Âu Dương Tư Thần bởi vì có tiếng kêu của Khương Bạc mà đã tìm được đến nơi, anh đảo mắt tìm kiếm, nhưng không gian lúc này lại cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng, và âm thanh xì xào của lá cây.
" Sột Soạt!"
Nghe thấy âm thanh lạ, anh liền xoay người lại tìm kiếm, nhưng hóa ra chỉ là một con chuột.
Nó đang đi kiếm ăn ở gần đây, và nơi nó tìm chính là chỗ Khương Bạc đang nằm bất động.
" Khương Bạc, cậu làm sao vậy!" Âu Dương Tư Thần nhìn thấy cơ thể hắn đầy máu tươi, liền vội vàng chạy đến.
" C...Cửu ca, anh đến rồi! Xin lỗi,...em không xử lý được ông ta!" Hắn nghe thấy giọng của anh, liền thều thào nói.
" Cậu bị ngốc sao? Âu Dương Thiên Khải là ai? Một mình cậu có thể đối phó à?"
" Cũng không biết nữa, chắc là em ngốc thật!"
Âu Dương Tư Thần lúc này đây mới nhìn xuống, anh thấy hai tay của Khương Bạc máu chảy rất nhiều." Tay của cậu?"
" Chắc là sau này em sẽ không thể giúp anh chiến đấu được nữa rồi!" Hắn gượng cười đáp.
Âu Dương Tư Thần sắc mặt trầm xuống, sự phẫn nộ của anh lúc này đã bốc lên dữ dội.
Ngay lúc này anh chỉ muốn giết Âu Dương Thiên Khải, để có thể trả thù.
" Cậu yên tâm! Cho dù có phải trả giá thế nào, tôi cũng sẽ không để cậu phải tàn phế đâu!"
Âu Dương Thiên Khải đang ẩn nấp sau gốc cây đều nghe thấy cả, ông ta cũng muốn biết Âu Dương Tư Thần có thể làm gì được mình đây, với liều thuốc kích thích kia, ông ta bây giờ chẳng cần phải e dè gì nữa.
Lợi dụng lúc Âu Dương Tư Thần mất cảnh giác, ông ta chậm rãi bước ra, cầm hung khí tiến về phía của anh.
" Cửu ca, cẩn thận!" Khương Bạc nhìn thấy, hắn lập tức dùng hết sức lực kêu lên.
Âu Dương Tư Thần nhanh chóng xoay người lại, anh mạnh mẽ đá bay con dao trên tay ông ta.
Âu Dương Thiên Khải theo phản xạ lùi về sau hai bước, ông ta nở nụ cười quỷ dị." Cháu trai, lại gặp nhau rồi!"
" Đừng có gọi tôi là cháu trai, tôi cảm thấy kinh tởm lắm!"
" Dù gì chúng ta cũng là người của Âu Dương Gia, dòng máu chảy trong người là không thể phủ nhận được!"
" Ông câm miệng lại ngay cho tôi! Âu Dương Gia không có người mang lòng dạ quỷ dữ giống như ông! Âu Dương Thiên Khải, đến đây là hết rồi.
Hôm nay tôi sẽ lấy cái mạng của ông bồi tội cho cả dòng họ Âu Dương!"
" Nếu mày làm được thì cứ tiến lên đi! Tao cũng mệt mỏi lắm rồi, giả vờ như thế này tao cũng không thấy thoải mái lắm đâu!" Ông ta thu lại nụ cười trên môi, trừng mắt nhìn anh nói.
" Cửu ca, ông ta...!dùng thuốc kích thích! Anh phải cẩn thận, đừng nên xem thường ông ta!" Khương Bạc giọng ngắt quãng báo cho anh biết.
" Cậu đừng lo, tôi sẽ không thua ông ta!"
Anh đi đến cúi xuống nhặt lấy con dao vừa rơi xuống đất, cẩn thận ngắm nghía nó." Dao tốt đấy!"
Vừa nói xong, hai người liền lao vào nhau phân cao thấp.
Quả nhiên loại thuốc kia không thể xem thường, sức mạnh của Âu Dương Thiên Khải càng lúc càng mạnh, ông ta có thể dễ dàng đỡ được đòn của Âu Dương Tư Thần.
" Bốp! Bốp!" Không gian lúc này giống như chỉ dành cho hai người họ mà thôi, hơi thở dồn dập hòa cùng âm thanh va chạm lạnh lẽo.
Chẳng hiểu sao lúc này bầu trời đột nhiên nổi lên giông gió, lá cây đung đưa xào xạc, khiến người nghe cảm thấy rùng mình.
Sấm chớp lại đùng đùng nổi lên, chỉ chút nữa thôi, nơi này sẽ đổ mưa.
" Ầm!" Âu Dương Tư Thần lợi dụng sơ hở một cước đá vào bụng của Âu Dương Thiên Khải, làm ông ấy ngã lăn trên đất.
" Hừ, đấm đá cũng được đấy chứ!" Ông ta vẫn bình thản nói, dường như ông ta chẳng cảm thấy đau chút nào.
Ông ta bật dậy, rồi lại xông đến chỗ Âu Dương Tư Thần.
Lần này chẳng hiểu làm thế nào mà sức lực của ông ta lại mạnh hơn nữa, một đấm vào bụng đã làm anh đau đến hô hấp cũng không thông.
" Hự!" Anh khẽ đau đớn kêu lên.
" Loại thuốc này thật lợi hại, chỉ mới tiêm hai ống mà ta đã cảm thấy tràn trề sức lực rồi, đúng là thuốc tốt mà!" Âu Dương Thiên Khải đắc ý nói.
Đúng vậy, lúc nãy ông ta lại tự tiêm vào cơ thể mình thêm một ống thuốc, và bây giờ là lúc nó phát huy tác dụng.
Chẳng mấy mà Âu Dương Tư Thần lại thất thủ, anh bị ông ta đè bẹp dưới đất, bóp lấy cổ siết chặt.
" Lúc nãy mày rất mạnh miệng mà, bây giờ trông thật đáng thương! Lúc tao giết chết cả Gia tộc Âu Dương, ba mày cũng có bộ dáng đáng thương như vậy đấy!"
" Tất cả đều chết hết rồi, tại sao mày cứ cố mà sống để làm gì? Âu Dương Tư Thần, để tao tiễn mày một đoạn nhé! Ba mẹ, còn có em gái chưa chào đời của mày, bọn chúng đang chờ mày ở dưới!"
" Khốn kiếp! Tôi sẽ giết chết ông!" Âu Dương Tư Thần căm thù mà rống lên, từng lời nói của ông ta như mũi dao nhọn đang khoét vào tim anh.
Hai tay anh nắm chặt tay của ông ta, nhưng dường như không thể đẩy ông ta ra được, sức lực này quá lớn.
Đột nhiên một cơn đau truyền đến, Âu Dương Thiên Khải sắc mặt trở nên tái xanh, tim ông ta đập nhanh." Chuyện gì thế này?" Ông ta kinh ngạc lên tiếng.
Lợi dụng ông ta mất cảnh giác, Âu Dương Tư Thần dùng tất cả sức lực hất văng ông ta ra ngoài, anh cũng vội vàng đứng lên.
" Rào, Rào!" Lúc này mưa bắt đầu rơi nặng hạt, mỗi một giọt nước rơi trúng da thịt cũng làm anh đau rát.