Vương phu nhân không thèm để ý ông ta, bà ấy đi đến nắm tay Vương Gia Kỳ kéo vào trong, mục đích là để hỏi về chàng trai lúc nãy trả lời bà ấy thôi.
" Tiểu Kỳ Kỳ, đến đây nói cho mẹ nghe xem, người lúc nãy trả lời là ai vậy? Cậu ta là con cái nhà ai? Tướng mạo trông như thế nào?" Bà ấy hỏi dồn dập, làm cô không kịp trả lời.
" Mẹ, để con thở với chứ!" Cô ngại ngùng đáp.
" Được rồi, uống chút trà gừng giải rượu, rồi nói cho mẹ nghe!" Vương phu nhân không hỏi nữa, bà ấy kêu người pha trà giải rượu cho cô uống.
Vương Gia Kỳ lúc này cũng chẳng còn say xỉn gì cả rồi, chỉ là đầu cô còn hơi choáng mà thôi, không có gì đáng ngại.
" Mẹ, anh ấy là bác sĩ Mặc, là người phẫu thuật và điều trị bệnh cho con!" Sau khi nhấp một ngụm trà, cô mới ấp úng trả lời.
" Cái gì? Bác sĩ Mặc! Là cái cậu tên Mặc Vũ, con trưởng của Mặc Gia có đúng không?" Bà ấy bất ngờ kêu lên.
" Luận về tướng mạo và gia thế, thì Cố Dịch Nhiên kia chỗ nào có thể so sánh được! Có điều, hình như cậu ấy hơi lớn tuổi một chút, có đúng không?" Vương lão gia cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Nhà họ Mặc quả thật môn đăng hộ đối với nhà họ Vương, đã vậy Mặc Vũ lại còn là bác sĩ, vậy thì ông ấy cũng yên tâm rồi.
Ước nguyện cuối đời của cha mẹ, cũng chỉ mong con cái có người chăm sóc và bảo vệ.
" Tuổi tác có là gì đâu, chỉ cần cậu ấy và con gái chúng ta yêu thương nhau là được mà!"
" Tiểu Kỳ Kỳ, vậy chuyện ngày mai cậu ấy và người lớn đến đây có thật không? Hai đứa đã tiến triển đến mức này rồi sao? Con thật là, không chịu nói cho ba mẹ biết sớm, nếu không ta và ba con không phải tốn sức tìm người cho con xem mắt rồi!" Vương phu nhân nắm tay con gái nói.
" Ba mẹ, con buồn ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói có được không ạ?" Vương Gia Kỳ không thể chịu nổi, cô phải tìm cách chuồn đi.
Không chờ hai người đồng ý, cô đã nhanh chân đứng dậy đi lên lầu rồi.
Vừa vào phòng cô đã đóng sầm cửa lại, không chỉ có ba mẹ cô là ngạc nhiên, ngay cả cô còn rất bất ngờ.
" Ahhhh, Vương Gia Kỳ, đây không phải là mơ có đúng không? Anh ấy cũng thích mày có đúng không hả?" Cô nhảy lên giường, cuộn tròn cơ thể trong chăn tự hỏi mình.
" Ngày mai liệu anh ấy có đến đây thật không? Vậy mình có phải sắp được lấy chồng rồi?" Vương Gia Kỳ nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, trong đầu cô luẩn quẩn rất nhiều câu hỏi, mà chỉ có Mặc Vũ mới có thể giải đáp cho cô.
Đêm đã khuya, mọi thứ dần chìm vào yên tĩnh, cô cũng đã ngủ từ lúc nào.
Không biết trong mơ nhìn thấy gì, chỉ thấy đôi lúc cô mỉm cười, dường như có gì đó khiến cô rất vui.
Mà bên kia Mặc Vũ vẫn chưa ngủ được, hắn cũng nhìn vào màn hình, khóe môi không cưỡng lại mà nở một nụ cười.
Trong ảnh không ai khác là Vương Gia Kỳ, cô có lẽ cũng không biết trong điện thoại của hắn có bao nhiêu hình ảnh của mình đâu.
Tất cả đều là hắn chụp lén, nhưng đó đều là những khoảnh khắc rất đáng yêu.
" Nếu biết em thích tôi nhiều như vậy, tôi sớm đã tỏ tình rồi! Chậc, lại khiến em thiệt thòi vì tôi, sau này tôi sẽ bù đắp lại cho em!"
Sáng sớm Mặc Vũ đã tỉnh dậy, hắn thay âu phục chỉn chu, rồi đi xuống nhà dưới, người lớn đều ở dưới nhà uống trà tán chuyện.
Hắn điềm đạm đi đến trước mặt mọi người, chuẩn bị thưa chuyện.
" Ba mẹ, ông bà nội, con có chuyện muốn thưa!"
Thấy vẻ mặt của hắn khác mọi ngày, Mặc phu nhân quan tâm nói." Có chuyện gì con cứ nói đi, có gì mà phải ấp úng như vậy?"
" Đúng rồi đó! Nhưng mà ngoài chuyện muốn con lấy vợ ra, thì mọi người đều không mong chờ con nói cái gì cả!" Mặc lão phu nhân cũng thêm vào, giọng đầy châm chọc hắn.
" Đó cũng là điều con muốn nói! Con muốn lấy vợ rồi, ai sẽ cùng con đi hỏi vợ đây?" Mặc Vũ điềm nhiên trả lời, hắn cũng nhanh tay lấy một miếng trái cây trên bàn cho vào miệng.
" Cái gì? Tiểu Mặc Mặc của bà nội, con không đùa có đúng không? Con thật sự muốn lấy vợ rồi!" Lão phu nhân tròn mắt kinh ngạc hỏi hắn thêm lần nữa, thái độ thay đổi đến chóng cả mặt.
" Đúng vậy! Con không lừa mọi người!" Hắn gật đầu đáp.
Chỉ một câu nói của Mặc Vũ đã khiến Mặc Gia sáng sớm rộn ràng, sau khi xác nhận lại mọi việc, bọn họ nhanh chóng chuẩn bị của hồi môn đi hỏi vợ cho hắn.
Có lẽ như mọi thứ cũng có chuẩn bị sẵn từ trước, nên không mất quá nhiều thời gian.
Vương Gia giờ phút này cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn còn đang sinh hoạt bình thường như mọi ngày.
Mà Vương Gia Kỳ tối hôm qua ngủ trễ, đến giờ này cô vẫn còn chưa có dậy.
Đúng lúc này, chuông cửa nhà họ lại vang lên, người hầu vội vàng chạy ra ngoài mở cửa.
Vừa nhìn thấy dàn siêu xe đắt đỏ đang đỗ ở ngoài cửa, người hầu muốn choáng váng.
" Cái...cái gì thế này?"
" Chào cô, chúng tôi hôm nay là đến để gặp mặt Vương tổng nói chuyện, không biết cô có thể vào trong báo lại một tiếng hay không? Chúng tôi là người Mặc Gia!" Lão phu nhân vội vàng đi lên mở lời.
" Xin các vị chờ ở đây một chút, tôi vào thông báo cho lão gia ngay ạ!" Người hầu nhìn gia thế của những người này liền biết không phải dạng vừa, liền kính cẩn đáp.