc Phong cười như điên như dại trả lời.
" Thú vị đó! Nhưng ta sẽ không đánh chết ngươi đâu, cứ chờ mà xem!" Âu Dương Tư Thần bộ dáng lười biếng đứng lên, anh xoay người đi ra ngoài.
" Âu Dương Tư Thần, ta thật mong chờ lúc ngươi biết được ông ta là ai! Hahaha, chắc là sẽ bất ngờ lắm!" Hàn Mặc Phong lớn giọng nói với theo.
Cánh cửa vừa đóng lại, bên ngoài đã nghe một tiếng thét lớn, đến nỗi tê rần cả người, Hàn Mặc Phong lúc này lại là bị tra tấn.
Âu Dương Tư Thần quay trở lại bệnh viện, anh biết ở lại cũng sẽ không thu được tin tức gì, cứ từ từ cho người điều tra sau vậy.
Lạc Ninh Hinh thức dậy đã là hoàng hôn, cô mệt mỏi ngồi dậy sau giấc ngủ dài.
Nhìn bầu trời màu tím bên ngoài cửa sổ, cô lại thấy hiu quạnh, không có Âu Dương Tư Thần ở đây, cô sợ hãi kêu lên.
" Tư Thần! Anh ở đâu vậy? Tư Thần!" Là do cô vẫn còn sợ, xem ra tâm lý của cô vẫn là bị ảnh hưởng không nhẹ.
" Anh ở đây! Không sao hết, anh ở đây!" Âu Dương Tư Thần từ bên ngoài vội vàng chạy vào trong, anh ôm lấy cô vỗ về.
" Em cứ tưởng anh lại biến mất rồi!" Cô ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh mà nức nở.
" Không có! Anh không đi đâu cả! Lần sau anh nhất định sẽ không bỏ lại em một mình nữa!" Anh nhẹ hôn lên trán cô nói.
Những ngày tiếp theo vẫn như thế, Lạc Ninh Hinh bám lấy anh không rời, mà sau đó cô vẫn là được gặp bác sĩ để điều trị tâm lý bất ổn của mình.
Ở thành phố Nam Vương, chuyện Lạc Ninh Hinh bị bắt đi Lâm Gia không hề hay biết, bởi vì Âu Dương Tư Thần che đậy rất kỹ.
Lê Như Nhã vẫn ngày ngày đến dinh thự Tulip, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô.
Bà ấy còn nghĩ rằng, Lạc Ninh Hinh là vì muốn trốn mình nên mới không xuất hiện.
Hôm nay cũng vậy, tài xế lại đưa Lê Như Nhã đến trước cửa dinh thự, nó đã hình thành một thói quen với bà ấy rồi.
Trời dần đổ bóng, nhưng bà ấy vẫn chưa nhìn thấy Lạc Ninh Hinh.
" Phu nhân, đến giờ về rồi ạ!" Tài xế nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi lên tiếng nói.
" Chờ một chút nữa!" Lê Như Nhã không muốn, đã lâu rồi bà ấy không nhìn thấy con gái, trong lòng rất nhớ Lạc Ninh Hinh.
Đột nhiên từ trong dinh thự, một nữ hầu ôm một đứa trẻ hớt hải chạy ra ngoài, mặt mày sợ đến trắng bệch.
Cô ấy loay hoay không biết nên làm thế nào, bởi vì Tiểu Duệ đột nhiên khóc lại còn nôn mửa, mà Hạ quản gia lại đi ra ngoài chưa về.
Lê Như Nhã tò mò, bà ấy mở cửa xe đi xuống, bước đến chỗ nữ hầu, nhìn thấy đứa trẻ trên tay nữ hầu đang khóc lớn, bà ấy lo lắng nên vội hỏi." Đứa trẻ bị làm sao vậy? Khóc như thế này thật không ổn rồi!"
" Lên xe đến bệnh viện thôi!" Bà ấy lại nói thêm.
Nữ hầu lúc này cũng không nghĩ gì nhiều, cô ấy ôm Tiểu Duệ cùng Lê Như Nhã lên xe đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra cho đứa bé, họ mới biết là bị ngộ độc sữa, nên mới có tình trạng này xảy ra.
Cũng may là được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
" Ơn trời, tiểu thiếu gia không sao rồi!" Nữ hầu mừng rỡ kêu lên.
Mà Lê Như Nhã cả buổi đều nhìn ngắm Tiểu Duệ, đứa trẻ cũng cho bà ấy một cảm giác quen thuộc." Thật đáng yêu!" Bà ấy nhịn không được mà nói.
Hạ quản gia trở về nhà, ông ấy nhận được tin liền lập tức cùng Vệ Tư Hàn đến bệnh viện, khỏi phải nói cũng biết ông ấy hoảng sợ đến mức nào.
" Tại sao tiểu thiếu gia lại ngộ độc sữa?" Ông ấy trừng mắt hỏi nữ hầu.
" Chuyện này tôi cũng không biết nữa! Buổi chiều tiểu thiếu gia đột nhiên nôn ói, lại còn tiêu chảy, tôi gọi cho Hạ quản gia không được, nên mới ôm tiểu thiếu gia ra ngoài.
May mà có phu nhân đây giúp đỡ, nếu không tôi cũng không biết làm sao?" Nữ hầu rơm rớm nước mắt đáp.
Mắt nhìn đến Lê Như Nhã, Hạ quản gia cũng không còn trách mắng nữ hầu nữa." Lâm phu nhân, hôm nay quả thật rất cảm ơn bà!" Ông ấy cúi đầu nói.
Lần này ông ấy trở về phải xem lại tình hình bảo vệ ở Dinh thự Tulip rồi, Tiểu Duệ bị như thế này, nhưng bảo vệ của dinh thự lại chẳng thấy đâu.
Lúc nguy cấp vậy mà phải nhờ đến người ngoài đưa đi, Âu Dương Tư Thần mà trở về ông ấy cũng không biết nên nói thế nào.
" Hạ quản gia, đứa trẻ này là con của Ninh Hinh có đúng không?" Lê Như Nhã đột nhiên xen vào hỏi.
" Đúng vậy Lâm phu nhân! Nhưng bà hỏi chuyện này để làm gì?" Hạ quản gia cũng không thể giấu giếm, nên đành nói thật.