Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em FULL


Nghe những lời này mà Lucy thật sự chỉ muốn đấm Âu Dương Tư Thần mấy cái thật mạnh, người gì mà chẳng chừa cho người ta một chút mặt mũi nào.
" Hạo Hiên, anh mau nhìn xem, bảo bối tâm can của anh bị người ta ức hiếp kìa! Còn không mau về nhà mà sinh một đứa đi!" Khương Bạc háo hức nói.
" Im cái miệng vô duyên của cậu lại đi! Bản thân còn chưa kiếm được vợ kia kìa, còn ở đấy lo chuyện bao đồng!" Hạo Hiên liếc hắn khinh bỉ đáp.
" Ai nói là tôi không có vợ chứ? Cô ấy sắp đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi đó!" Khương Bạc hất hàm tự tin trả lời.
" Không biết ai xấu số mà gặp phải cậu nữa!" Mọi người tự động hô lên cùng lúc, ai nấy cũng không nhịn được mà bật cười lớn.
" Các người thật là quá đáng mà!" Hắn ấm ức gào lên.
Giữa lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Lạc Ninh Hinh cứ cảm thấy thiếu ai đó, hình như từ lúc về đến đây cô cũng ít gặp người này.
" Du Cảnh ở đâu rồi? Cậu ấy không đến à?" Cô nắm tay Âu Dương Tư Thần hỏi.
Anh còn chưa kịp trả lời cô, thì bên ngoài đang vang đến rất nhiều âm thanh, mà hình như là tiếng của Diệp Minh Châu thì phải.

Dáng người cô ấy đã không còn thon thả như trước, mà có phần hơi mập mạp một chút.

" Đã bảo anh phải đi sớm rồi, bây giờ trễ rồi có thấy không? Anh đúng là chậm chạp!"
" Minh Châu, em đi chậm thôi, em còn đang mang thai đó! Đi như thế lỡ không may ngã thì làm sao đây?" Du Cảnh xách bao bao, túi túi đi phía sau nói, không biết từ lúc nào hắn trở nên sợ vợ như vậy.
So với Âu Dương Tư Thần hay Lục Thần Vũ, thì hắn có vẻ nhanh gọn hơn rất nhiều.

Cách đây hai tháng hắn và cô ấy vừa mới tổ chức hôn lễ xong, và bây giờ còn chuẩn bị chào đón con đầu lòng.
Thật ra trước đó Diệp Minh Châu đã theo đuổi hắn rất lâu, nhưng hắn vẫn một mực từ chối cô ấy.

Và không thể chờ đợi thêm được nữa, cô ấy đành phải giăng bẫy Du Cảnh, để hắn phải chịu trách nhiệm với cô.
Nhờ sự giúp đỡ của Khương Bạc, sau khi hắn ta chuốc rượu cho Du Cảnh say mèm, thì đã mang hắn đến khách sạn.

Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, không ngờ chỉ một đêm mà cô ấy lại mang thai thật.

Trước sự thúc ép của Diệp Gia, Du Cảnh phải mang lễ vật đến hỏi cưới Diệp Minh Châu.
" Vừa nhắc tào tháo, tào tháo lại đến ngay! Chậc, chậc, còn đâu trợ lý chuyên nghiệp của A.D tập đoàn nữa!" Khương Bạc lại tiếp tục đi chọc ghẹo người khác.
" Haizzz, ít ra người ta đã kết hôn rồi, còn chuẩn bị sinh cả con! Còn cậu, nhìn lại mình xem!" Và Hạo Hiên vẫn không buông tha cho hắn.
" Hạo Hiên, cái đồ chết tiệt nhà anh! Tôi..."
" Cạch!"
" Có ngon mắng cục cưng của tôi thêm một lần nữa đi, tôi sẽ tặng cậu vài viên kẹo đồng!"
Khương Bạc chưa kịp nói hết lời, một họng súng đen ngòm đã ngắm vào đầu của hắn rồi.


Mà ánh mắt Lucy không đùa được đâu, cô ấy sẽ bắn thật đấy.

Hắn rụt rè ngồi xuống, cũng không dám lộn xộn nữa.
" Oaaa, bé gái của Ninh Hinh thật đáng yêu! Thật mong chờ con của mình sinh ra cũng đáng yêu thế này!" Diệp Minh Châu bế đứa trẻ lên, cô mỉm cười đùa nghịch với nó.
" Yên tâm đi, chắc chắn đứa bé sẽ xinh đẹp như cô! Thai nhi đã được bao nhiêu tháng rồi?" Lạc Ninh Hinh cũng đưa tay chạm vào bụng cô ấy hỏi.
" Được bốn tháng rồi, chúng tôi cũng vừa mới khám thai xong! Vậy nên mới đến đây trễ, thật là ngại quá!" Diệp Minh Châu cười đáp.
Mặc Vũ, Vệ Tư Hàn và Khương Bạc ngồi lặng thinh trên ghế, có ba người bọn họ là không có đôi có cặp thôi.
" Tôi cảm thấy hụt hẫng quá đi! Bọn họ đang rải cơm chó cho chúng ta đó, thật là quá đáng mà!" Vệ Tư Hàn nãy giờ im lặng cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
" Đúng là rất quá đáng!" Mặc Vũ cũng bồi thêm.
" Tôi miễn bình luận đi! Ở đây tôi rất nhỏ bé, lỡ lời một cái là súng liền nhắm vào đầu, đáng sợ quá đi!" Khương Bạc ủ rũ nói.
Nói thật thì bốn năm qua hắn vẫn chưa theo đuổi được Tử Vi, cô ấy chưa hề chấp,nhận tình cảm của hắn, mà chỉ xem hắn như một người bạn mà thôi.

Cho nên những lời nói sắp kết hôn lúc nãy, chỉ là do Khương Bạc bịa ra.

Ba người độc thân ngồi đó nhìn những người có đôi có cặp mà cảm thấy buồn, vậy là cả bọn lại rủ nhau đi uống rượu.

Mặc dù nói như thế, nhưng chỉ có Vệ Tư Hàn và Khương Bạc thi nhau uống mà thôi, còn Mặc Vũ chỉ uống lên một vài ly rồi dừng lại.
Ngồi cả buổi trời chỉ nghe thấy hai tên này nói nhảm, hắn liền đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Rửa tay xong, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, để đưa hai tên nhiều chuyện kia về.
Bất ngờ đứng trước mặt hắn lại là Vương Gia Kỳ, có lẽ cô cũng vừa uống rượu, nên hai má có hơi ửng hồng.
" Bác sĩ Mặc, đúng là anh thật rồi! Em có thể làm phiền bác sĩ một chút được không?" Cô ngại ngùng lên tiếng hỏi.
" Cô uống rượu sao? Sức khỏe không tốt, cho nên đừng có uống những thứ độc hại như vậy, có thời gian đến bệnh viện tôi giúp cô kiểm trả sức khỏe!" Bệnh nghề nghiệp của Mặc Vũ rất nặng, hắn thấy cô uống rượu thì rất không hài lòng, bởi vì hắn biết rõ sức khỏe cô thế nào.
" Không phải bác sĩ cũng đến đây để uống rượu sao? Bác sĩ có thể đừng lúc nào cũng nói về sức khỏe của em được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận