Tang lễ của Jason được làm trang trọng, nhưng không có quá nhiều người biết chuyện này, chỉ có một vài người thân quen đến đưa tiễn.
Chỉ mới vài ngày mà cả Williams và Layla đều hốc hác, hai người họ xuống sắc trông thấy rõ.
Nhìn vào di ảnh của đứa trẻ, lòng bà ấy quặn thắt, không nghĩ đến con trai lại bạc mệnh như thế.
Những người đến viếng phải an ủi bà ấy, giúp bà ấy vơi bớt nỗi đau này.
" Layla, ăn chút gì đó đi, cả ngày nay em đã không ăn gì rồi!" Williams lo lắng, ông ấy đưa cho Layla một chén cháo nóng.
" Em không đói! Cứ để ở đó trước đi!" Bà ấy lắc đầu từ chối, tâm trạng lúc này làm sao nuốt trôi được đây.
" Hừm, con cũng không muốn thấy em như thế này đâu! Ráng ăn chút đi!" Ông ấy thở dài nói.
Đang lúc hai người họ rầu rĩ, thì Lục Thần Vũ và Âu Dương Tư Thần đến viếng, hai người còn dẫn mấy đứa trẻ đến cùng.
Bởi vì Minh Nhật còn phải ở phòng điều trị đặc biệt, cho nên cậu bé vẫn chưa thể đến cảm ơn hai vợ chồng.
" Đây là?" Layla nhìn thấy những đứa trẻ, bà ấy bất ngờ hỏi.
" Layla phu nhân, những đứa trẻ đến đây vì muốn đến cảm ơn hai vị, cũng như cậu bé Jason! Bởi vì nhờ có hai người, mà Tiểu Nhật mới có thể sống tiếp!" Lục Thần Vũ thấp giọng trả lời bà ấy.
" Vậy sao? Thật là đáng yêu! Bé gái này, dì có thể ôm cháu một chút không?" Layla nhìn Tiểu Nguyệt thì rất thích, bà ấy dang tay hỏi cô bé.
" Được a!" Cô bé vội vàng chạy đến ôm chầm lấy bà ấy, Tiểu Nguyệt biết anh trai là do hai người họ cứu sống, cho nên cô bé rất biết ơn hai người họ.
" Thật ngoan! Những cậu bé này cũng rất đáng yêu, thật giống Jason bé nhỏ của chúng tôi! Nếu như..." Nói đến đây, mắt bà ấy bắt đầu đỏ hoe.
" Dì à, bọn cháu sau này sẽ đến thăm dì thường xuyên, dì đừng khóc! Mami cháu nói khóc sẽ không tốt cho mắt, vậy nên di đừng khóc nữa nhé!" Tiểu Nguyệt ngây ngô nói, cô bé đưa tay lau nước mắt cho bà ấy.
" Được, được! Dì sẽ không khóc nữa!"
Những ngày sau đó, Lục Thần Vũ thường xuyên đưa Tiểu Nguyệt đến biệt thự của Williams.
Cô bé rất giỏi làm người khác vui vẻ, bởi vì thế mà cả Williams và Layla đều rất thích cô bé.
Mỗi lần Tiểu Nguyệt đến, hai người đều tiếp đãi bằng những món ngon và đồ chơi đắc tiền.
Cũng vì vậy mà họ dần vơi đi nỗi đau mất con, không còn quá đau khổ như lúc đầu nữa.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu bắt đầu ra tay, bọn họ cố tình kích động cổ đông của tập đoàn Lục Thị.
" Mọi người thấy cả rồi, bây giờ cổ phiếu không ngừng xuống dốc, chúng ta phải loại Lục Thần Lôi ra khỏi vị trí tổng giám đốc, trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn thế này! Mọi người hãy bỏ phiếu đi!" Lục Cảnh Diễn bộ dáng nghiêm trọng nói.
" Tôi thấy Phó giám đốc nói đúng, chúng ta nên loại cậu ta khỏi vị trí tổng giám đốc thôi! Không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được, cần phải giải quyết ngay!" Một vị đổng sự gật đầu tán thành.
Trong phòng họp bất ngờ bàn tán xôn xao, người vẫn muốn tiếp tục tin tưởng Lục Thần Vũ, người lại muốn đá hắn đi.
Thấy mọi người như vậy, Lục Cảnh Diễn vô cùng hài lòng.
" Vậy chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu, mọi người hãy suy nghĩ đi!" Ông ta mỉm cười lên tiếng.
Cuộc bỏ phiếu diễn ra chóng vánh, và không có mặt của Lục Thần Vũ.
Dĩ nhiên đa số đều nghiêng về Lục Cảnh Diễn, bọn họ tất nhiên sẽ chọn cái có lợi cho bản thân.
Cho dù hắn có hi sinh nhiều thế nào? Có mang về lợi ích khủng ra sao? Thì khi hắn phạm một lỗi lầm nào đó, người ta sẽ không chần chừ mà quay lưng về phía hắn.
Bốn năm qua, nhờ có Lục Thần Vũ, mà Lục Thị càng ngày càng phát triển.
Bọn họ đã hưởng rất nhiều lợi nhuận mà hắn mang về, bây giờ xảy ra chuyện, chỉ có vài ba người đứng về phía hắn mà thôi.
" Vậy là đã có kết quả, chờ khi Thần Lôi từ M quốc trở về, nó sẽ phải thu xếp bàn giao lại công việc!" Lục Cảnh Diễn nhận được kết quả mong muốn, ông ta hài lòng nói.
" Ai nói thằng bé sẽ trao lại quyền điều hành, ta không đồng ý!" Đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên, bọn họ đều kinh ngạc xoay lại nhìn.
" Chủ tịch!" Mọi người kinh ngạc kêu lên, đã lâu rồi bọn họ chưa gặp bà ấy.
" Mẹ! Sao người lại trở về?" Lục Cảnh Diễn nhìn thấy bà ấy liền hoảng hốt kêu lên, ông ta không ngờ bà ấy lại xuất hiện ngay lúc này.
" Hừ, ta không về thì ngươi sẽ làm loạn đến mức nào hả? Lục Cảnh Diễn, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!" Bà ấy hừ lạnh nói, tức giận gõ mạnh gậy xuống sàn.
" Mẹ, người bớt giận! Có chuyện gì chúng ta sẽ nói riêng, ở đây nhiều người như vậy không nên chút nào!" Ông ta dịu giọng đáp.
" Ngươi còn coi ta là mẹ sao? Nếu ta không trở về, ngươi có phải hay không muốn bức chết cháu trai của ta? Lục Cảnh Diễn, ngươi điên thật rồi, hai đứa trẻ là con ruột của ngươi, làm sao mà ngươi có thể ra tay với con mình hả? Ta thật đau lòng khi sinh ra một đứa nhẫn tâm như ngươi, thật khiến ta thất vọng mà!"
" Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con không hiểu!" Ông ta vội vàng muốn chối tội.
" Không hiểu? Ngươi tưởng những chuyện ngươi làm với Thần Vũ ta không biết? Còn muốn lừa bà già này sao?" Bà ấy tức giận nói, không chần chừ mà vung gậy đánh ông ta.