Lê Như Nhã nghe đến đây sắc mặt vô cùng vui vẻ, hóa ra đứa trẻ dễ thương này là cháu ngoại của mình." Không có gì! Bởi vì nhìn đứa bé rất giống Ninh Hinh, nên tôi tò mò hỏi một chút!" Bà ấy vẫn dịu giọng trả lời.
Cũng đúng thôi, bây giờ bà ấy đâu có tư cách gì, Lạc Ninh Hinh vốn vẫn không chịu nhận lại Lâm Gia cơ mà.
" Lâm phu nhân, bây giờ cũng đã trễ rồi, bà vẫn là nên về đi thôi! Có tôi ở đây lo là đủ rồi, không làm phiền bà thêm nữa!" Hạ quản gia nở nụ cười công nghiệp lên tiếng, ông ấy cũng biết Âu Dương Tư Thần không thích những người này, vẫn là nên giữ khoảng cách với bọn họ.
Lê Như Nhã có chút tiếc nuối, bà ấy vẫn muốn ở lại thêm một lát, nhưng nhìn vẻ mặt của Hạ quản gia, bà ấy cũng hiểu mình nên đi rồi." Vậy tôi về trước đây! Tạm biệt ông!" Lê Như Nhã mỉm cười thanh tao đáp, dù trên mặt đã chi chít nếp nhăn, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp quý phái của bà ấy.
Lê Như Nhã luyến tiếc ngoái nhìn Tiểu Duệ một lát, rồi bà ấy mới chầm chậm đi ra ngoài.
Hạ quản gia nhìn bà ấy, rồi lại thở dài.
Giá như lúc trước Lâm Gia không đối xử tàn nhẫn với Lạc Ninh Hinh, thì bây giờ kết cục đã khác rồi.
Hạ quản gia sắp xếp cho người đưa Tiểu Duệ trở về dinh thự, sau sự cố bị Hàn Mặc Phong bắt đi, thì bên ngoài quả thật không hề an toàn.
Sau khi thu xếp xong chuyện của Tiểu Duệ, ông ấy lại bắt đầu tra hỏi nữ hầu trong nhà, tìm xem nguyên nhân đứa trẻ bị ngộ độc sữa.
Thật may mắn sự việc lần này không đến từ kẻ thù, mà là do một nữ hầu tham lam, cô ta đã lén tráo đổi sữa của đứa trẻ để mang về nhà, nên mới xảy ra cớ sự này.
" Con người bây giờ thật là hết thuốc chữa mà! Đến sữa của trẻ em mà cũng không tha!" Hạ quản gia thở dài nhìn người phụ nữ bị cảnh sát lôi đi, đây là hình phạt thích đáng cho cô ta.
Ngoài việc xử lý nữ hầu, Hạ quản gia cũng chấn chỉnh lại đội bảo vệ.
Nói đúng hơn là ông ấy đã thay đổi toàn bộ, vì không muốn chuyện này tiếp diễn thêm một lần nào nữa.
Một tuần sau, Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Tư Thần cùng nhau trở về, khi vết thương của cô đã ổn hơn.
" Bảo bối, có mệt không? Uống chút nước đi!" Âu Dương Tư Thần ngồi bên cạnh lo lắng cho cô từng chút một, nhanh tay đưa nước cho cô uống.
Lạc Ninh Hinh nhận ly nước uống một ngụm nhỏ, trong lòng cô vô cùng phấn khích, vì chỉ vài tiếng nữa thôi là cô có thể gặp lại con trai của mình." Tư Thần, Tiểu Duệ giống anh hay là giống em!" Cô tò mò hỏi anh.
" Giống cả hai chúng ta! Em có biết mình đã sinh ra một đứa rất đáng yêu hay không? Ai nhìn cũng đều thích!" Anh mỉm cười trả lời cô.
" Thật mong chờ!" Lạc Ninh Hinh trong lòng ấm áp nói.
Trong đầu cô lúc này lại nghĩ đến một người, là Lê Như Nhã, cô giống như cũng trải qua cảm giác của bà ấy rồi đi.
" Tư Thần, em muốn tha thứ cho Lâm Gia!" Cô đột nhiên thấp giọng lên tiếng, ánh mắt ngây thơ nhìn anh.
" Trước đây anh đã nói rồi! Cho dù em quyết định như thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em!" Âu Dương Tư Thần không bất ngờ, anh cũng hiểu suy nghĩ của cô, khi phải rời xa con của mình một tháng trời.
Mà một tháng này đối với cô dằn vặt như là mười năm, cô dĩ nhiên sẽ đồng cảm với người làm mẹ như Lê Như Nhã.
" Chỉ là cũng không cần vội! Chờ thời điểm thích hợp một chút lại nói!" Lạc Ninh Hinh nói thêm.
Chuyên cơ hạ cánh ở thành phố Nam Vương đã là mười giờ đêm, xe nhanh chóng đưa hai người trở về dinh thự Tulip.
Lạc Ninh Hinh đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, nơi này mới chính là nhà của cô.
Trong lòng cô thầm cảm tạ trời đất, vì có thể cho cô quay về nơi này.
" Nam Vương vẫn là tốt nhất!" Cô nở nụ cười nhẹ lên tiếng cảm thán.
Hạ quản gia và người hầu đã đứng bên ngoài chờ sẵn, vừa thấy hai người trở về, ông ấy liền không cầm được nước mắt.
Một tháng trời phải nhìn Tiểu Duệ khóc ngất vì khát sữa và hơi ấm của mẹ, ông ấy đã rất đau lòng.
Cuối cùng cô đã có thể an toàn về nhà, nơi này sẽ nhanh chóng rộn ràng tiếng cười.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân! Mừng hai người trở về!" Hạ quản gia với đôi mắt vẫn đục nhìn hai người dịu dàng nói.
" Hạ quản gia, gặp lại ông thật tốt!" Lạc Ninh Hinh rưng rưng nước mắt ôm lấy ông ấy.
Đối với cô, Hạ quản gia từ lâu đã giống như cha của mình rồi.
Dinh thự Tulip hôm nay đã không còn ảm đạm nữa, mọi người đều rất vui vẻ.
" Hạ quản gia, Tiểu Duệ đang ở đâu?" Lạc Ninh Hinh đã nhớ con lắm rồi, cô không chờ được nữa mà hỏi.
" Tiểu thiếu gia bây giờ đang ngủ trong phòng của Thiếu gia và thiếu phu nhân!" Hạ quản gia cung kính trả lời.
Lạc Ninh Hinh liền tức tốc chạy lên phòng, cô đứng bên ngoài kiềm nén cảm xúc lại, rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào, vì không muốn làm con trai thức giấc.
Bên trong chiếc nôi lớn, Tiểu Duệ đang nằm ngủ say giấc, cái miệng nhỏ không ngừng chóp chép.
Hai cái má phúng phính làm người ta chỉ muốn cưng nựng.
" Con trai, mami về rồi đây!" Lạc Ninh Hinh vỡ òa trong hạnh phúc, cô giơ tay chạm vào gương mặt khả ái của Tiểu Duệ nói khẽ.