Phía Âu Dương Tư Thần, không khí càng lúc càng căng thẳng, xe của cả hai bắt đầu chạy đến những nơi địa hình hiểm trở.
Đôi mắt anh nghiêm túc nhìn về phía trước, không một động tác thừa mà nhấn ga và xoay vô lăng.
Simon cũng đuổi theo sát nút, cảnh tượng làm người khác có chút nghẹt thở.
Nắng đã tắt từ lâu rồi, bóng đêm dần chiếm lấy thành phố, tầm nhìn hạn hẹp lại khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn.
Nhưng Âu Dương Tư Thần chưa bao giờ lùi bước, anh vẫn luôn hướng về đích đến.
" Rầm!" Một âm thanh lớn vang lên, xe của Âu Dương Tư Thần bị tông mạnh vào phía sau, là do tên Simon kia làm.
" Khốn kiếp!" Anh nhíu mày lãnh khốc nói, nhưng ngay sau đó liền đưa xe trở về đường đua.
" Này, xin lỗi nhé! Tôi lỡ chân ấy mà!" Hắn tiến về phía trước chạy song song với Âu Dương Tư Thần, rồi dùng giọng châm chọc hét lớn.
" Lỡ chân? Được rồi, nếu ngươi thích lỡ chân như vậy, thì ta sẽ chiều theo ý của ngươi!" Anh dùng đôi mắt của mãnh thú nhìn về phía hắn, âm thanh lạnh lẽo nói từng chữ.
Có điều bên ngoài quá ồn, Simon không thể nghe anh nói được điều gì, hắn vẫn vui vẻ lái xe.
Cả đoạn đường dài hắn không ngừng làm khó Âu Dương Tư Thần, đôi lúc còn khiến anh mất lái, muốn đâm thẳng xuống vực sâu.
Thế nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh trước mọi tình huống, chỉ là không hiểu tại sao anh lại chưa chịu đáp trả tên khốn này.
Những trò chơi xấu của hắn mỗi lúc lại càng nguy hiểm hơn.
Bên ngoài, Khương Bạc đã đến chi viện, theo sau hắn còn có không ít người, bọn họ chia nhau ra hành động.
Bởi vì Âu Dương Thiên Khải cho người canh gác khắp nơi, muốn vào trong thì phải xử lý hết bọn chúng.
" Nanh Sắt, tôi và anh chia ra hai đội! Tôi hướng Đông, anh hướng Tây, những người còn lại sẽ ở ngoài yểm trợ!" Khương Bạc nhìn Nanh Sắt chỉ đạo.
Rất nhanh hai đội nhỏ men theo đường mòn đi vào.
Bởi vì bây giờ trời tối, chỉ có vài ánh đèn đường, nên cũng có thể dễ dàng tránh đi ánh mắt của bọn người canh gác kia.
Với kỹ năng của bọn họ, rất nhanh liền tiếp cận được trường đua, người của Âu Dương Thiên Khải lần lượt ngã xuống.
" Phập!" Một âm thanh nhẹ nhàng, lại một tên nữa bị xử lý.
" Đúng là một lũ yếu ớt!" Khương Bạc ném ánh mắt khinh thường nhìn những thi thể bên dưới nói.
Cùng lúc này, Âu Dương Thiên Khải đã nhận được tin tức bên dinh thự, người của ông ta đã thua hoàn toàn.
" Sao bọn chúng lại có thể về đây nhanh như vậy? Người chúng ta sắp xếp ở bên Pháp cũng thua rồi sao? Âu Dương Tư Thần làm thế nào mà lợi hại vậy chứ?" Hải Quỳ chấn động, người cử đến dinh thự là những kẻ tinh anh của Shield, hạ gục nhanh như vậy cũng mất mặt quá đi.
" Hừ, thằng nhãi này cũng không tồi! Ta nghĩ là ba tháng này nó cũng chuẩn bị cả rồi, xem ra là ta đã quá xem thường nó!" Âu Dương Thiên Khải bộ dáng hơi kinh ngạc nói.
" Tiếp theo chỉ có thể liều chết với bọn chúng thôi! Hắc Dực, nếu như có gì không ổn, ông hãy đi trước, tôi và mọi người sẽ ở lại cản trở bọn chúng!" Hải Quỳ bắt đầu thấy lo lắng, hơn nửa kế hoạch đều bị phá rồi.
" Hải Quỳ, cho người canh phòng bên ngoài cẩn thận vào! Người của Âu Dương Tư Thần sắp đến đây rồi! Ta cũng không phải kẻ tham sống sợ chết, chuyện này ta cũng đã có tính toán.
Nếu không thể sống sót rời khỏi đây, thì ta sẽ kéo Âu Dương Tư Thần chết chung!" Ánh mắt ông ta sâu thẳm trả lời, ông ta nào là dạng người giống Hàn Mặc Phong kia.
Nói rồi Âu Dương Thiên Khải nở nụ cười lạnh lẽo, ông ta dù gì cũng là một lão cáo già, để có thể đi đến danh vọng ngày hôm nay, có chuyện gì mà chưa làm qua đâu.
Ông ta cũng ở cái tuổi trên đầu hai thứ tóc rồi, trong người cũng mang bệnh nan y, sống chết bây giờ với ông ta chẳng có nghĩa lý gì cả.
" Hắc Dực lão, người của Âu Dương Tư Thần đã đến rồi! Bọn chúng đã xử hết những người cánh gác, bây giờ đang hiên ngang tiến thẳng vào đây!" Một tên đàn em chạy vào thông báo.
" Đến nhanh vậy sao? Xem ra ta đã đoán không sai, nếu đã đến bước này thì phải đánh thôi!" Âu Dương Thiên Khải nhàn nhã đứng lên nói, ông ta lấy một khẩu súng màu đen trong cặp nhỏ ra.
" Rầm!" Cửa phòng bất ngờ bị đạp tung, Khương Bạc vào trong quan sát, nhưng nơi này lại chẳng có ai.
" Đoàng, Đoàng, Đoàng!" Tiếng súng lại vang lên, lần này người của hắn đã trúng đạn.
Xem ra bọn người Âu Dương Thiên Khải đã trốn đi, rồi tìm chỗ nấp mà phục kích bọn họ.
" Mọi người mau tản ra đi! Cúi xuống, đừng để kẻ địch phát hiện!" Khương Bạc nhanh chân nấp sau cánh cửa, hắn lớn tiếng kêu lên.
Hàng loạt viên đạn vô tình lại không ngừng bắn đến như một cơn mưa, nhưng người không kịp thời chạy đi đều trúng đạn ngã xuống.
Thoáng chốc người của Âu Dương Tư Thần bị hạ đi không ít, máu tươi tanh nồng chảy đầy sàn nhà.
" Cmn, là do mình quá sơ suất!" Khương Bạc tức tối trách bản thân quá manh động, dẫn đến tình trạng như thế này.
Lúc này mưa đạn cũng dừng lại, nhóm người của Nanh Sắt đã phát hiện ra nơi của bọn người kia.
Bọn họ lập tức chống trả, mà xả súng về phía bọn chúng.
Khung cảnh lại rơi vào tình thế hỗn loạn, cả hai bên đều thiệt hại rất nhiều người.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, cuộc chiến này vẫn chưa thể kết thúc bây giờ.